Một nữ tử ăn mặc như cung nữ đứng ở bên cạnh hòn giả sơn, đầu không
ngẩng, miệng không động nói: “Với đức hạnh đó của nàng ta, thấy mặt vị
kia mà không làm ầm lên đã là tốt rồi, đâu còn có thể nói được chuyện
chính sự? Huống hồ buổi tối ngày hôm đó, hình như là Tiểu hoàng đế còn
gọi một phi tử qua đó, khiến nàng ta giận đến mức hơn nửa đêm mà còn đi, thì có thể nói chuyện thì chính là có quỷ rồi!”
Người nọ trầm ngâm một hồi, hừ lạnh một tiếng: “Thật sự tóc dài kiến thức ngắn, còn có người nào khác có thể dùng không?”
“Ngọc tần kia cũng thường xuyên hầu hạ, nói thì cũng đã nói rồi, Tiểu hoàng đế kia cũng chỉ mơ hồ, không có chính thức trả lời. Hôm trước
Liễu mỹ nhân cũng hầu hạ một hồi, nghe nói còn không có tìm được cơ hội
để nói chuyện đây,sau đó Hoàng thượng cũng qua đêm với các phi tần
khác.”
“Hừ, một người, hai người cũng không được việc! Cho dù ngay cả…. Toàn làm hỏng việc, phía trên bàn giao chuyện kế tiếp mà cũng không có một
ai có thể làm được việc!” Người nọ nổi giận đùng đùng oán trách hai câu, “Qua ít ngày nữa, sợ là Các chủ sẽ Bắc thượng, mấy ngày nay ngươi ngó
chừng những nữ tử này một chút, đã làm không được việc, vậy thì thành
thực một chút, trước sinh ra một đứa con trai cũng là một cái công lớn.’
“Dạ, nhưng mà….” Cung nữ kia trầm ngâm một chút, lại nói “Nghe nói
người Lưu gia kia, trước khi hầu hạ một hồi mà ngay cả thuốc cũng không
uống….”
“Phế vật!” Người nọ lại thực sự tức giận cực kỳ, “Nếu không phải là
thấy nàng trung thành nhất, cho dù mai sau có ngày làm Thái hậu, tâm
cũng là hướng về trong Các, Các chủ nơi nào sẽ tuyển nàng ta đưa vào
Lưu gia?!”
Cung nữ dừng một chút, giống như là do dự nói: “E rằng…. nàng một khi sinh được hài tử, hài tử lại có huyết mạch của Tiểu hoàng đế, tâm của
nàng sẽ…..”
“Sao?” Người nọ sửng sốt, không hiểu nói, “Ngươi muốn nói gì?”
“Thuộc hạ chỉ là sợ. . . . . . Chính là tâm của nàng ta sẽ không
hướng về Tiểu hoàng đế, đứa bé kia nói không chừng cũng….. Dù sao, phụ
tử liền tâm.”
Người nọ trầm ngâm một chút, trầm giọng nói: “Cũng đúng, ta sẽ báo lên, việc này coi như ngươi có một công.”
“Đa tạ sứ giả!” Cung nữ run rẩy mấy cái trong lòng, có thể vì trong
Các lập công, so với chuyện gì cũng quan trọng hơn! Sau khi Các chủ biết rồi, trăm năm về sau của mình cũng có chỗ dựa rồi.
Trong Tâm Phương Cư mới thêm một nhóm cung nữ, Thái hậu nơi đó còn
“bệnh”, đã nhiều ngày không gặp phi tần rồi, cho dù có người đi thỉnh
an, cũng chưa từng gọi vào nói chuyện đấy. Chu phi nơi đó nghe nói bệnh
cũng càng ngày càng nặng, có mấy người ở cùng viện, ngẫu nhiên thấy ở xa xa, chỉ cảm thấy hai con mắt sưng cực kỳ, đỏ rừng rực, quả thực là
“bệnh” rất nặng đây.
Trong cung, vẫn là Ngọc tần được sủng ái nhất, nhưng lại được sủng
nữa cũng không thể giống như Chu phi, chỉ hầu hạ một lần, còn không có
sinh ra nhi tử, có thể nâng lên vị “Phi”. Vị trí tần phi này, các nàng
không có chỗ dựa, lại không có nhi tử, phi tần đã là vị trí cao nhất mà
bọn họ có thể thăng rồi.
“Bảy tám người đều mất tích?” Trong tay cầm một chuỗi vòng trân châu
đẹp, đang vẽ, nghe thấy lời của Bạch Huyên khiến cho Liễu Mạn Nguyệt
dừng tay lại.
“Vâng.” Bạch Huyên nặng nề gật đầu, sắc mặt có chút trắng bệch, ngay
cả đống trân châu sáng rọi cũng không thể khiến nàng trở lại bình
thường.
“Lời này không cho phép nói bậy nữa.” Trong lòng ngầm thở dài, trước
kia đám tiểu thái giám trong Thính Vũ Các xua đuổi những cung nữ đi theo Hoàng hậu, bọn họ sống chết không chịu đi, bây giờ lại muốn đi…. Ha hả, chỉ có thể trông mong vào kiếp sau, nếu không vào cái nơi ăn thịt người không nhả xương cốt này.
Trong lòng có chútđìu hiu, ném chuỗi vòng ở trong tay vào trong hộp, cũng chẳng muốn nghịch nữa.
“Chủ tử, nô tỳ học được cái biện pháp thêu áo, cầm mấy hạt châu này
thêm ở bên trong, xếp thành cây thông mỏng gắn ở bên ngoài đẹp mắt cực
kỳ đấy.” Thấy sắc mặt Liễu Mạn Nguyệt sầm xuống, Bạch Oánh vội nói.
“Ồ? Cái biện pháp gì?” Không đành lòng cự tuyệt ý tốt của nàng, Liễu Mạn Nguyệt liền thuận theo lời của nàng ta hỏi.
“Dùng một cái móc câu bằng trúc được mài, chọn lấy một cái dây nhỏ,
phía trên cái móc câu nhỏ như vậy, mài đến khi nó nhỏ thì dừng lại…”
Bạch Oánh vừa vẽ, vừa nói, Bạch Huyên lúc này cũng không còn nhớ tới
chuyện kia, cùng Bạch Tuyết cùng nhau nghe đến nỗi nổi cơn tò mò.
Liễu Mạn Nguyệt ở bên cạnh nghe được, chợt lại cảm thấy sao lại quen
tai như vậy? Lông mày chau lên, nghi ngờ nói: “Biện pháp này lại mới
xuất hiện, ngươi là học được từ chỗ nào?”
“Là mấy ngày trước đây đi tới chỗ tỷ tỷ ta, nàng ở đó đi gọi cung nữ
Điềm Nhi, có cái biện pháp mới lạ này, đang ở đó hỗ trợ mọi người làm.”
Lông mày nhướng cao hơn chút ít, trên mặt Liễu Mạn Nguyệt treo lên nụ cười: “Cái biện pháp này cũng chưa từng nghe nói qua đây, nàng ta học
được từ chỗ nào?”
Bạch Oánh thấy nàng cười, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Nghe nói
trước kia nàng ta hầu hạ…. Tôn thải nữ kia, nàng ta lại có một ít phương pháp làm đồ ăn quái lạ, ngay cả đồ thêu bình thường, quần áo bình
thường cũng không giống với người khác, viện pháp này chính là Điềm Nhi
học được từ chỗ nàng ta.”
Chẳng trách, thì ra là “di sản” vị đồng hương kia để lại a. Nghe nói
chuyện phác thảo quần áo, Liễu Mạn Nguyệt còn tưởng rằng trong cung lại
xuất hiện đồng hương đây, không ngờ vẫn là một vị kia. Chỉ là không ngờ
mà thôi, biện pháp này nếu có thể một mạch lưu truyền xuống, Tôn thải nữ cũng coi như là một loại lưu danh bách thế khác rồi.
“Vậy ba người các ngươi liền suy nghĩ một chút đi, tìm cách một chút
để chúng ta mượn những hạt châu này thử.” Nếu không, những hạt trân châu này thật đúng là không biết dùng làm gì cho tốt đây.
“Chủ tử, vậy còn ngài?” Nghe nàng nói bảo ba người mình học, vậy….còn nàng?
Bạch Hương ngẩng đầu nói với Bạch Huyên: “Ngươi thấy chủ tử chúng ta
có lúc nào cầm qua châm tuyến? Đương nhiên là xem chúng ta làm chứ sao.”
Nụ cười sắp hiện rồi lại bị nha đầu này dập tắt đi, Liễu Mạn Nguyệt
im lặng ngẩng đầu, quyết định chỉ điểm nàng một chút: “Chủ tử nói chính
là đúng, nhớ kỹ, nhớ kỹ, sau này nói chuyện không thể nói thẳng như vậy, bằng không làm mất mặt mũi của chủ tử, cẩn thận ta khấu trừ cơm của
ngươi!”
Bạch Hương vội gật đầu, cúi đầu xuống, bị mắng là chuyện nhỏ, không
có cơm ăn là chuyện lớn, vì ngũ cốc hoa màu*, vẫn là cấm ngôn thận hành* mới đúng.
*Ngũ cốc hoa màu: Ngũ cốc là lương thực chính, hoa màu là lương thực phụ.
*Cấm ngôn thận hành: hạn chế nói, cẩn thận trong hành động.
———-
Bên ngoài mưa đang rơi lác đác, trong đường ngầm mặc dù đào rãnh để
thoát nước mưa, nhưng vẫn là sợ nước ở phía trên thấm xuống, chỗ Hoàng
thượng âm thầm đưa tin xuống, bảo nàng qua buổi trưa không cần đi qua
đó.
Liễu Mạn Nguyệt đương nhiên vui vẻ nghỉ ngơi, dùng xong bữa trưa đã trèo lên giường nghỉ ngơi.
Trong Điện Hồng Tâm, Hoàng thượng vẫn bận rộn, cúi đầu phê duyệt tấu
chương, không lâu sau thì nghe thấy bên ngoài báo, Hứa Tư Thừa bái kiến.
Sao, sổ con của hai người họ Đặng đã chuẩn bị xong, rõ ràng tảo triều thì lên bẩm báo.”
Hoàng thượng khẽ gật đầu: “Ừ, bảo hai người hắn lên trước một lúc, nhìn xem động tĩnh của người bên ngoài.”
“Vâng!” Hứa Tư Thừa dừng một chút, lại nói, “Hoàng thượng, vậy sau
đó….nếu không có người phản đối, phải hành sự như thế nào? Thần nơi đó
đã liên lạc không ít học tử Thanh Lưu, đều biết nói chuyện, chuyện này
quả thực lòng người hướng về a!”
Nâng mắt nhìn vẻ kích động trên mặt Hứa Tư Thừa, Hoàng thượng lạnh
nhạt nói: “Không vội, lúc này chẳng qua là thử phản ứng của bọn hắn một
chút, nếu như thật sự muốn đi thử cử, sớm nhất là năm sau mới được.”
“Nhưng… Nếu như có thể trước khi vào thu định ra được….” Hứa Tư Thừa
thấy thần thái Hoàng thượng như vậy, trong lòng giống như con mèo bị
túm, lên không được xuống không xong, nhưng hắn cho dù vội nữa cũng
không thể vượt qua Hoàng thượng mà đi nha.
Ngón tay ở trên bàn nhẹ gõ hai cái, Hoàng thượng nơi đó chợt chuyển
đề tài, nói: “Chuyện này tất yếu phải có một người có thể đảm đương làm
chủ khảo mới được, lúc này âm thầm tán đồng đều là những học trò của các ngươi, trẫm cũng có ý bảo ngươi gánh cái vị trí này, tiếc rằng, ngươi
tuổi còn trẻ, cần phải dựng nên một chút công lao mới có thể khiến cho
người nói không ra lời.” Dứt lời, lại lấy ngón tay chỉ điểm, “Bây giờ,
trước tiên đừng có sốt ruột, chờ qua giai đoạn này trẫm trước sẽ cho
ngươi tìm một chút việc để làm, có công lao lại bàn bạc việc này. Bằng
không, chẳng lẽ lại bảo bọn hắn những người này đi chủ quản việc này hay sao?”
Hứa Tư Thừa trong lòng cả kinh, vội vàng nói: “Vâng”, mình vất vất vả vả đề cử chuyện này, nếu như làm cho những người thế gia kia đem công
lao này cướp đi, chẳng phải là làm mối cho người sao? Chẳng trách những
ngày này Hoàng thượng vẫn không vội đấy? Trẻ tuổi như vậy, còn có thể có lòng dạ tính toán như thế. Nếu đợi một thời gian, chắc chắc sẽ là một
vị minh quân!
————
“Chân Chân. . . . . . Không thể có thai rồi?” Tống đại nhân sắc mặt
âm trầm, nhìn Lưu thái y bên cạnh mang theo sáu phần mùi rượu.
Lưu thái y lắc đầu mấy cái, giơ tay lên ở trên cánh tay của Tống đại
nhân vỗ vỗ: “Tống….đại nhân yên tâm, Lưu mỗ chắc chắn hết sức vì
Tống…phi nương nương điều trị thân thể, nhưng ngài…cũng phải làm
nhiều….tính toán*.”
*Khả nâm… Dã yếu đa tố đả… Toán: theo ngữ pháp Trung
Quốc, thì sẽ edit như trên, nhưng nếu theo ngữ pháp tiếng Việt, sẽ là
“Nhưng ngài…. Cũng phải tính toán….nhiều.”
Hết sức gật đầu, Tống đại nhân thấp giọng nói: “Lưu thái y chẩn đoán
mạch cho tiểu nữ, mà hôm đó lại kiểm tra đồ ăn tiểu nữ đã dùng qua, có
thể có chút manh mối?” Nói xong, tay dùng ống tay áo che lại, nhét vào
trong tay Lưu thái y một cái hà bao.
Hà bao là mềm, bên trong để quả thực là ngân phiếu, Lưu thái y nhận,
mí mắt cũng không hướng về phía dưới mà rũ xuống một chút, chỉ trái phải liếc nhìn một cái, mới lại gần một chút: “Sau đó điều tra như thế nào…. Lưu mỗ không biết, nhưng người hạ thủ đó…. Thật càn rỡ a…. Tuyên bố
không sợ khiến cho người biết đấy! Ngài cũng biết, sau đó…. Thái hậu,
Hoàng thượng tất sẽ bảo người đi điều tra, nhưng hiện nay….”
Lưu đại nhân mặc dù mang theo vài phần rượu, nhưng nói được vẫn là rõ ràng đấy, Tống đại nhân nghe xong, hai mắt nheo nheo lại. Thái hậu tất
nhiên không cần thiết hạ thủ với nữ nhi nhà mình, dù sao bà ta cũng mong đợi tôn tử đấy,
Nhưng Thái Hậu Hoàng thượng điều tra, lại không thể xuống tay xử trí… Trừ vị nương nương Lưu gia kia, còn có thể có ai?
Bây giờ tìm Lưu thái y hỏi thăm chuyện này, Tống đại nhân chẳng qua
là vì hỏi tin chính xác mà thôi, trước kia dù kết luận như thế nào, cũng chỉ là suy đoán thôi, nhưng bây giờ…..
Mấy hạ nhân đỡ Lưu thái y rời đi, Tống đại nhân cũng ngồi lên xe ngựa nhà mình đi trở về phủ.
Sau khi Lưu thái y lên xe, vốn là men say cũng đều không thấy, đưa
tay vuốt vuốt huyệt Thái dương, lại cúi đầu cầm một viên thuốc giải rượu nuốt vào, lúc này mới đến gần ngọn đèn dầu phía trước mở hà bao ra nhìn nhìn, thấy đúng là ngân phiếu hai ngàn lượng, không khỏi lắc đầu cười
cười, cất vào trong tay áo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT