Nghe được những lời này của hắn, Liễu Mạn Nguyệt sửng sốt, hai mắt
chợt sáng lên: “Như vậy là giỏi tính toán!” Loại trừ một người như vậy,
lại thả ra tin tức, làm cho người trong Các cho rằng người nọ chẳng qua
là ngẫu nhiên chết. Hoàng đế biết, người trong Các một khi bại lộ, tám,
chín phần mười sẽ là tự vẫn mà chết, đặc biệt là những người có công
phu trong người. Nhưng trong Các lại không biết hoàng đế đã sớm thăm dò
lai lịch của bọn họ, còn tưởng là người nọ bị trừ khử nhầm đây!
Như thế, bọn họ chắc chắn sẽ sợ lại xảy ra sơ xuất, thay vì dùng
những cao thủ khác khó mà bồi dưỡng được, còn không bằng thuận tay dùng
những ám tử ở trong viên tử!
*ám tử: ~ người nằm vùng.
“Tính toán coi như bỏ qua, chỉ là, đến lúc đó cần phải ủy khuất Mạn
Nguyệt rồi.” Nói xong, liền cúi đầu ở trên trán của nàng khẽ hôn một
cái, “Bọn họ chắc chắn sẽ phái người tới tìm ngươi, Bạch Oánh canh giữ ở bên cạnh ngươi, nếu như có việc quan trọng, bảo nàng ta động thủ là
được.”
Đưa mắt nhìn hắn, chớp mắt mấy cái, đem đầu dựa vào trên ngực của
hắn. Dù cho có người muốn âm thầm liên lạc, chắc hẳn là xếp đặt ở trong
cung, chắc chắn không phải là cái người có thể bay lên nóc nhà vách
tường mà đi dọa người như vậy, ngay cả có ngoài ý muốn muốn động thủ hại mình, sợ là cũng khó đi qua cửa ải Bạch Oánh được, hắn…cũng không thể
là thật sự vì mình, mới đặc biệt trừ khử người kia đi a?
Trong lòng hơi có chút rung động, rồi lại không dám đi tin cái ý nghĩ này. Cho dù là có thích mình, một vị đế vương, đâu có thể thật sự vì
một nữ tử đi nhận mấy cái hiểm chiêu này?
Nàng biết, buổi tối hôm qua ầm ĩ một trận, một lần ầm ĩ không xong,
không chừng người nọ sẽ bị người trong cung làm cho bị thương.
Sáng sớm ngày kế tiếp, Liễu Mạn Nguyệt dậy thật sớm, hướng về phía
Tâm Phương cư mà đi. Trong ngày đầu tiên đã gây ra chuyện lớn như vậy,
sáng sớm ngày hôm qua đã không có bảo chúng phi tần đi tới thỉnh an, chỉ bảo mọi người ở lại trong nơi ở của mình.
Sáng sớm ngày hôm nay, mới là lần đầu tiên mọi người chạm mặt sau chuyện đó đây.
Chúng phi tần tới chỗ của Hoàng hậu trước, Liễu Mạn Nguyệt lạnh nhạt
nhìn, vị Hoàng hậu nương nương vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt, đoan trang vô
cùng ngồi ở phía trên, nói hai câu, liền dẫn mọi người đi điện Hòa Di
của Thái hậu.
Sắc mặt Thái hậu bình thản, cùng chúng nữ nói vài câu trong vườn nào
là đang lúc hoa nào nở, giống như là khuya ngày hôm trước trong cung căn bản là không có xảy ra chuyện gì.
Nghe mọi người nói chuyện, Liễu Mạn Nguyệt khẽ nâng mắt, hướng về
phía dưới nhìn lại, ánh mắt quét đến trên người Hà thải nữ ở phía sau,
thấy sắc mặt của nàng có chút khó coi, trong bụng khẽ động, đã biết đây
là nàng bởi vì chuyện gì.
Rõ ràng là buổi tối ngày hôm trước là nàng hầu hạ, theo lý thuyết,
nếu như nàng hầu hạ được Hoàng thượng yêu thích, ít nhiều gì thì cũng sẽ tấn phong lên một vị. Nhưng buổi tối ngày hôm trước vừa xảy ra náo loạn như vậy, đâu có người còn nghĩ đến nàng?
