"Con sâu nhỏ mơ màng, con lại quên đeo kính rồi". Giọng nói của cô gái có vẻ mặt ôn hòa xuyên qua khe hở cửa sổ.
Đúng vậy, cô bé lại quên đeo kính rồi. Chính bởi vì cô bé luôn quên đeo kính nên Sara lúc nào cũng lải nhải không ngừng bên tai cô bé "Con sâu nhỏ mơ màng, con lại quên đeo kính rồi".
Sara là bảo mẫu của cô bé, một phụ nữ Pháp mỗi khi cười lên thì hai mắt sẽ híp lại thành hai đường chỉ. Lúc trước khi vẫn chưa trở thành bảo mẫu của cô bé thì công việc của Sara là tư vấn tâm lý trẻ em, có chút tiếng tăm ở Paris.
Ngoại trừ cái tên "Con sâu nhỏ mơ màng" thì nhiều lúc Sara còn gọi cô bé bằng cái tên khác nữa "Bé ngốc".
Công việc của Sara ở trong mắt những người làm khác cực kỳ đơn gian, cô ấy chỉ cần chăm sóc "Bé ngốc" kia chu đáo là được.
Biệt danh "Bé ngốc" của cô bé rất dễ khiến người ta liên tưởng tới những người "Có phản ứng chậm chạp", "Yên lặng, không làm ầm ĩ".
Đừng nhìn Sara ngày thường đều cười nói hi ha cùng cô bé, nhưng cô bé chưa bao giờ dám không nghe lời của Sara. Bởi vì những lời Sara nói ra đều là đại diện cho lời dì Daisy muốn nói với cô bé.
Suy nghĩ một chút, cô bé quay lại.
Cặp mắt kính trông như cặp kính lão kia đang đặt cạnh chiếc đồng hồ báo thức, nhìn một cái là có thể thấy. Sara luôn căn dặn cô bé "Mắt kính phải đặt ở chỗ dễ thấy".
Đã quên là từ khi nào cô bé đã từng hỏi qua dì Daisy một câu thế này "Tại sao con luôn phải đeo kính vậy?" Người phụ nữ mang nét điển hình của người Đức đã hôn lên trán cô bé: "Bởi vì Vianne vẫn luôn mang mắt kính".
"Vậy lúc không có người con cũng phải đeo mắt kính sao?" "Đương nhiên rồi"."Vậy phải đeo mắt kính tới khi nào ạ?" "Đeo tới khi nó trở thành thói quen của con, khi đó con sẽ không dễ dàng quên nó nữa".
Đứng ở trước gương, cô bé đeo mắt kính lên.
Cặp mắt kính đó mới đầu thì chỉ dùng cặp kính không độ, dựa theo "Vianne" mà mọi người yêu mến. Cặp kính đó luôn đè sống mũi của cô bé tới cực kỳ khó chịu cũng không được lấy xuống. Chỉ là cặp kính đã bị lén thay đổi mấy lần, tròng kính đo theo tình trạng mắt của cô bé, gọng kính thì càng ngày càng nhẹ hơn.
Daisy là cô gái có thân thế rất đáng thương. Không ai biến thân phận cha mẹ của dì ấy, cũng không ai biết dì ấy tới từ đâu. Daisy lớn lên ở cô nhi viện, nhưng cô gái đáng thương không cha không mẹ này lại không ngừng cố gắng vươn lên. Dì ấy dựa vào việc bơi lội thiên phú hơn người đã kiên trì cố gắng không ngừng, là người Pháp nhận được gần như toàn bộ giải thưởng tham gia cuộc thi bơi lội, cuối cùng cũng chỉ thiếu một huy chương vàng Olympic.
Lúc Daisy mười bảy tuổi đã thành công nhận được vé tham gia vào thế vận hội Olympic, trở thành tuyển thủ hạt giống trong lòng người Pháp để dành lấy Huy chương vàng Olympic.
Cách thế vận hội Olympic còn có ba tháng, Daisy đang đi về miền nam nước Pháp để tập huấn thì trên đường bị tai nạn xe. Trận tai nạn xe này đã cướp đi chân trái của Daisy.
Người Pháp nhiều không đếm nổi đã đi tới trước cổng nhà Daisy.Từ người già trên tám mươi tuổi tới đứa bé tròn năm tuổi. Họ muốn bày tỏ sự cầu chúc tới cô gái bất hạnh này.
Cổng nhà Daisy quanh năm không người đã gửi tới rất nhiều hoa tươi và thiệp, nhưng cổng nhà Daisy từ đầu tới cuối đều trong trạng thái đóng chặt.
Cánh cổng đó đóng chặt mãi cho tới khi một cô bé tóc đen mắt đen xuất hiện mới mở ra từng chút một. Cô bé là con gái của bạn của Daisy.
Năm ấy Daisy hai mươi bốn tuổi. Cô bé được đưa tới trước mặt cô ấy mới tròn ba tuổi.
Cho dù ngoài lúc ngủ ra thì cô bé đều đeo kính, cho dù cặp kính quê mùa cục mịch kia đang từ từ biến thành một thói quen của cô bé, nhưng cô bé không phải là Vianne.
Không phải chính là không phải.
Không chỉ không phải, cô bé còn không có một điểm nào giống với Vianne ở trong sách. Dì Daisy vẫn luôn bịa chuyện với độc giả.
Vianne trong sách lúc ngủ sẽ nghiến răng, sẽ nói mơ, nhưng cô bé lúc ngủ vẫn luôn ngậm chặt miệng. Vianne trong sách luôn quên trước quên sau, nhưng cô bé luôn nhớ kỹ thứ thuộc về cô bé. Vianne trong sách thường xuyên lạc đường, nhưng cô bé chưa bao giờ đi tới những chỗ xa lạ, không đi tới chỗ lạ sao mà lạc đường.
Vianne trong sách đầu óc không được tốt lắm, nhưng cô bé hai tuổi rưỡi đã có thể thuộc lòng một ngàn từ tiếng anh. Mọi việc như thế này vẫn còn rất nhiều...
Nếu như phải tìm ra điểm giống nhau của cô bé với Vianne, thì đó là tiếng Pháp. Tiếng Pháp của cô bé cho tới bây giờ vẫn không tốt lắm.
Không nhớ rõ là khi nào, người từ bốn phương tám hướng ùn ùn ùa về phía cô bé làm cho cô bé sợ hãi, mắt kính rơi xuống đất, đầu tóc chải chỉnh tề bị thành như ổ gà, trên mặt lít nhít đầy dấu son môi. Bị động ôm từng bó hoa tươi chất chồng trên người cô bé. Đợi những người đó đi hết, cô bé hỏi dì Daisy: Họ đều rất thích các cô bé ngốc sao?
Trong nhận thức của cô bé, Vianne trong "Vianne của chúng ta" là cô gái vô cùng ngốc.
"Ai nói con ngốc vậy?" Dáng vẻ dì Daisy rất không vui.
Được rồi, đổi cách nói khác.
"Dì Daisy, họ đều thích cô bé hậu đậu sao?"
Ánh mắt của dì Daisy nhìn về một nơi xa xăm: "Bởi bì cô bé hậu đậu này có một bà ngoại tên là Lan Dora, vì vậy những thói quen qunê trước quên sau kia đã trở thành một loại khiếm khuyết nhỏ của một sự hoàn mỹ. Những con người của cái đất nước này tôn sùng tính thẩm mỹ không trọn vẹn. Venus cụt tay, Van Gogh bị mất tai trái".
Cho đến bây giờ cô bé vẫn không thể nào hiểu được những lời dì Daisy nói khi đó, nhưng cô bé tin rằng khi lớn lên cô bé có thể hiểu được những lời này. Nhưng khi nào thì cô bé mới có thể lớn nhỉ. Cho dù trong miệng những người đó không ngừng nói "Vianne lớn nhanh thật".
Ôi họ lại gọi cô bé là Vianne nữa rồi.
Giọng nói đó nhắc tới thì cổ họng nhanh chóng ép xuống. Cô bé lại thở dài. Quyển sách trên tay của dì Daisy đã không khách khí: "Được nhiều người thích như vậy mà con còn thở ngắn than dài cái gì chứ".