Liễu Mạn Nguyệt thấy thế nở nụ cười quyến rũ vạn phần, chỉ vì cổ tay
lại bị xoa đau đớn, có chút vặn vẹo nói: “Không dám, cổ tay này tất
nhiên cũng là của hoàng thượng, hoàng thượng nếu muốn xoa đứt nó, thiếp
nơi nào có thể nói cái gì đâu?”
“Hừ.” Cười khẽ một tiếng, hoàng thượng lại buông thõng ánh mắt nhìn
cổ tay kia, bên xoa nắn bên cười nói: “Cổ tay này của ngươi xương ít
nhiều thịt, nghĩ là mỗi ngày chỉ ngủ thôi? Lúc này xoa cũng cảm thấy thú vị, ngày hôm nay trẫm sẽ xoa nó để tiêu bớt thời gian đi
Trong lời nói mang theo trêu ghẹo, cũng trêu chọc, tròng mắt Liễu Mạn Nguyệt hơi đổi, không dám tiếp lời.
Kiều diễm đêm đó, trong lòng hai người đều biết, nếu như không bởi vì sợ người trong Các kia hoài nghi, chỉ sợ hai người hiện nay đã thành
chuyện. Lúc này lại là cô nam quả nữ sống chung một đình, cho dù bên
ngoài kia gió mát chút ít cũng không hợp thích lắm, nhưng cũng chưa
chừng hiện nay xoa bóp như vậy là súng sát hỏa.
Liễu Mạn Nguyệt không ngần ngại hai tay làm cho hoàng thượng, nàng
tương đối để ý bi kịch mình bị làm thành vật thí nghiệm cho chuyện kia.
Thấy nàng khẽ cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy sau tai có chút đỏ lên,
cũng không lên tiếng, trong tay nắm cổ tay mềm mại kia, trong lòng không nhịn được liền muốn đem nàng kéo vào trong ngực, giống như đêm đó thật
là tốt tốt vừa thông suốt vuốt ve nàng. Lại sợ nàng bởi vì hiện nay ban
ngày hừng sáng, trên mặt không thể kéo tới, chỉ đành chịu khổ ở trong
lòng.
Không khỏi, trong đầu liền hiện ra nàng đêm đó, lại chỉ dùng đôi tay
nhỏ bé này liền. . . . . . Nàng rốt cuộc là ở chỗ nào học? Những người
trong Các đó lúc đầu dạy như thế nào? Vốn sẽ không phải chân thật kêu
những đại nam nhân kia tới cho các nàng làm thí nghiệm tập chứ?
Liễu Mạn Nguyệt cũng không biết hoàng thượng nghĩ đến cái gì, chỉ cảm thấy cổ tay bên trái bị hắn xoa đến tê rần, không nhịn được nhắc nhở
một tiếng: “Hoàng thượng. . . . . . Đó là cánh tay của thiếp, không phải là bột mì.”
Trên tay hoàng thượng hơi dừng lại, nâng mắt trợn mắt nhìn nàng một
cái, trong mũi hừ một tiếng, đem cánh tay nàng lật lên, lại xoa một mặt
khác.
Không lâu lắm, một cánh tay xoa xong, lại kéo qua cánh tay phải của nàng.
Liễu Mạn Nguyệt cúi đầu nhìn cổ tay trái của mình —— đỏ rừng rực một
vòng lớn. . . . . . Cái này, thật có thể trị lành cho mình sao? Sẽ không ngược lại xoa xong xảy ra vấn đề gì chứ?
Thời gian xoa cổ tay phải không có dài như cổ tay trái, nhưng cũng
không ngắn, đợi xoa xong, đã qua một canh giờ. Liễu Mạn Nguyệt chỉ cảm
thấy hai cổ tay rát một mảnh, trong tay bủn rủn vô lực, cũng không có
thể động đậy lấy thêm được bất kì vật gì.
Hoàng thượng quét hai cổ tay nàng một cái, chợt đứng lên, Liễu Mạn
Nguyệt nâng mắt lại thấy hắn tự mình đi về phía bên cạnh châm trà uống. . . . . .
Đợi quay người lại đến, Liễu Mạn Nguyệt chỉ cúi đầu, chịu đựng cười,
giống như không có nhìn thấy gì hết —— ta cũng không biết ngươi muốn
uống trà, ngươi cũng không có gọi ta đi lấy, chuyện này cũng không thể
trách lên đến trên đầu ta.
Làm việc này nửa ngày, Liễu Mạn Nguyệt lại trở về trong Thanh Viên,
đại Ngọc tiểu Ngọc tỷ muội hai người kia lúc này đều đang nằm trên
giường không dậy nổi, người cũng khó khăn để làm nhiệm vụ, cho nên hoàng thượng trống ra này nửa ngày.
Thái hậu vốn là có lòng gọi Liễu Mạn Nguyệt tạm thời làm, nhưng lại
vừa nghĩ, cũng không thể chỉ kêu nàng một đi theo trước mặt, chờ hai tỷ
muội kia tốt lắm, còn muốn an bài đi qua một người, đến lúc đó lại kêu
Liễu Mạn Nguyệt làm nửa ngày, ngược lại sợ có biến cố. Kể từ đó, ngược
lại giảm đi chuyện của nàng.
Ngày đó xế chiều, hoàng thượng dùng xong bữa trưa, vừa kêu mấy người
Tiểu An Tử đi tìm mấy quyển sách đến giết thời gian, liền nghe Thái hậu
bên kia cho người tới đây truyền lời.
Trong điện Hoà Di, hai mẹ con ngồi đối diện, một hồi lâu không nói chuyện.
Hồi lâu, Thái hậu nhìn khuôn mặt giống trượng phu như đúc, cuối cùng
rũ mắt xuống, trong bụng thầm thở dài một tiếng, liền mở miệng nói: “Hạo Nhi, hai ngày này đã nghỉ ngơi tốt chưa?”
Trên mặt Hoàng thượng một mảnh lạnh nhạt, buông thõng mí mắt nửa điểm không nâng, hồi lâu, mới nói: “Thái hậu đã tra ra người bỏ thuốc kia
rồi?”
Trên tay Thái hậu hơi run, trong tiếng mang theo chút mất tự nhiên: “Đã đánh chết mấy cái nô tài.”
Hoàng thượng giống như không nghe thấy, lại nói: “Thái hậu đã tra ra người bỏ thuốc kia rồi?”
Trên da mặt liền cứng ngắc lại mấy phần, Thái hậu liền thở ra một
hơi, giương mắt ngó chừng hoàng thượng nói: “Ai dám đánh chú ý tới con
trai của ai gia, ai gia quyết định sẽ không bỏ qua.” Dứt lời, thấy chỗ
hoàng thượng cũng không lên tiếng, trong lòng ám phúng, nâng tay lên cầm lấy chén trà nhỏ bên cạnh, trì hoãn một tiếng nói: “Hạo Nhi, năm sau
con cũng đến tuổi làm đám cưới, hiện nay đã là trong tháng tám, cuối năm cũng sẽ chọn tú các tú nữ sẽ lục tục vào kinh. Chúng ta ở trong Hạc Lâm Viên này những năm đầu, cũng chỉ bởi vì con còn quá nhỏ tuổi, vừa thích chơi, ai gia đều đi theo con ở lại đây.
“Vừa vặn vì đương kim hoàng thượng, cũng không thể mãi nghỉ ở trong
vườn này, cũng quá không ra gì. . . . . . Như vậy đi, tháng chín mùa thu này, tháng mười chúng ta liền trở về đi thôi. Ai gia đâu, cũng có thể
trước nhìn một cái những tú nữ kia, chọn lựa chút ít đại gia khuê tú
tướng mạo đoan trang. Còn con, tất nhiên muốn sớm đi quen thuộc triều
đình, lúc này trở về, liền mỗi ngày theo ai gia vào triều để ý triều
chính, nhiều cùng những đại thần trong triều giao tế chút ít. . . . .
.”
“Thái hậu, đã tra ra người bỏ thuốc.”
Trong tay cầm trà chén nhỏ kia căng thẳng , kém một chút ít nước trà
giội lên tay mình, Thái hậu kinh ngạc nâng mắt, mặt tràn đầy không tin
cùng kinh ngạc, bộ ngực không khỏi phập phồng, lộ vẻ hết sức kích động
trong lòng.
“Hoàng thượng, chẳng lẽ nghe không hiểu những lời mới vừa rồi của ai gia? !”
Hoàng đế lúc này mới ngẩng đầu lên, trong mắt thần sắc nhàn nhạt, thẳng nhìn mẫu hậu của mình chằm chằm.
Nhưng trong mắt kia lại là một mảnh ngăm đen, làm cho người ta cảm
giác sâu không thấy đáy, tay Thái hậu run run, hít một hơi thật sâu, cau mày nói: “Hoàng thượng, con không còn là trẻ con nữa, muốn lấy đại cục
làm trọng. Triều đình không thể một ngày không có vua. Thân là vua của
một nước sao có thể không ở tại trong cung mà lại ở tại trong hành cung? Ai gia đã định quyết nghị, đầu tháng sau. . . . . .”
“Thái hậu.” Hoàng thượng chợt đứng lên, vẫn là vẻ mặt thần sắc đạm
mạc, lạnh lùng nhìn Thái hậu nói: “Trẫm thuở nhỏ liền sinh trưởng ở
trong Hạc Lâm viên này, hiện nay, ở nơi này trong vườn đã có người có
thể hạ độc, trở về trong cung kia, còn không chừng có thể bị người chui
vào những chỗ trống nào đây. Vừa là trong kinh một ngày không thể không
vua, Thái hậu muốn về kinh, vậy thì đi đi.”
“Con!” Thái hậu mạnh mẽ đứng lên, cầm chén trà trong tay ném tới trên mặt đất, ngón tay chỉa thẳng vào hoàng thượng: “Con. . . . . . Con mới
là vua của một nước. . . . . ”
Nhưng Hoàng thượng nhìn cũng không nhìn nàng nửa mắt, xoay người
hướng cửa, chắp tay sau lưng, nhẹ giọng nói: “Vừa là vua của một nước,
chỉ có thần tử tới chỗ hoàng thượng, nơi nào lại có chuyện hoàng thượng
tới gặp thần tử. Mà, những năm này rốt cuộc là trẫm không để ý tới triều chính, hay là vẫn có người cầm giữ triều chính không chịu giao cho
trẫm, nghĩ trong lòng Thái hậu tất rõ ràng nhất.”
Bàn tay không khỏi run lên, ngay tiếp theo trên người cũng run lên:
“Con, con. . . . . . Ai gia bởi vì con còn tấm bé, còn chơi đùa mới thay con xem chút ít. . . . . . Con cánh. . . . . . Cánh. . . . . .”
“Hừ.” Trong mũi chui ra một tia cười lạnh, hoàng thượng nhấc chân
liền hướng cạnh cửa đi tới, thanh âm nhàn nhạt bỏ lại một câu, “Mong
rằng mẫu hậu nhớ được, ngài là mẹ đẻ của ta. . . . . .”
Thiếu niên trước mắt đã nhìn không thấy nửa điểm bóng người, thật
lâu, cả người Thái hậu lung lay mấy cái, hai chân mềm nhũn, thẳng ngã
ngồi trên ghế, thật lâu liền thẫn thờ.
Thấy hoàng thượng rời đi, Hồng Lụa mấy người mới vừa vào gian phòng,
lại không nghĩ, người vừa tiến đến liền nhìn thấy sắc mặt Thái hậu tái
nhợt, hai mắt vô thần, nước mắt chảy trên mặt cũng chưa từng cảm thấy,
hù dọa kêu to một tiếng, bước lên phía trước đỡ lấy.
“Thái hậu? Không thoải mái trong lòng sao?” Trong lòng Hồng Lụa biết
này định lại là cùng hoàng thượng bị chọc tức giận, hai mẹ con này cũng
có mấy phần giống nhau, cả hai so với đều bướng bỉnh.
Trên mặt tràn đầy nước mắt, Thái hậu càng không tự biết, trong mắt
hơi mờ mịt ngẩng đầu lên, nắm tay Hồng Lụa nói: “Hắn làm sao lại không
biết? Ai gia làm tất cả cũng chỉ vì tốt cho hắn?”
Hồng Lụa há miệng, chỉ đành khuyên nhủ: “Hoàng thượng hắn. . . . . . Sớm muộn gì cũng sẽ hiểu được lòng của thái hậu. . . . . .”
Ngươi không nói, ta không nói, người nào lại sẽ biết người khác rốt cuộc là nghĩ như thế nào?
Sáng sớm ngày kế, sau khi Liễu Mạn Nguyệt ngủ dậy, gọi mấy người Bạch Hương múc nước rửa mặt.
Bạch Huyên bưng chậu nước đi tới bên giường, chợt nhìn thấy cổ tay
Liễu Mạn Nguyệt, kinh ngạc nói: “Chủ tử, máu ứ đọng trên cổ tay ngài đã
tiêu xuống đi rất nhiều!”
Vừa mới trong phòng còn tối, Liễu Mạn Nguyệt còn không có hoàn toàn
tỉnh ngủ, không có nhìn thấy, lúc này nghe nàng nói, vội cúi đầu đi
nhìn. Quả nhiên, hôm qua vẫn còn là màu tím phiếm xanh, nhưng lúc này
nhìn lên, màu sắc đã phai nhạt rất nhiều, nhạt tới cơ hồ đã giảm đi một
nửa.
“Ai nha! Thật đúng vậy.” Bạch Tuyết Bạch Hương cũng đi tới đây liếc
mắt nhìn, trên mặt mấy người kia đều cười lên không ít, Bạch Hương còn
vỗ vỗ bộ ngực của mình nói: “Cái này tốt lắm, sẽ không sợ lại không tiêu đi xuống, hoàng thượng thấy cũng sẽ không thích đâu.”
Chỉ nhìn hai mắt, thì Liễu Mạn Nguyệt không có nhìn kỹ nữa, chỉ đang
cầm nước rửa che mặt, hoàng thượng không thích? Này rõ ràng chính là hắn làm ra tới! Chỉ là thuốc kia. . . . . . Chẳng lẽ thực sự xoa đau mới
được? Chả trách mình dùng hai ngày cũng không có tác dụng gì mấy, nhưng
biện pháp xoa như vậy, cũng thật chịu tội một chút.
Rửa mặt thôi, dùng chút đồ ăn sáng, liền thừa dịp trời còn chưa sáng rõ, một đường đi tới Thính Vũ các.
Ngày hôm nay hoàng thượng thức dậy sớm hơn, Liễu Mạn Nguyệt đến lúc
đó đã dùng xong đồ ăn sáng, đợi nàng đến, liền gọi nàng thẳng đi đổi lại xiêm y, mang theo ý nghĩ hôm qua, thẳng lên đỉnh núi.
Gió thu từng trận, mấy ngày nay càng phát ra lạnh, trong đình kia đã
bắt đầu đóng hơn phân nửa cửa sổ, chỉ giữ lại mấy phiến thỉnh thoảng
nhìn phong cảnh bầu trời
Ngồi vào một lát, hoàng thượng giơ tay lên mở ra hộp kia, lựa ra mấy
phân văn thư nhìn, hai người vừa tới cũng không lâu, Liễu Mạn Nguyệt
liền nghe bên kia cầu treo vang lên “kẽo kẹt”, vừa ngẩng đầu, lại thấy
vị Triệu thống lĩnh tới nữa .
“Hoàng thượng, Triệu đại nhân tới.” Dứt lời, Liễu Mạn Nguyệt đàng
hoàng đứng thẳng ở một bên. Ngày hôm nay tiểu hoàng đế lộ vẻ tâm tình
giống như không được tốt, từ buổi sáng khuôn mặt đã hầm hầm, cũng không
nói lời nào.
“Ừ.” Nhàn nhạt hừ một tiếng, hoàng thượng mắt không nâng lại nhìn thư tín tấu chương trong tay.
“Thần ra mắt hoàng thượng.”
“Đứng lên đi.” Dứt lời, hoàng thượng nâng mắt lên nhìn vế phía hắn,
nói, “Gần đây không ít đại thần dâng tấu chương, xin trẫm cùng Thái hậu
di giá về kinh, điều tra thêm là ai ở phía sau sai sử.”
Triệu thống lĩnh vội cúi đầu lên tiếng: “Dạ”
Dứt lời chuyện này, hoàng thượng lại cầm tấu chương trong tay ném vào trong hộp đầu: “Gần đây nghe nói Tây Bắc bên kia lại có không ít người
Hồ ngoại tộc, thường xuyên cướp bóc thương đội?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT