*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

3e251bab1a8cb7ffc02031c1b89c4824

Vào lúc nắng gay gắt nhất, mặt trời đỏ rực khiến nước biển cũng ấm lên.

Người Đỗ Yến Lễ và Đan Dẫn Sanh đã nóng bừng, cả hai bèn ra khỏi bãi tắm. Bọn họ không quay về biệt thự mà tản bộ xung quanh hòn đảo.

Nếu đi dọc theo con đường lát đá sẽ thấy bên trái là thị trấn của cư dân, bên phải là bờ cát. Cuối bờ cát là biển, cuối biển là trời, trời và biển nối liền với nhau, cảm giác như ở phương xa, hai thế giới ấy đang hòa làm một.

Thị trấn khiến hòn đảo có vẻ náo nhiệt hơn hẳn, trong khu này có quảng trường nhỏ, đài phun nước, viện bảo tàng và nhà thờ, dù lễ hội đã kết thúc nhưng dư âm trong không khí vẫn chưa tan. Mọi người mặc quần áo xanh xanh đỏ đỏ, vui vẻ nhảy múa trước đài phun nước trong quảng trường, đi sâu vào trong là viện bảo tàng, nơi các du khách đang ra vào liên tục. Cửa lớn nhà thờ mở rộng, trước cửa dựng một chiếc cổng hoa.

Hai người tiến đến gần nhà thờ.

Lúc đó, một đám khách khứa chợt ùa ra, các chàng trai cô gái vây quanh đôi vợ chồng son vừa bước khỏi lễ đường.

Hai người đã thề nguyền trước Chúa, đời này dù giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay ốm đau, họ vẫn sẽ nhớ đến hẹn ước này, quyết không phản bội hay rời bỏ nhau.

Gương mặt họ rạng rỡ, tràn đầy hạnh phúc, nụ cười còn tươi đẹp và xán lạn hơn cả hoa và ngọc trai đính trên trang phục cô dâu chú rể.

Đỗ Yến Lễ cùng Đan Dẫn Sanh không khỏi dừng bước. Đám khách khứa kia lao tới vây quanh bọn họ, cả hai không kịp tránh nên lập tức chìm trong biển người hân hoan, cùng đi đến thảm cỏ ngoài nhà thờ.

Nhà thờ sơn màu trắng, cửa sổ thủy tinh màu sắc rực rỡ, bãi cỏ xanh biếc làm nổi bật khăn voan dài của cô dâu và những khuôn mặt tươi cười không chút ưu sầu.

Ngắm một lát, Đan Dẫn Sanh quay sang nói với Đỗ Yến Lễ: “Hòn đảo này thật sự rất đẹp, giống như trong phim vậy.”

“Ừ.” Đỗ Yến Lễ nhẹ nhàng đáp: “Chúng ta còn phải ở đây lâu, đến khi nào cậu chán ngấy mới thôi.”

Đan Dẫn Sanh thuận miệng hỏi: “Nếu tôi chán thì anh có đi Paris với tôi không?”

Đỗ Yến Lễ cười cười, không trực tiếp từ chối, chỉ nói: “Cậu đoán xem?”

“…” Đan Dẫn Sanh đột nhiên phản ứng, “Khoan đã, chả lẽ anh đồng ý…”

Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng hoan hô.

Âm thanh liên tục vang vọng như đàn chim tung cánh, khiến người ta phải chú ý.

Hai người đang nói chuyện cũng nghe thấy âm thanh đó, vừa lúc nhìn thấy bó hoa trắng trong tay cô dâu bay vút lên cao.

Dù là nam hay nữ, tất cả khách mời đều nhảy cẫng, nhiệt tình vui sướng đưa tay muốn chụp lấy bó hoa.

Đan Dẫn Sanh cũng nằm trong số đó.

Náo nhiệt và vui vẻ vốn là cảm xúc dễ dàng lan tỏa.

Hắn cũng đưa tay ra, muốn đón nhận lời chúc phúc của cô dâu.

Bó hoa xẹt ngang trên không trung, gió thổi tung vạt áo, cánh hoa rơi xuống tóc khách khứa, dây nơ lướt qua mu bàn tay Đan Dẫn Sanh, cuối cùng rơi thẳng vào lòng Đỗ Yến Lễ.

Thảm cỏ chợt lặng ngắt như tờ, mọi người đang tìm nhân vật may mắn bắt được bó hoa, mà Đan Dẫn Sanh lại đứng ngay bên cạnh người đó.

Hắn phát hiện nhanh nhất, cũng phản ứng nhanh nhất, bật cười: “Nghe nói ai bắt được bó hoa sẽ trở thành cô dâu tương lai, chẳng lẽ sau này anh sẽ…”

Còn chưa hết câu, không khí lại trở nên ồn ã!

Mọi người phát hiện vị trí bó hoa rơi xuống, cánh đàn ông đứng xung quanh tự giác tản đi, hội chị em độc thân lại ùa đến. Ngay sau đó, một cô nàng mặc váy phù dâu màu hồng nhạt có nước da ngăm khỏe mạnh và gương mặt sáng sủa bước ra, cười nói câu gì, sau đó bạo dạn vươn tay với Đỗ Yến Lễ.

Bên cạnh thảm cỏ đã mọc ra bao nhiêu du khách đứng xem.

Có người hét to, dịch lại bằng tiếng Trung: “Cô ấy đang mời anh khiêu vũ! Đây là phong tục của đảo, nếu một cô gái bắt được hoa thì sẽ có một chàng trai mời khiêu vũ, còn trai bắt được thì để gái mời. Sau khi nhảy xong mà thấy hợp ý, hai người có thể vào quán bar uống một ly nha!”

Dứt lời, tiếng cười và tiếng hát cũng vang lên, người xung quanh vỗ tay, ồn ào cổ vũ, chuẩn bị đón chào một vũ hội ngay trên thảm cỏ.

Thật ra Đỗ Yến Lễ không cần phiên dịch, anh hiểu ngôn ngữ địa phương, cũng biết phong tục trên hòn đảo nhỏ này.

Nhưng anh không có ý định khiêu vũ cùng một cô gái xa lạ.

Đỗ Yến Lễ liếc mắt nhìn bó hoa trong tay, anh tiến đến, vừa định tặng lại cho đối phương thì một cánh tay bỗng từ đâu thò ra, nắm chặt tay cô gái ngay trước mặt Đỗ Yến Lễ.

Cánh tay đó thon dài trắng nõn, trông vô cùng quen thuộc.

Đỗ Yến Lễ nhìn cánh tay, rồi lại nhìn sang chủ nhân của cánh tay, bắt gặp nụ cười như có như không của Đan Dẫn Sanh.

Mợ nó, đây là phong tục quỷ quái gì thế hả, bắt được hoa là phải nhảy với người khác???

Trong lòng Đan Dẫn Sanh đã chửi bới phong tục của đảo một trăm lần, nhưng trên mặt vẫn cười tươi như hoa.

Có bài học lần trước, hắn còn khuya mới dẫm vào vết xe đổ.

Dù có ghen thì cũng phải ghen sao cho thật phong độ!

Nếu cứ ngăn cản mấy cô gái muốn mời Đỗ Yến Lễ nhảy thì chẳng khác nào đang cố tình gây sự, đã thế hắn sẽ thay đổi cách thức, mở lối đi riêng, đầu tiên phải cướp đối tượng khiêu vũ của Đỗ Yến Lễ đã.

Đan Dẫn Sanh cười tủm tỉm liếc Đỗ Yến Lễ một cái, ôm eo cô gái, bước sang bên cạnh, trực tiếp nhấc bổng cô lên.

Làn váy tung bay phất ngang bầu trời, mây trắng lững lờ trôi che khuất ánh nắng.

Cô gái kinh ngạc thốt lên.

Âm thanh đó tựa như tiếng kéo cắt băng khánh thành, mở màn cho cuộc vui sắp tới. Vũ hội bắt đầu, khách khứa tìm bạn cặp rồi thỏa thích cười đùa nhảy nhót.

Vui thì cứ vui thôi, không cần để ý lý do làm gì.

Giữa đám người, Đỗ Yến Lễ lặng lẽ lùi về sau.

Hành động của Đan Dẫn Sanh khiến anh vừa ngạc nhiên vừa buồn cười.

Anh còn tưởng sau khi xác định quan hệ, những chuyện như hồi hẹn gặp Từ Dã sẽ không xảy ra nữa, nào ngờ người nọ ghen thì vẫn ghen.

Mà còn ghen theo một cách rất đặc biệt.

Hửm…? Khoan đã.

Tối qua mình và Đan Dẫn Sanh đã xác định quan hệ người yêu? Có nói ra khỏi miệng rồi?

Bây giờ ngẫm lại, Đỗ Yến Lễ đột nhiên không chắc chắn lắm.

Trong chớp mắt, thảm cỏ biến thành sàn nhảy, sàn nhảy lại tựa như vườn hoa, từng đôi nam nữ nắm tay nhau, bước vào trong thỏa thích múa hát.

Bầu không khí của buổi tiệc được đẩy đến mức cao nhất, giây phút đó, mọi người càng lãng mạn, càng cháy hết mình, cứ tới đoạn xoay tròn là họ lại đổi bạn nhảy, mà tất cả những việc này đều do Đan Dẫn Sanh bày ra.

Trong vòng 10 phút ngắn ngủi, Đan Dẫn Sanh đã đổi năm bạn nhảy.

Hắn tuần tra xung quanh khu vực Đỗ Yến Lễ đứng, y như chim ưng canh chừng tất cả các cô gái muốn tiếp cận Đỗ Yến Lễ, cản đầu bọn họ, nắm tay bọn họ, kéo họ ra khỏi chỗ Đỗ Yến Lễ.

Hiềm nỗi… hắn kéo được một cô thì lại xuất hiện cô thứ hai, kéo cô thứ hai thì xuất hiện cô thứ ba, kéo cô thứ ba thì xuất hiện một hàng dài các thiếu nữ trẻ trung đứng cạnh Đỗ Yến Lễ, muốn mời anh cùng nhảy.

Các cô giống hệt một bầy ong bướm trông thấy một đóa hoa chứa đầy mật ngọt vậy.

Sự đắc ý ban đầu biến mất, hiện giờ Đan Dẫn Sanh rất phiền muộn, cũng không chịu được nữa.

Hắn mất tập trung, lúc mời một cô gái đứng trước mặt Đỗ Yến Lễ đi, Đan Dẫn Sanh đứng không vững, chân trái xoay mạnh, đau đớn tựa như tia chớp vọt lên mắt cá chân hắn!

Đỗ Yến Lễ đứng giữa đám người bắt gặp khung cảnh đó.

Đôi mày anh khẽ nhíu, bước đến nắm cánh tay Đan Dẫn Sanh, đỡ lấy hắn.

Đan Dẫn Sanh và cô gái cùng quay sang.

Cả hai giật nảy mình.

Đỗ Yến Lễ trao bó hoa đang cầm cho cô. Nét cười trên mặt anh tuy không quá rõ ràng nhưng lại rất chân thành, hai người trò chuyện với nhau bằng tiếng địa phương.

“Mong rằng người có được trái tim cô sẽ khiến cô trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế giới, xin lỗi vì đã cắt ngang nhưng tôi có thể dẫn bạn trai của tôi đi trước không? Tôi và em ấy còn chuyện phải làm.”

Gương mặt cô gái rạng rỡ hẳn lên, y như có ánh nắng chiếu vào. Cô nàng nhảy nhót tiếp nhận bó hoa, cảm ơn anh xong lại lớn mật cười hỏi, “Hai anh đang yêu nhau à? Đẹp đôi lắm!”

Đỗ Yến Lễ vẫn duy trì nụ cười lịch sự.

Anh mặc kệ thiếu nữ trước mắt, quay sang Đan Dẫn Sanh.

Đan Dẫn Sanh không hiểu tiếng địa phương, ngơ ngơ ngác ngác: “Hai người vừa nói gì đó? Mà sao tự dưng anh lại ra đây?”

Đỗ Yến Lễ: “Bị trẹo chân rồi?”

Đan Dẫn Sanh giật mình: “Anh phát hiện được hả?”

Đỗ Yến Lễ ngồi xổm xuống, đưa tay chạm nhẹ lên mắt cá chân bên trái của Đan Dẫn Sanh: “Đau không?”

Cơn đau đớn lại xẹt qua như tia chớp!

“Đau đau đau, anh đừng đụng vào, để tôi tự đứng!”

Đỗ Yến Lễ ngẩng đầu nhìn đối phương.

Anh không nói gì, trực tiếp bế bổng Đan Dẫn Sanh lên, bước xuyên qua đám đông, ra khỏi bãi cỏ, đến tận ghế đá ven đường mới thả người xuống.

Du khách đi ngang qua nhìn hai người, Đan Dẫn Sanh cũng nhìn Đỗ Yến Lễ.

Đỗ Yến Lễ vô cùng bình thản trước những ánh mắt xung quanh, anh lại ngồi xổm, nghiêm túc kiểm tra chân của Đan Dẫn Sanh.

“Không thấy sưng, có muốn đi bệnh viện không?”

Đan Dẫn Sanh đáp: “Trượt chân chứ có gì nghiêm trọng đâu. Tôi nghĩ chỉ là bong gân tạm thời, tuy không đi bộ được nhưng về biệt thự chườm nước đá là ổn. Chúng ta kiếm xe về thôi… Ở đây trừ xe đạp và xe máy thì còn phương tiện nào thoải mái hơn không?”

Đỗ Yến Lễ: “Có.”

Đan Dẫn Sanh: “Dễ bắt không?”

Đỗ Yến Lễ trầm ngâm: “Hơi khó chút, nhưng nếu là cậu thì tài xế hẳn phải suy nghĩ kỹ càng.”

Đan Dẫn Sanh: “Là sao?”

Đỗ Yến Lễ đưa lưng về phía Đan Dẫn Sanh, nói: “Lên đi, tôi cõng cậu về.”

Đan Dẫn Sanh: “???”

Từ khi bị trẹo chân, tình hình đã phát triển theo chiều hướng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

Hắn không kiềm được ngẩng đầu nhìn trời.

Mặt trời to đùng trên đỉnh đầu.

Mình đang mơ ngủ sao?

Đan Dẫn Sanh cảm thấy có khi mình chưa tỉnh ngủ thật.

Hắn mơ mơ màng màng bò lên lưng Đỗ Yến Lễ, được đối phương cõng đi.

Phong cảnh hai bên lùi về sau, rung động rất nhỏ truyền đến từ dưới người, và cả chỗ Đan Dẫn Sang đang gác cằm.

Hắn nghiêng đầu, nhìn thấy nửa bên mặt của Đỗ Yến Lễ.

Đan Dẫn Sanh nhất thời suy tư: “Đỗ Yến Lễ, bộ hòn đảo này có bùa ngải gì có thể thay đổi tính cách của anh à?”

Đỗ Yến Lễ: “…”

Đan Dẫn Sanh vẫn đang nghi ngờ: “Bây giờ anh tốt lắm ấy, tốt đến mức vô lý luôn. Có bao nhiêu cách để về khách sạn nhưng không ngờ anh lại tự mình ra trận, đây thật sự không phải tác phong của anh.”

Đỗ Yến Lễ: “…”

Xem ra hôm qua mình chưa nói thật, nếu không Đan Dẫn Sanh hẳn sẽ không kinh ngạc như vậy… Đối xử với người của mình hẳn phải khác với người ngoài rồi, đó không phải là chuyện đương nhiên sao?

Đỗ Yến Lễ khẽ mỉm cười. Anh cõng Đan Dẫn Sanh đi mấy bước, bỗng nhiên mở miệng: “Hình như lúc trước tôi vẫn chưa nói…”

Đan Dẫn Sanh: “Nói cái gì?”

Thời điểm bây giờ rất thích hợp để thổ lộ, lễ cưới náo nhiệt đang ở sau lưng bọn họ.

Hôm nay rất thích hợp để thổ lộ, hai người đã chính thức phát sinh quan hệ.

Địa điểm này rất thích hợp để thổ lộ, hòn đảo nhỏ tràn ngập nắng ấm và gió mát, một kỳ nghỉ bên người mình thích.

Đỗ Yến Lễ chậm rãi cất tiếng.

“Dẫn Sanh, sau khi ở bên nhau một thời gian, tôi phát hiện tôi bị em hấp dẫn, tôi bắt đầu dõi theo hình bóng của em, bắt đầu suy nghĩ toàn những chuyện về em.”

“Tôi thích em.”

Anh khẽ mỉm cười, lại hỏi: “Thế nên em có đồng ý cùng tôi bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc mà vẫn thật nhiệt tình không?”

Ở phương xa, một chiếc khăn lụa bảy màu sặc sỡ bay về phía bầu trời, khiến sắc xanh ấy thêm phần tươi đẹp.

————————————————

Bonus

Cổng hoa

cach-lam-cong-hoa-cuoi-sac-trang-tinh-khoi-4

Cửa sổ thủy tinh ở nhà thờ

renkli-cam-vitray

EVERYBODY SAY OH YEAH ( TДT) /!!!

Btw tui xi

3e251bab1a8cb7ffc02031c1b89c4824

Vào lúc nắng gay gắt nhất, mặt trời đỏ rực khiến nước biển cũng ấm lên.

Người Đỗ Yến Lễ và Đan Dẫn Sanh đã nóng bừng, cả hai bèn ra khỏi bãi tắm. Bọn họ không quay về biệt thự mà tản bộ xung quanh hòn đảo.

Nếu đi dọc theo con đường lát đá sẽ thấy bên trái là thị trấn của cư dân, bên phải là bờ cát. Cuối bờ cát là biển, cuối biển là trời, trời và biển nối liền với nhau, cảm giác như ở phương xa, hai thế giới ấy đang hòa làm một.

Thị trấn khiến hòn đảo có vẻ náo nhiệt hơn hẳn, trong khu này có quảng trường nhỏ, đài phun nước, viện bảo tàng và nhà thờ, dù lễ hội đã kết thúc nhưng dư âm trong không khí vẫn chưa tan. Mọi người mặc quần áo xanh xanh đỏ đỏ, vui vẻ nhảy múa trước đài phun nước trong quảng trường, đi sâu vào trong là viện bảo tàng, nơi các du khách đang ra vào liên tục. Cửa lớn nhà thờ mở rộng, trước cửa dựng một chiếc cổng hoa.

Hai người tiến đến gần nhà thờ.

Lúc đó, một đám khách khứa chợt ùa ra, các chàng trai cô gái vây quanh đôi vợ chồng son vừa bước khỏi lễ đường.

Hai người đã thề nguyền trước Chúa, đời này dù giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay ốm đau, họ vẫn sẽ nhớ đến hẹn ước này, quyết không phản bội hay rời bỏ nhau.

Gương mặt họ rạng rỡ, tràn đầy hạnh phúc, nụ cười còn tươi đẹp và xán lạn hơn cả hoa và ngọc trai đính trên trang phục cô dâu chú rể.

Đỗ Yến Lễ cùng Đan Dẫn Sanh không khỏi dừng bước. Đám khách khứa kia lao tới vây quanh bọn họ, cả hai không kịp tránh nên lập tức chìm trong biển người hân hoan, cùng đi đến thảm cỏ ngoài nhà thờ.

Nhà thờ sơn màu trắng, cửa sổ thủy tinh màu sắc rực rỡ, bãi cỏ xanh biếc làm nổi bật khăn voan dài của cô dâu và những khuôn mặt tươi cười không chút ưu sầu.

Ngắm một lát, Đan Dẫn Sanh quay sang nói với Đỗ Yến Lễ: “Hòn đảo này thật sự rất đẹp, giống như trong phim vậy.”

“Ừ.” Đỗ Yến Lễ nhẹ nhàng đáp: “Chúng ta còn phải ở đây lâu, đến khi nào cậu chán ngấy mới thôi.”

Đan Dẫn Sanh thuận miệng hỏi: “Nếu tôi chán thì anh có đi Paris với tôi không?”

Đỗ Yến Lễ cười cười, không trực tiếp từ chối, chỉ nói: “Cậu đoán xem?”

“…” Đan Dẫn Sanh đột nhiên phản ứng, “Khoan đã, chả lẽ anh đồng ý…”

Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng hoan hô.

Âm thanh liên tục vang vọng như đàn chim tung cánh, khiến người ta phải chú ý.

Hai người đang nói chuyện cũng nghe thấy âm thanh đó, vừa lúc nhìn thấy bó hoa trắng trong tay cô dâu bay vút lên cao.

Dù là nam hay nữ, tất cả khách mời đều nhảy cẫng, nhiệt tình vui sướng đưa tay muốn chụp lấy bó hoa.

Đan Dẫn Sanh cũng nằm trong số đó.

Náo nhiệt và vui vẻ vốn là cảm xúc dễ dàng lan tỏa.

Hắn cũng đưa tay ra, muốn đón nhận lời chúc phúc của cô dâu.

Bó hoa xẹt ngang trên không trung, gió thổi tung vạt áo, cánh hoa rơi xuống tóc khách khứa, dây nơ lướt qua mu bàn tay Đan Dẫn Sanh, cuối cùng rơi thẳng vào lòng Đỗ Yến Lễ.

Thảm cỏ chợt lặng ngắt như tờ, mọi người đang tìm nhân vật may mắn bắt được bó hoa, mà Đan Dẫn Sanh lại đứng ngay bên cạnh người đó.

Hắn phát hiện nhanh nhất, cũng phản ứng nhanh nhất, bật cười: “Nghe nói ai bắt được bó hoa sẽ trở thành cô dâu tương lai, chẳng lẽ sau này anh sẽ…”

Còn chưa hết câu, không khí lại trở nên ồn ã!

Mọi người phát hiện vị trí bó hoa rơi xuống, cánh đàn ông đứng xung quanh tự giác tản đi, hội chị em độc thân lại ùa đến. Ngay sau đó, một cô nàng mặc váy phù dâu màu hồng nhạt có nước da ngăm khỏe mạnh và gương mặt sáng sủa bước ra, cười nói câu gì, sau đó bạo dạn vươn tay với Đỗ Yến Lễ.

Bên cạnh thảm cỏ đã mọc ra bao nhiêu du khách đứng xem.

Có người hét to, dịch lại bằng tiếng Trung: “Cô ấy đang mời anh khiêu vũ! Đây là phong tục của đảo, nếu một cô gái bắt được hoa thì sẽ có một chàng trai mời khiêu vũ, còn trai bắt được thì để gái mời. Sau khi nhảy xong mà thấy hợp ý, hai người có thể vào quán bar uống một ly nha!”

Dứt lời, tiếng cười và tiếng hát cũng vang lên, người xung quanh vỗ tay, ồn ào cổ vũ, chuẩn bị đón chào một vũ hội ngay trên thảm cỏ.

Thật ra Đỗ Yến Lễ không cần phiên dịch, anh hiểu ngôn ngữ địa phương, cũng biết phong tục trên hòn đảo nhỏ này.

Nhưng anh không có ý định khiêu vũ cùng một cô gái xa lạ.

Đỗ Yến Lễ liếc mắt nhìn bó hoa trong tay, anh tiến đến, vừa định tặng lại cho đối phương thì một cánh tay bỗng từ đâu thò ra, nắm chặt tay cô gái ngay trước mặt Đỗ Yến Lễ.

Cánh tay đó thon dài trắng nõn, trông vô cùng quen thuộc.

Đỗ Yến Lễ nhìn cánh tay, rồi lại nhìn sang chủ nhân của cánh tay, bắt gặp nụ cười như có như không của Đan Dẫn Sanh.

Mợ nó, đây là phong tục quỷ quái gì thế hả, bắt được hoa là phải nhảy với người khác???

Trong lòng Đan Dẫn Sanh đã chửi bới phong tục của đảo một trăm lần, nhưng trên mặt vẫn cười tươi như hoa.

Có bài học lần trước, hắn còn khuya mới dẫm vào vết xe đổ.

Dù có ghen thì cũng phải ghen sao cho thật phong độ!

Nếu cứ ngăn cản mấy cô gái muốn mời Đỗ Yến Lễ nhảy thì chẳng khác nào đang cố tình gây sự, đã thế hắn sẽ thay đổi cách thức, mở lối đi riêng, đầu tiên phải cướp đối tượng khiêu vũ của Đỗ Yến Lễ đã.

Đan Dẫn Sanh cười tủm tỉm liếc Đỗ Yến Lễ một cái, ôm eo cô gái, bước sang bên cạnh, trực tiếp nhấc bổng cô lên.

Làn váy tung bay phất ngang bầu trời, mây trắng lững lờ trôi che khuất ánh nắng.

Cô gái kinh ngạc thốt lên.

Âm thanh đó tựa như tiếng kéo cắt băng khánh thành, mở màn cho cuộc vui sắp tới. Vũ hội bắt đầu, khách khứa tìm bạn cặp rồi thỏa thích cười đùa nhảy nhót.

Vui thì cứ vui thôi, không cần để ý lý do làm gì.

Giữa đám người, Đỗ Yến Lễ lặng lẽ lùi về sau.

Hành động của Đan Dẫn Sanh khiến anh vừa ngạc nhiên vừa buồn cười.

Anh còn tưởng sau khi xác định quan hệ, những chuyện như hồi hẹn gặp Từ Dã sẽ không xảy ra nữa, nào ngờ người nọ ghen thì vẫn ghen.

Mà còn ghen theo một cách rất đặc biệt.

Hửm…? Khoan đã.

Tối qua mình và Đan Dẫn Sanh đã xác định quan hệ người yêu? Có nói ra khỏi miệng rồi?

Bây giờ ngẫm lại, Đỗ Yến Lễ đột nhiên không chắc chắn lắm.

Trong chớp mắt, thảm cỏ biến thành sàn nhảy, sàn nhảy lại tựa như vườn hoa, từng đôi nam nữ nắm tay nhau, bước vào trong thỏa thích múa hát.

Bầu không khí của buổi tiệc được đẩy đến mức cao nhất, giây phút đó, mọi người càng lãng mạn, càng cháy hết mình, cứ tới đoạn xoay tròn là họ lại đổi bạn nhảy, mà tất cả những việc này đều do Đan Dẫn Sanh bày ra.

Trong vòng 10 phút ngắn ngủi, Đan Dẫn Sanh đã đổi năm bạn nhảy.

Hắn tuần tra xung quanh khu vực Đỗ Yến Lễ đứng, y như chim ưng canh chừng tất cả các cô gái muốn tiếp cận Đỗ Yến Lễ, cản đầu bọn họ, nắm tay bọn họ, kéo họ ra khỏi chỗ Đỗ Yến Lễ.

Hiềm nỗi… hắn kéo được một cô thì lại xuất hiện cô thứ hai, kéo cô thứ hai thì xuất hiện cô thứ ba, kéo cô thứ ba thì xuất hiện một hàng dài các thiếu nữ trẻ trung đứng cạnh Đỗ Yến Lễ, muốn mời anh cùng nhảy.

Các cô giống hệt một bầy ong bướm trông thấy một đóa hoa chứa đầy mật ngọt vậy.

Sự đắc ý ban đầu biến mất, hiện giờ Đan Dẫn Sanh rất phiền muộn, cũng không chịu được nữa.

Hắn mất tập trung, lúc mời một cô gái đứng trước mặt Đỗ Yến Lễ đi, Đan Dẫn Sanh đứng không vững, chân trái xoay mạnh, đau đớn tựa như tia chớp vọt lên mắt cá chân hắn!

Đỗ Yến Lễ đứng giữa đám người bắt gặp khung cảnh đó.

Đôi mày anh khẽ nhíu, bước đến nắm cánh tay Đan Dẫn Sanh, đỡ lấy hắn.

Đan Dẫn Sanh và cô gái cùng quay sang.

Cả hai giật nảy mình.

Đỗ Yến Lễ trao bó hoa đang cầm cho cô. Nét cười trên mặt anh tuy không quá rõ ràng nhưng lại rất chân thành, hai người trò chuyện với nhau bằng tiếng địa phương.

“Mong rằng người có được trái tim cô sẽ khiến cô trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế giới, xin lỗi vì đã cắt ngang nhưng tôi có thể dẫn bạn trai của tôi đi trước không? Tôi và em ấy còn chuyện phải làm.”

Gương mặt cô gái rạng rỡ hẳn lên, y như có ánh nắng chiếu vào. Cô nàng nhảy nhót tiếp nhận bó hoa, cảm ơn anh xong lại lớn mật cười hỏi, “Hai anh đang yêu nhau à? Đẹp đôi lắm!”

Đỗ Yến Lễ vẫn duy trì nụ cười lịch sự.

Anh mặc kệ thiếu nữ trước mắt, quay sang Đan Dẫn Sanh.

Đan Dẫn Sanh không hiểu tiếng địa phương, ngơ ngơ ngác ngác: “Hai người vừa nói gì đó? Mà sao tự dưng anh lại ra đây?”

Đỗ Yến Lễ: “Bị trẹo chân rồi?”

Đan Dẫn Sanh giật mình: “Anh phát hiện được hả?”

Đỗ Yến Lễ ngồi xổm xuống, đưa tay chạm nhẹ lên mắt cá chân bên trái của Đan Dẫn Sanh: “Đau không?”

Cơn đau đớn lại xẹt qua như tia chớp!

“Đau đau đau, anh đừng đụng vào, để tôi tự đứng!”

Đỗ Yến Lễ ngẩng đầu nhìn đối phương.

Anh không nói gì, trực tiếp bế bổng Đan Dẫn Sanh lên, bước xuyên qua đám đông, ra khỏi bãi cỏ, đến tận ghế đá ven đường mới thả người xuống.

Du khách đi ngang qua nhìn hai người, Đan Dẫn Sanh cũng nhìn Đỗ Yến Lễ.

Đỗ Yến Lễ vô cùng bình thản trước những ánh mắt xung quanh, anh lại ngồi xổm, nghiêm túc kiểm tra chân của Đan Dẫn Sanh.

“Không thấy sưng, có muốn đi bệnh viện không?”

Đan Dẫn Sanh đáp: “Trượt chân chứ có gì nghiêm trọng đâu. Tôi nghĩ chỉ là bong gân tạm thời, tuy không đi bộ được nhưng về biệt thự chườm nước đá là ổn. Chúng ta kiếm xe về thôi… Ở đây trừ xe đạp và xe máy thì còn phương tiện nào thoải mái hơn không?”

Đỗ Yến Lễ: “Có.”

Đan Dẫn Sanh: “Dễ bắt không?”

Đỗ Yến Lễ trầm ngâm: “Hơi khó chút, nhưng nếu là cậu thì tài xế hẳn phải suy nghĩ kỹ càng.”

Đan Dẫn Sanh: “Là sao?”

Đỗ Yến Lễ đưa lưng về phía Đan Dẫn Sanh, nói: “Lên đi, tôi cõng cậu về.”

Đan Dẫn Sanh: “???”

Từ khi bị trẹo chân, tình hình đã phát triển theo chiều hướng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

Hắn không kiềm được ngẩng đầu nhìn trời.

Mặt trời to đùng trên đỉnh đầu.

Mình đang mơ ngủ sao?

Đan Dẫn Sanh cảm thấy có khi mình chưa tỉnh ngủ thật.

Hắn mơ mơ màng màng bò lên lưng Đỗ Yến Lễ, được đối phương cõng đi.

Phong cảnh hai bên lùi về sau, rung động rất nhỏ truyền đến từ dưới người, và cả chỗ Đan Dẫn Sang đang gác cằm.

Hắn nghiêng đầu, nhìn thấy nửa bên mặt của Đỗ Yến Lễ.

Đan Dẫn Sanh nhất thời suy tư: “Đỗ Yến Lễ, bộ hòn đảo này có bùa ngải gì có thể thay đổi tính cách của anh à?”

Đỗ Yến Lễ: “…”

Đan Dẫn Sanh vẫn đang nghi ngờ: “Bây giờ anh tốt lắm ấy, tốt đến mức vô lý luôn. Có bao nhiêu cách để về khách sạn nhưng không ngờ anh lại tự mình ra trận, đây thật sự không phải tác phong của anh.”

Đỗ Yến Lễ: “…”

Xem ra hôm qua mình chưa nói thật, nếu không Đan Dẫn Sanh hẳn sẽ không kinh ngạc như vậy… Đối xử với người của mình hẳn phải khác với người ngoài rồi, đó không phải là chuyện đương nhiên sao?

Đỗ Yến Lễ khẽ mỉm cười. Anh cõng Đan Dẫn Sanh đi mấy bước, bỗng nhiên mở miệng: “Hình như lúc trước tôi vẫn chưa nói…”

Đan Dẫn Sanh: “Nói cái gì?”

Thời điểm bây giờ rất thích hợp để thổ lộ, lễ cưới náo nhiệt đang ở sau lưng bọn họ.

Hôm nay rất thích hợp để thổ lộ, hai người đã chính thức phát sinh quan hệ.

Địa điểm này rất thích hợp để thổ lộ, hòn đảo nhỏ tràn ngập nắng ấm và gió mát, một kỳ nghỉ bên người mình thích.

Đỗ Yến Lễ chậm rãi cất tiếng.

“Dẫn Sanh, sau khi ở bên nhau một thời gian, tôi phát hiện tôi bị em hấp dẫn, tôi bắt đầu dõi theo hình bóng của em, bắt đầu suy nghĩ toàn những chuyện về em.”

“Tôi thích em.”

Anh khẽ mỉm cười, lại hỏi: “Thế nên em có đồng ý cùng tôi bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc mà vẫn thật nhiệt tình không?”

Ở phương xa, một chiếc khăn lụa bảy màu sặc sỡ bay về phía bầu trời, khiến sắc xanh ấy thêm phần tươi đẹp.

————————————————

Bonus

Cổng hoa

cach-lam-cong-hoa-cuoi-sac-trang-tinh-khoi-4

Cửa sổ thủy tinh ở nhà thờ

renkli-cam-vitray

EVERYBODY SAY OH YEAH ( TДT) /!!!

Btw tui xin lỗi nếu gái nào thấy khó chịu vì đã để xưng hô tôi-em (nghe hơi OOC nhỉ), nhưng tui không thể ngừng cái sự sung sướng này lại, hãy tha thứ cho tui o(TヘTo) …n lỗi nếu gái nào thấy khó chịu vì đã để xưng hô tôi-em (nghe hơi OOC nhỉ), nhưng tui không thể ngừng cái sự sung sướng này lại, hãy tha thứ cho tui o(TヘTo) …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play