Hôm qua nơi ở của từng người đóng cửa thì không nói, ban thưởng gì
cũng không được! Hôm nay mọi người giống như là đã quên nàng ta từng hầu hạ qua Hoàng thượng!
Ngay cả Hoàng thượng, cũng giống như bận rộn chuyện thích khách trong viên tử, lại ném nàng ta đến sau đầu rồi!
Trên đại điện lúc này, có thể nhìn ra sắc mặt của nàng ta không phải
chỉ có một mình Liễu Mạn Nguyệt. Trên mặt của Tống phi mang theo ba phần mỉa mai, cùng Thái hậu Thái phi trả lời mấy câu, ánh mắt liền quét đến
trên người Hà thải nữ, hơi rũ mí mắt xuống, trong bụng chỉ suy nghĩ một
chút, lại cùng Thái hậu Thái phi nói chuyện thú vị, giống như không có
nhìn thấy nàng ta.
Hoàng thượng muốn thưởng đã sớm thưởng rồi, bây giờ lại không có nhắc đến, mặc dù nói có thể nguyên nhân là chuyện của tối ngày hôm trước,
thế nhưng cũng không thể thật sự quên đi, các thái giám ghi chép mọi
chuyện trong cung nhất định nhớ rõ. Bây giờ không nói, nói không chừng
chính là Hoàng thượng không thích đấy, mình không thể vì nàng ta mà đưa
ra cái lý do này.
Sáng sớm qua đi, mọi người giải tán, sắc mặt của Hà thải nữ kia đen
kịt vô cùng, âm thầm cắn răng, cùng mấy ngườiphi tần cùng đường trở về
chỗ ở, vừa mới ngồi xuống bên giường thì hất cái gối xuống. Thật lâu,
mới thu lại cơn giận, cúi đầu sờ tới trên bụng, đem sự phiền muộn kia
đuổi ra ngoài —— chỉ cần có bầu, cho dù Hoàng thượng thật sự không có
nhớ tới mình, mình ở trong cung cũng sẽ đạt được một vị trí nhất định!
Ngày hôm nay đúng là hai mươi tám tháng hai, ngày kế tiếp chính là
mùng một tháng ba. Mùng một, mười lăm, đây chính là thời gian ngủ ở chỗ
Hoàng hậu.
Lần trước không biết Hoàng thượng bởi vì cái gì, ầm ĩ cùng Hoàng hậu
rồi phát cáu, đêm đại hôn lại không ngủ ở đấy. Sau đó lại vẫn luôn ngủ ở chỗ phi tần, một nửa thể diện cũng không cho Hoàng hậu. Bây giờ đến
mùng một, ánh mắt mọi người đều tỏa sáng nhìn chằm chằm vào chỗ này!
Buổi tối ngày hai mươi tám, Hoàng thượng ai cũng không gọi tới để hầu hạ, đến ngày mùng một, đến tận lúc dùng bữa tối, mới gọi Ngọc tài nhân
đi tới hầu hạ.
Tin tức thoáng cái đã ở trong viên tử truyền ra ngoài, vị Ngọc tài
nhân này vốn là tỷ tỷ của Ngọc tần, thân thể lại so với Ngọc tần thì
xinh đẹp hơn nhiều, nhưng bởi vì một lần trong một ngày náo loạn ô long, lại không biết bởi vì sao mà đắc tội Hoàng thượng, lại bị xuống làm tài nhân. Lúc này không ngờ được Hoàng thượng lại nhớ tới nàng, không chừng muội muội của nàng ở chỗ Hoàng thượng lại xuống cái công phu gì đấy.
Rửa mặt, chải đầu, ăn mặc xong xuôi, Ngọc Điệm Thu một đường đi tới,
trong đầu suy nghĩ một mạch, lần này nhất định phải hầu hạ Hoàng thượng
thật tốt! Làm cho hắn qua đêm nay, lại không thể dời khỏi mình mới được!
Vào Thu Thủy các, không có giống như lần trước —— nghe thấy tiếng sói tru thì đã bị làm cho sợ đến mức thất thanh hét ầm lên, làm cho Hoàng
thượng tức giận đuổi nàng đi ra ngoài. Lên lầu ba, ngồi ở trong phòng,
ngửi thấy từng đợt mùi hương ấm áp, trong lòng càng nhộn nhạo nóng rực
lên, hận Hoàng thượng không thể tắm rửa xong xuôi nhanh hơn một chút rồi trở lại phòng này.
Không bao lâu, cửa mở ra, hai má Ngọc Điệm Thu đỏ hồng khác thường từ bên giường đứng lên, mang theo trên mặt ba phần mê ly, ba phần thất
thần, hai mắt long lanh như làn nước hướng về phía cửa ra vào đi hai
bước, lên tiếng khẽ gọi: “Hoàng thượng…..”
Ở cửa bước chân của người nọ hơi dừng lại, rồi nhấc chân hướng vào
bên trong đi tới. Người còn chưa đi tới nơi, đã thấy tay ngọc của Ngọc
Điệm Thu vừa nâng, cởi bỏ thắt lưng ở trên người nàng ta, thân thể bên
trong nở nang trắng nõn lắc lư ở trước mắt.
Không đợi người nọ phục hồi lại tinh thần, nàng ta đã tiến lên một
bước, hai tay đặt ở trên người hắn, vừa gọi Hoàng thượng, một tay lại
cởi quần áo ở trên người hắn, tay kia lại hướng xuống chỗ đó sờ soạn.
Vừa mới đụng vào cái kia, trong lòng Ngọc Điệm Thu cảm thấy vui mừng, chỉ thấy người kia giống như bị nàng dọa, lui một bước. Nàng nhanh
chóng lại tiến lên, thổi hơi như lan, dán đôi mắt long lanh : “Hoàng
thượng. . . . . . Thiếp hầu hạ ngài. . . . . . Hầu hạ ngài. . . . . .”
Người nọ không ngờ được, chẳng qua chỉ là một chút xíu mùi hương làm
cho người ta hoảng thần, sao vị này lại biến thành bộ dáng như vậy? Nhớ
tới trước kia nàng bị cởi sạch đưa tới đây, lại trần truồng bị đuổi đi
ra ngoài, ở trong viên tử đi trọn vẹn một vòng lớn lại không có đi tìm
chết, có thể thấy được da mặt của nàng ta…. Hôm nay xem ra, như thế nào
lại cùng với nữ nhân ba, bốn mươi tuổi, thật lâu không có chạm vào nam
nhân, rồi lại hết lần này lại đến lần khác giống như một nữ nhân bị
trúng xuân dược.
“Rầm” một tiếng, cửa nhỏ ở tầng ba tầng ba bị mở ra. Tiểu Châu Tử
cùng Tiểu An Tử kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía trên thang lầu, chợt
nghe thấy ở trên lầu một tiếng yêu kiều truyền đến: “Hoàng thượng…..”
Âm thanh rùng rợn kia lan truyền khắp ngõ ngách, hai người nghe được nổi da gà rơi xuống đầy đất, đang hai mặt nhìn nhau, thì thấy khuôn mặt Tiểu Lưu Tử xanh mét, liền giống như từ trên lầu lăn xuống, thoáng cái
liền nhào tới trên người hai người.
“Làm sao làm sao vậy?” Hai người sững sờ, vội vàng đỡ lấy, lo lắng
hỏi, chẳng lẽ là dược kia mất đi hiệu lực rồi? Nhưng trước kia lúc để
cho Ngọc tần, Hà thải nữ thí nghiệm, nhưng mà không có gì xảy ra ngoài ý muốn a? Mà phía trên gọi rõ ràng là hai chữ “Hoàng thượng” nha!
“Nàng. . . . . . Nàng. . . . .” Vẻ mặt Tiểu Lưu Tử xanh mét, âm thanh trở nên gấp gáp, chợt nghe thấy phía trên giống như là nữ nhân kia cũng ra khỏi cửa, lại gọi “hoàng thượng”, dọa hắn đến nỗi phải vội kéo hai
người kia tránh vào trong một căn phòng. Mấy tiểu thái giám kia không
hiểu, nhưng cũng vội vàng muốn đi lên khuyên nhủ Ngọc Điệm Thu kia trở
về phòng, người vừa mới lên lầu, đã thấy một mảng lớn trắng bóng, trên
người người kia không có một mảnh vải đứng ở cửa, trong hai con mắt chứa lệ, từng tiếng hô lên hai chữ “Hoàng thượng”, bộ dáng như khóc như kể
quả thực dọa cho người ta chết khiếp. Mọi người hoảng sợ chỉ ôm đầu bỏ
chạy. Ai cũng không dám nhìn kỹ.
“Bị dọa sợ chạy mất?” Liễu Mạn Nguyệt ngồi ở bên cạnh Hoàng thượng, tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn.
Hai người lúc này đang ở trong Điện Hồng Tâm, ngày hôm nay mặc dù
không có tuyên người nào tới đây yết kiến, nhưng có mấy cái công văn cần ở đây xử lý. Vì vậy không có đi lên trên bờ núi Lâm Tuyệt Nhai.
Trên mặt Hoàng thượng nín cười, đưa tay lên ở trên đùi của mình vỗ
hai cái: “Cũng không phải, giống như là mười mấy năm chưa từng thấy nam
nhân, đi lên liền kéo quần áo của Tiểu Lưu Tử, hắn sợ….” Nói xong, áp
vào bên tai Liễu Mạn Nguyệt, thấp giọng nói, “Sợ nàng ta đem cái thứ mà
hắn đeo ở trên eo kéo xuống, liền vội vàng lui mấy bước, nhưng đâu nghĩ
đến, lui mấy bước, nàng ta liền đuổi theo mấy bước. Thật sự là không ngờ được, nàng ta muốn nam nhân đến như vậy, thân thể trần truồng đi ra
khỏi phòng, suýt chút nữa đuổi theo xuống lầu.”
Liễu Mạn Nguyệt nghe được, che miệng bật cười , bộ dáng như vậy, đừng nói đến Tiểu Lưu Tử giả làm nam nhân, cho dù là nam nhân thật sự thấy
nàng ta, chỉ sợ cũng liệt không chừng!
Thấy nàng cười đến mức mặt hồng lên, thân thể không ngừng run rẩy,
lại thẹn thùng đáng yêu , chỉ vừa mới nói lời này lại cực kỳ hương diễm, trong đầu Hoàng thượng lại bị làm cho nàng khơi gợi lên chút lửa, đưa
tay lên ôm ở ngang hông nàng, thấp giọng nói: “Ngươi nói một chút, nếu
như nữ nhân muốn nam nhân, chẳng lẽ cũng là giống như nàng ta?”
Tức giận ngẩng đầu nhìn hắn một cái, Liễu Mạn Nguyệt đưa tay đẩy tay
của hắn đang cọ ở trên ngực mình, nghiêm mặt nói: “Thiếp cũng chưa từng
thử qua, không biết rốt cuộc là cái bộ dáng gì.”
Hoàng thượng khẽ nhếch mày, đưa cái tay vừa mới bị nàng đẩy đi, xoa
xoa vành tai nàng, thấp giọng nói: “Cũng đúng, trẫm hàng đêm phụng bồi
nàng, nàng cũng đâu có thiếu nam nhân đâu?”
“Vậy Hoàng thượng có muốn thử một chút?” Liếc mắt nhìn nhìn về phía
hắn, cũng muốn nhìn xem hắn sẽ nói như thế nào, nếu như bởi vì chuyện
này mà không tới…. hừ, cũng không phải là không có người ngủ qua!
“Có thân thể nàng hương nhuyễn để ôm, trẫm sao lại phải trông phòng
một mình?” Cái tay kia lại không đàng hoàng, từ sau tai của nàng sờ tới
cổ, trên đầu ngón tay có chút vết chai, chạm vào trên cổ nàng có chút
đau.
“Vậy Ngọc tài nhân? Cứ như vậy sao…. Ngây người cả đêm hay sao?” Bị
hắn sờ trong lòng cũng có chút lửa nổi lên, liền dựa vào trong ngực của
hắn, thấp giọng hỏi. Không phải là gọi Ngọc Điệm Thu đi qua hầu hạ Hoàng thượng giả sao? Tiểu Lưu Tử này bị dọa chạy mất…. về sau thì như thế
nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT