"Cô phải đi gặp một người với tôi". Liên Gia Chú khởi động xe.

Lại đi gặp một người?!

Chiếc xe từ từ đi về phía trước, Phương Lục Kiều muốn xuống xe thì đã là chuyện không thể nữa rồi. Nhưng cô ấy còn chưa khóa cửa mà, miền Nam nước Pháp là một trong những vùng có an ninh trật tự tồi tệ nhất.

Cùng Liên Gia Chú đi gặp một người, đây đã không phải là lần đầu tiên. Không phải không thể, nhưng phải để cho cô ấy quay lại đóng cửa đã chứ.

Còn chưa đợi Phương Lục Kiều mở miệng.

"Koji Karatedo lục đẳng". Liên Gia Chú nói.

Koji? Karatedo lục đẳng? Hành vi của người này thật kỳ quái, nói chuyện cũng kỳ quái luôn.

"Liên..."

Liên Gia Chú cướp lời của cô ấy: "Koji là tài xế của tôi, chính là người mà vừa rồi cô nhìn thấy đứng ở cầu thang đó, ba tiếng tiếp theo đây anh ta sẽ vẫn đứng ở đó".

Suy đi nghĩ lại lời của Liên Gia Chú, rồi lại nghiền ngẫm tiếp, Phương Lục Kiều rút ra được một kết luận: Liên Gia Chú đang nói cho cô ấy biết tài xế của anh rất lợi hại, không cần phải lo lắng đồ đạc trong nhà của cô ấy, thời gian lần này cô ấy đi gặp một người phải mất tới ba tiếng.

Giao tiếp với người này đúng là hao tổn tâm trí mà.

Đùng lo lắng đồ đạc của cô, tài xế của tôi sẽ giúp cô canh cửa, câu này đơn giản hơn nhiều, vậy mà Liên Gia Chú lại phải vòng vo một vòng lớn như vậy chứ.

"Liên..."

Lần thứ n lời của Phương Lục Kiều bị mắc ở trong cổ họng không thể thốt ra.

"Tôi biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì, người nộp một học kỳ 500 Euro với người nộp một học kỳ 50 ngàn Euro là hai loại người, "Tài xế của tôi rất lợi hại, anh ấy sẽ trong coi đồ đạc của cô", lời này là lời của một học sinh nộp 500 Euro sẽ nói, loại người này không cần ở những trường hợp xã giao, cũng không có cơ hội bước vào những trường hợp xã giao".

Lời của Liên Gia Chú rất rõ ràng, đây là đang chế nhạo người học trường bèo, mà chắc chăn ở trong lòng anh cô ấy chắc chắn là người học loại trường bèo ấy.

Quả thực dung của Liên Gia Chú có thể đạt được tới mức độ ảnh hưởng nhất định.

Ngậm chặt miệng, ánh mắt chuyển hướng ngoài của sổ, chiếc xe đã chạy xa khu cô ấy sống.

Khoảng 15 phút sau Liên Gia Chú đưa cho Phương Lục Kiều hộp Chocolate.

Ơ... Đây là ý gì nhỉ?

Hai bàn tay trống không đưa ra xua xua: "Tôi không đói".

Khóe miệng Liên Gia Chú nổi lên ý cười nhàn nhạt, ánh mặt trời vẫn giữ màu sắc của hoa hướng dương, nụ cười ấy được ánh sáng rực rỡ ngoài cửa xe làm cho nỗi bật rõ rệt.

"Là cho Tony". Trong giọng nói cũng có ý cười nhàn nhạt.

Nhìn rõ ràng cái vỏ hộp "Chocolate" Phương Lục Kiều đập đập đầu của mình. Cho dù không nhìn hết từ tiếng Pháp thì từ trên hình ảnh minh họa thì cũng có thể ra đó là một hộp thức ăn cho chó.

Trong lòng vừa buồn bực vừa lúng túng: "Liên... Liên..."

Lại đập một cái lên đầu mình, sao mà cô ấy vừa thấy Liên Gia Chú là lại mắc phải tật cà lăm.

Thở ra một hơi. Thôi bỏ đi.

Chẳng lẽ cô ấy lại quay ra hỏi anh, Liên Gia Chú bây giờ tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, khi lần đầu tôi thấy anh quả thực suýt chút nữa đã té khỏi thang máy á.

Phương Lục Kiều nhận lấy hộp "Chocolate", tên nhóc này dường như đã bị cảnh vật ngoài cửa sổ hấp dẫn rồi, đầu thò ra ngoài giỏ đựng thú cưng, chân trước bấu lên trên cửa kính.

Đồng hồ trong xe đã nhảy qua sáu giờ, sau khi ăn xong hộp "Chocolate" Tony vẫn trong trạng thái ỉu xìu.

Liên Gia Chú cũng chỉ chuyên chú lái xe, cũng phải gần 10 phút rồi Phương Lục Kiều không nhìn thấy chiếc xe nào đi qua họ, cảnh vật dọc đường vô cùng hoang vắng, cũng không thấy xuất hiện bất cứ cột mốc chỉ đường nào.

"Liên Gia Chú, anh muốn dẫn tôi đi gặp ai?" Phương Lục Kiều không nhịn được hỏi.

"Phương Lục Kiều".

"Yes!"

Lại.. Lại nữa rồi. Khi tay sắp đập vào đầu mình thì đã thu lại ở giây cuối cùng.

"Gọi tôi là Yann, tôi không muốn nói ra câu này lần thứ ba". Liên Gia Chú lạnh lùng nói.

Nghe những lời này... lại là lời nói khách sáo sao? Đầu óc xoay một vòng, lúc này Phương Lục Kiều mới nhớ ra lúc cô ấy với Liên Gia Chú gặp nhau lầu đầu anh đã nhấn mạnh điểm này rồi.

Lời này truyền đạt tới cô ấy là, cô không được gọi tôi là Liên Gia Chú.

Sau này Phương Lục Kiều mới hiểu, cái tên Liên Gia Chú này chỉ thuộc về Lâm Phức Trăn.

Chỉ có thể thuộc về Lâm Phức Trăn.

Đó là chuyện sau này.

Được thôi, được thôi, có thể hiểu được, dù sao thì họ cũng chỉ là hai người mới gặp nhau có hai lần, bây giờ cũng không phải là thời gian để sửa lại vấn đề này.

Sắc trời chẳng mấy chốc đã dần chìm xuống, chiếc xe này, cái người này cũng không biết muốn dẫn cô ấy đi đâu? Ở đây càng là người có nhiều tiền thì lại càng trong ngoài bất nhất, mấy học viên bản xứ ở trung tâm huấn luyện đã nói với cô ấy như vậy.

"Liên Gia Chú, rốt cuộc là anh muốn dẫn tôi đi gặp ai?!" Phương Lục Kiều cao giọng.

"Còn 15 phút nữa thì cô sẽ biết".

Lưng tựa lại về trên ghế, rốt cuộc cũng nghe được đáp án tương đối bình thường từ miệng Liên Gia Chú, 15 phút thì 15 phút.

Ngồi ngay ngắn lại, trước khi còn chưa biết được kết quả Phương Lục Kiều không muốn để cho mình bị ảnh hưởng tới cảnh vật càng ngày càng heo hút ngoài cửa xe.

Trong lúc vô cùng buồn chán ánh mắt lại dạo quanh một vòng, cuối cùng dừng trên cổ tay của Liên Gia Chú, vẫn là cổ tay áo sơ mi trắng như tuyết, lần này cổ tay áo được xắn lên một chút, liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ mồn một cái dây đeo sẫm màu trên cổ tay trái, thấp thoáng theo những cú xóc nảy trên đường. Khi chiếc xe nghiêng về phía bên này của cô ấy, kiểu chữ tiếng anh phía bên trong chiếc vòng tay dường như sắp hiện ra rõ ràng.

Phương Lục Kiều mở to hai mắt, giây tiếp theo, chiếc xe lại nghiêng về hướng ngược lại, kiểu chữ tiếng anh bên trong vòng tay lại bị che mất.

Đường xá này quả thục khiến người ta không chịu nổi mà, Phương Lục Kiều thầm oán trách trong lòng.

Lại nhìn qua Liên Gia Chú, từ biểu cảm cho tới sắc mặt đều là một kiểu bình tĩnh, đối với tình hình tồi tệ của đường xá vẫn coi như chẳng có gì.

Nếu như đặt trường hợp là Andrew thì có lẽ đã chửi bới om xòm rồi, người đó quả thực là một người nóng tính.

Liên Gia Chú là bạn của Andrew tính tình nóng nảy, hai người này suy đi nghĩ lại thì ngoài sinh ra trong gia đình danh môn ra thì thực sự tuyệt nhiên là hai kiểu người khác nhau.

Andrew thì rất nhiều lời, còn Liên Gia Chú thì không thích nói chuyện. Andrew hở chút ra là khoe khoang danh sách người liên lạc trong điện thoại của anh ta, từ ngôi sao tới danh nhân, cho tới chính khách, vvv, cứ nửa tiếng thì có tới 20 phút thì đề tài lại xoay quanh mấy chuyện này.

Mà Liên Gia Chú...

Xì. Đều là giả tạo.

Mới vừa rồi ấy thế mà Liên Gia Chú đã khoe khoang, lời nói khách sáo của anh, còn nhân tiện châm biếm học sinh học trường học rẻ tiền, nhưng... nhưng suy nghĩ kỹ lại thì lời của Liên Gia Chú hình như cũng có lý.

Xùy xùy xùy, sao cô ấy lại phải nói tốt cho Liên Gia Chú chứ.

Thôi được rồi, đây cũng không phải là lần đầu.

Mấy ngày trước có một người tự xưng là ký giả của một tòa soạn nào đó xuất hiện trước mặt Phương Lục Kiều, anh ta hỏi dò cô ấy chuyện của Jenena, nói qua nói lại một hồi thì phóng viên ấy đột nhiên hỏi cô ấy có biết Liên Gia Chú không, và chuyện cô ấy cầm tấm bảng tới học viện Ryder tìm Liên Gia Chú.

Khi đó cũng không biết là tại sao mà trong thoáng chốc ấy Phương Lục Kiều thấy dường như mình đã được đả thông kinh mạch, vấn đề mà người phóng viên kia hỏi, cùng với cách xử lý vấn đề không giống như phóng viên đã hỏi cô ấy.

Người này nhìn càng giống như nhân viên của công ty thám tử..

"Tôi đã nhất kiến chung tình với người trong tấm poster ở sân bay Charles De Gaulle, sau khi biết người này là học sinh của học viện Ryder tôi đã mừng như điên, từ chỗ tôi ở cách học viện Ryder cũng chỉ mất 40 phút đi xe, thế là tôi đã làm chuyện điên rồ. Anh à, nếu như anh anh còn không đoán được người mà tôi nói tới là ai thì xin kiến nghị anh tới sân bay Charles De Gaulle một chuyến". Đây là lần đầu tiên Phương Lục Kiều nói lời nói dối dài như vậy, còn dùng cả tiếng Pháp nói nữa.

Sau đó bản thân cô ấy cũng phải ngạc nhiên.

Người đó rời đi với bộ mặt thất vọng, xem ra lời nói dối của cô ấy nói rất thành công rồi.

Mãi cho tới tận bây giờ Phương Lục Kiều cũng không hiểu tại sao mình phải nói dối cho Liên Gia Chú, vì Jenena sao?

Hay là...

Ánh mắt lặng lẽ nhìn gương mặt của Liên Gia Chú. Hay là vì khuôn mặt của người này?

Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có hai điểm này thôi, có thiện cảm với một anh chàng đẹp trai là một chuyện hiển nhiên, giống như yêu mến các cô nàng tuổi teen trên màn ảnh, ý nghĩa cũng giống như chàng trai có khuôn mặt xinh đẹp vậy.

Tìm được lý do, Phương Lục Kiều thầm thở phào một hơi.

Mười lăm phút sau chiếc xe chuẩn xác dừng lại ở trước cổng của một viện điều dưỡng nằm ở vị trí giữa sườn núi.

Viện điều dưỡng này Phương Lục Kiều đã từng nhìn thấy trên tạp chí y học, là một viện điều dưỡng tư nhân, bởi vì thân nhân của một lãnh đạo nước Pháp lúc trước từng ở qua mà trở nên nổi tiếng.

Chân đứng trong thang máy của viện điều dưỡng, trái tim của Phương Lục Kiều cuối cũng cũng nhẹ nhõm, Liên Gia Chú đang thì thầm trao đổi với một bác sĩ.

Đẩy cánh cửa phòng ra, bà lão ngồi ở cạnh cửa sổ đang gật gù ngủ, ánh đèn ấm áp cũng không che được sắc mặt tái nhợt của bà lão.nghe thấy tiếng bước chân bà lão từ từ mở mắt ra, khi mắt nhìn vào chiếc giỏ thú cưng trên tay Phương Lục Kiều thì bà lão đã cười như một đứa trẻ.

Bây giờ Phương Lục Kiều đã biết chủ nhân của Tony là ai.

Giống như suy đoán của Phương Lục Kiều, bà lão mới là chủ của Tony.

Bốn tháng trước bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên bà lão đã bị đưa tới viện điều dưỡng, bà ấy đã giao Tony yêu quý cho bạn của mình.

Bạn của bà lão là một người bất cẩn, kết quả là vào một buổi tối đã có cuộc gặp gỡ một người một chó ở khu chợ nhỏ kia.

Tony ngoan ngoãn cuộn trong lòng chủ.

Rời khỏi viện điều dưỡng sắc trời đã chìm vào sắc thẫm.

Liên Gia Chú đi tới trước mặt người phụ trách viện điều dưỡng, Phương Lục Kiều đi theo phía sau, sau khi biết chuyện của bà lão cô ấy có cái nhìn về Liên Gia Chú tốt hơn một chút.

Gương mặt đẹp là một chuyện, cảm nhận là một chuyện, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì thì việc Liên Gia Chú lợi dụng Jenena để đạt mục đích của anh thì vẫn là không đúng.

Bà lão tên là Sarah, chị họ của bà ấy có liên quan tới Liên Gia Chú.

Trước năm hai tuổi Liên Gia Chú vẫn ở trong tình trạng không có người nhận, trong thời gian này anh được chị họ của Sarah chăm sóc.

Từ nhỏ Sarah và chị họ đã có quan hệ rất tốt, sau khi Sarah kết hôn cùng chồng là một tay Saxophone đi biểu diễn ở khắp nơi, dần dần hai người mất liên lạc.

Mấy tháng trước, Liên Gia Chú đã tìm được Sarah bởi vì cuộc sống nghèo khó, bệnh tật triền miên đã vào trung tâm cứu trợ của Chính Phủ.

Chị họ của Sarah đã qua đời nửa năm trước, trước khi lâm trung bà đã nhắc tới em họ của mình.

Sau khi chị họ Sarah mất, Liên Gia Chú đã bắt tay vào tìm kiếm Sarah, việc tìm kiếm mất mấy tháng trời, anh không chỉ mang Sarah tới viện điều dưỡng tốt nhất của nước Pháp, mà còn giúp bà ấy tìm Tony về.

Về người thanh niên giúp bà ấy tìm Tony về, Sarah khen ngợi không ngớt.

Khi đó, trong lòng Phương Lục Kiều vẫn còn có một tẹo teo không cho là vậy, Liên Gia Chú có tiền, có giao thiệp, muốn tìm một người cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ thôi.

Bây giờ ngẫm nghĩ lại chuyện này, gác qua chút thành kiến nhỏ nhoi kia, tỉnh táo lại, Phương Lục Kiều thừa nhận, Liên Gia Chú vẫn được tính là người có chút tình người, nếu như...

Thầm ngẫm nghĩ trong lòng, nếu như lời nói của Liên Gia Chú thân thiện hơn một chút, vậy thì có phải là sẽ càng có tình người hơn. Liếc mắt nhìn hai người đang đứng nói chuyện kia.

Liên Gia Chú vừa tròn 20 tuổi khiến cho người gần 50 tuổi phải luôn trực sẵn nụ cười lấy lòng trêm mặt nhìn qua đúng là có chút kỳ quái.

Thôi được rồi, đó hẳn là do tiền tài và danh tiếng mang lại. Với lại, hình như cô ấy đã quan tâm quá nhiều rồi thì phải. Phương Lục Kiều cúi đầu, quyết định không quan tâm tới mấy chuyện này nữa.

Bầu không khí xung quanh vô cùng tốt, nhìn quanh bốn phía, hít một hơi thật sâu, mùi hương của cây cỏ tháng sáu nồng đậm.

Giây kế tiếp đầu của Phương Lục Kiều đã đụng trúng một bức tường người.

Ngẩng đầu lên nhìn, người cô ấy đụng trúng là viện trưởng viện điều dưỡng.

Lắp bắp không ngừng bảy tỏ sự xin lỗi, nhưng rất hiển nhiên đối phương cũng không để ý sự đường đột của cô ấy.

Liên Gia Chú đứng bên cạnh xe, ánh sáng hạn hẹp phát ra từ sân Tennis soi rõ nét mặt như cười như không của anh, xoa xoa mặt, Phương Lục Kiều bước nhanh về phía Liên Gia Chú.

Khi xe khởi động Phương Lục Kiều liếc nhìn thời gian, dựa vào hành trình tới đây tính ra thì tới nhà cô ấy vừa đúng ba tiếng như lời Liên Gia Chú đã nói.

Hành lý vẫn còn một nửa chưa sắp xếp xong, Phương Lục Kiều quyết định dùng một tiếng đồng hồ trên đường trở về ngủ một giấc, như vậy thì một là có thể bổ sung thể lực hai là có thể tránh được sự lúng túng khi một nam một nữ ở chung một chỗ.

Nói là làm, Phương Lục Kiều nhắm mắt lại.

Thời gian trôi qua một lúc, lông mi rung rinh, khẽ ti hí ra một chút, người đang lái xe cũng có chung quan điểm với cô ấy.

Như vật là tốt nhất.

Lần này cô ấy đã thật sự buồn ngủ.

Sau mấy tiếng "Phương Lục Kiều" không được thân thiện lắm Phương Lục Kiều không tình nguyện mở mắt ra, cảnh vật trước mắt khiến cho Phương Lục Kiều tỉnh cả ngủ, đây không phải là nơi ở của cô ấy.

Phóng tầm mắt nhìn ra, một vịnh lớn, ánh đèn kéo dài nối tiếp quanh bờ vịnh, dưới sự làm nền của ánh sao làm tôn lên sự xa hoa lộng lẫy.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để thưởng thức cảnh đẹp, Phương Lục Kiều quay mặt về phía Liên Gia Chú, ý tứ đã rất rõ ràng, Liên Gia Chú, anh lại muốn làm cái gì?!

Giọng điệu của Liên Gia Chú cũng như vẻ mặt của anh không nhìn ra ý tốt cũng không nhìn ra ác ý: "15 phút trước bụng của cô đã kêu một tiếng, 7 phút trước lại kêu một tiếng, nửa phút trước lại kêu một tiếng, cách nhà cô vẫn còn 30 phút đi xe, tôi không muốn trong 30 phút tiếp theo lại liên tục nghe thấy âm thanh kỳ quái ấy".

Lời của Liên Gia Chú đi qua đầu, xoay một vòng sau đó... mặt Phương Lục Kiều nóng bừng, tay xoa xoa bụng, ấn xuống bụng, buổi chiều cô ấy chỉ ăn một chút bánh mì, nó kháng nghị là chuyện đương nhiên.

Nhưng mà cô ấy ngủ rồi thì sao lại phát ra âm thanh đó được chứ.

Nhất định là Liên Gia Chú đang lừa cô ấy, lại nhìn Liên Gia Chú một cái. Được rồi, cũng chưa từng nghe nói qua khi ngủ bụng sẽ không kháng nghị.

Nhưng mà có liên quan gì tới việc Liên Gia Chú dừng xe ở chỗ này? Chẳng lẽ người này lại phát tác tính khí thiếu gia, muốn bỏ cô ấy ở chỗ này.

"Liên..." Thoáng nhớ tới cái gì, vội vàng ngừng lại, lắp bắp nói "Anh... anh không được quên, tôi đã cứu giúp Tony".

Liên Gia Chú nhìn cô ấy, Phương Lục Kiều dùng ánh mắt cứng rắn đáp trả.

Nét cười nhàn nhạt in trên khóe mắt khóe miệng anh, giọng nói dịu dàng chưa từng có: "Xuống xe, tôi dẫn cô đi ăn". Khi đang nói chuyện Liên Gia Chú đã mở cửa xe ra.

Hóa ra... Phương Lục Kiều sờ sờ mũi, xuống xe theo Liên Gia Chú.

Những đốm sao sáng rải rác bên bờ đều là những ngọn đèn neon của nhà hàng.

Nhà hàng này là nhà hàng trong mấy km ở đây có món ăn mang đậm chất Trung Hoa nhất, đây hẳn là Bến Ngư Phủ trong lời mẹ nói nhỉ.

Không hẳn là phải nằm ở cạnh biển, không hẳn phải có bến tàu, nhưng có hai thứ không thể thiếu được, gương mặt Trung Hoa và ẩm thực Trung Hoa.

Miệng Liên Gia Chú nói là ba tiếng đồng hồ nhưng thực tế lại mất tới bốn tiếng rưỡi, thêm ra một tiếng rưỡi này ngoài ăn một bữa cơm ra thì họ còn tới một phòng khám tư nhân.

Cầu thang nối liền với đường phố, đi hết 6 bậc thang, đứng ở cửa căn phòng thuê, dừng lại một chút, nếu như không phải trong phòng phát ra tiếng chuông điện thoại thì Phương Lục Kiều nghĩ có lẽ cô ấy sẽ quay đầu lại rồi.

Quay đầu lại làm gì ngay cả bản thân cô ấy cũng không biết nữa.

Điện thoại là của mẹ gọi tới, đây đã là cuộc điện thoại thứ tư mẹ gọi cho cô ấy.

Nghe nói cô ấy đã đi Bến Ngư Phủ, mẹ hỏi cô ấy "Đi cùng con trai sao?"

"Không, không phải". Cô ấy vội vàng phủ định.

Tâm trạng lúc vội vàng phủ nhận nhỡ kỹ lại thì có chút giống với lúc nhỏ khi cô ấy bị mẹ nắm được thóp vậy.

Vì sao lại phủ nhận thì chính cả bản thân Phương Lục Kiều cũng không biết nữa.

Cúp điện thoại, cô ấy bắt đầu thu dọn lại phòng.

Thu dọn căn phòng xong, như nhớ tới cái gì, Phương Lục Kiều tìm quyển từ điển từ trong ngăn kéo ra, đây là quyển từ điển của mẹ lúc du học ở Pháp, trước khi rời đi mẹ đã mang nó tặng cho cô ấy.

Ở trang 263 của quyển từ điển Phương Lục Kiêu tìm được thứ cô ấy muốn.

Gia Chú: sắp sếp gọn gàng ngay ngắn ở đó.

Hình như mẹ cũng có tình cảm với hai chữ này, về hai chữ ngày mẹ còn cho thêm rất nhiều nhận xét riêng, mắt chú ý vào trên nét chữ bút máy màu xanh lam cuối cùng.

Dòng cuối cùng viết: Mùa mưa tốt.

Ngón tay khẽ chạm vào hai chữ ấy, Phương Lục Kiều có chút hốt hoảng. Trong mơ hồ, mùi cỏ xanh nồng đậm xuyên qua khe cửa sổ xông thẳng vào.

Ngọt ngào mà đắng chát.

Mùi vị này trên người Liên Gia Chú cũng có.

Ở phòng khám tư nhân, bác sĩ đã bôi thuốc trên mu bàn tay cho cô ấy, thuốc mang tới tác dụng mạnh làm cho Phương Lục Kiều lập tức nắm lấy tay của Liên Gia Chú.

Cô ấy rất sợ đau.

Sau khi cơn đau qua đi, lúc nhìn thấy mình đang nắm chặt lấy tay của Liên Gia Chú đã dọa cô ấy lập tức thả tay ra, lúc ngẩng đầu lên nhìn anh thì anh cũng đang nhìn cô ấy.

Khi đó trong phòng tràn ngập mùi thuốc khử trùng, Phương Lục Kiều nghe được mùi thơm của cỏ xanh.

Cô ấy hỏi anh: Anh xức nước hoa gì vậy.

Anh đáp lại: Tôi ghét chất phụ gia nhân tạo.

"Tôi ghét chất phụ gia nhân tạo". Nhanh chóng được dịch thành "Tôi ghét bất kỳ mùi hương nhân tạo nào, cho nên tôi chưa bao giờ xức nước hoa".

Ghét cũng nhiều thật đấy, ghét lông chó còn có thể hiểu được, nhưng tại sao lại ghét mùi hương nhỉ? Phải biết là cô ấy cực kỳ si mê đới với các loại mùi hương.

Trong lòng có chút không phục, cô ấy nói: "Tại sao lại ghét mùi hương, đó là một trong những món quà tốt đẹp nhất mà thiên nhiên dành tặng cho con người".

Anh yên lặng nhìn cô ấy, mùi cỏ càng lúc càng nồng.

Tại cửa phòng khám tư nhân, cách một lớp mui xe, vạn vật vắng lặng, anh không mở cửa xe, bàn tay đặt trên cửa xe của cô ấy ngừng lại, ngăn cách giữa hai người là một nóc xe.

Mơ hồ không rõ ràng, trong chớp mắt đó, cô ấy lại nghe thấy mùi của cỏ xanh.

Ngọt ngào đắng chát.

Thật quái lạ, tại sao lại gửi được mùi hương ở trên người của một người chưa bao giờ xức nước hoa, Phương Lục Kiều nghĩ mãi mà không ra.

Cơn gió thổi qua ngọn cây, mang theo mùi cỏ xanh đi.

Anh mở cửa xe, cô ấy cũng mở cửa xe ra, mọi cơn đau trên mu bàn tay đã bay biến.

Tính chất đi phòng khám kia cũng giống như đi bến ngư phủ ăn cơm, không một chút hỏi han Liên Gia Chú đã tự mình quyết định, đúng là quá cao ngạo mà. Bởi vì lái xe Rolls-Royce sao? Bởi vì ra vào đều có tài xế sao?

Thiện cảm nảy sinh từ chuyện của Sarah khi đó thoáng cái đã bay sạch.

Chiếc xe ngừng lại ở trước cửa căn phòng trọ, ôm theo chút hư vinh, Phương Lục Kiều vẫn tính dùng giọng điệu rất quả quyết nói: Tôi biết khi tôi ngủ bụng phát ra âm thanh kỳ quái là anh lừa tôi.

"Coi như vẫn không phải là quá ngốc". Liên Gia Chú nhàn nhạt đáp lại.

Cho nên... dẫn cô ấy tới bến ngư phủ là... là...

Là tại sao thì Phương Lục Kiều cũng chẳng muốn nghĩ, thông qua đáp án của Liên Gia Chú cô ấy biết mình không phát ra âm thanh là được rồi.

Hài lòng bước xuống xe.

Bỗng nhiên...

"Cảm ơn". Liên Gia Chú bất ngờ nói.

Cho nên dẫn cô ấy tới bến ngư phủ là để cảm ơn. Ừm, vẫn chưa tới nỗi hết thuốc chữa.

Liên Gia Chú lại bất ngờ nói một câu "Không chỉ có chuyện của Tony".

Không chỉ là chuyện của Tony, vậy thì là chuyện gì nữa? Khi Phương Lục Kiều muốn hỏi vấn đề này thì người tài xế biết Karatedo của Liên Gia Chú đã đi tới trước mặt anh.

Cô ấy đi về phía cầu thang, tiếng động cơ xe hơi ở phía sau vang lên, bước lên bậc cầu thang thứ nhất, Phương Lục Kiều nhớ ra hình như cô ấy đã quên nói tạm biệt Liên Gia Chú rồi.

Liên Gia Chú cũng không nói hẹn gặp lại với cô ấy, đi tới bậc thang thứ hai trong lòng Phương Lục Kiều vẫn còn đang bận tâm về câu nói không chỉ là chuyện của Tony của Liên Gia Chú, rốt cuộc là chuyện gì.

Liên Gia Chú chết tiệt, tại sao cứ phải nói ra câu này với cô ấy cơ chứ, tò mò là bản tính của con người mà.

Rốt cuộc là cái gì chứ, Liên Gia Chú. Phương Lục Kiều thì thầm thốt ra khỏi miệng.

"Quên lời tôi đã nói với cô rồi sao?"Âm thanh lạnh lùng gần sát bên tai.

Á ___

Cô ây không cẩn thận lại gọi tên của Liên Gia Chú rồi, hoảng hốt đóng quyển từ điển lại, nhìn quanh bốn phía.

Nào có Liên Gia Chú chứ?! Màn đêm ngoài cửa sổ vừa trầm lại vừa sâu.

Vỗ đầu, đây là cô ấy đang làm cái gì vậy chứ?!

Cô ấy vẫn còn bài tập chưa làm xong nữa. Phương Lục Kiều cầm cuốn sổ ghi chép bản mẫu hương thảo ra.

Mở cuốn sổ ra, viết ngày tháng xuống: Ngày 9 tháng 6.

Vươn người một cái, hài lòng khép cuốn sổ lại, lúc sắp khép sổ lại thì ở giây cuối cùng lại nhanh chóng mở ra lần nữa.

Trang ngày 9 tháng 6 này bên dưới số liệu chi chít ký hiệu có một ghi chú không quá hài hòa.

Đó là ghi chú bằng tiếng Trung.

Nếu như ngày mai giáo viên hướng dẫn mở sổ ghi chép của cô ấy ra có lẽ sẽ hỏi đó là cái gì.

Đó là ___

Đó là chú thích về tên của một chàng trai, chẳng lẽ cô ấy lại trả lời như vậy.

Điên rồi, điên rồi.

Tay che trên cuốn sổ.

Nửa đêm, xung quanh cực kỳ yên tĩnh.

Ngón tay che trên cuốn sổ nhích ra từng chút một.

Ở giữa kẽ ngón tay, Phương Lục Kiều đã nhìn thấy chữ mà mình đã viết xuống:

Mùa mưa tốt.

MM

Hết chương 36!

Trong tác phẩm "Hậu Hán Thư - Minh Đế Truyện" có viết: Quận Giới có ngọn núi Đại Xuyên nổi tiếng, Các quan lại có thể cúng cơm chay cầu mây đưa mưa về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play