“Sau đó?” Cô bé ngồi ở trước ghế đẩu trừng mắt nhìn, nhìn trước phụ nhân đang ngồi trong ghế kể chuyện xưa

Phụ nhân kia đưa tay ngắt mặt của cô bé, lộ ra nụ cười dịu dàng quyến rũ: “Sau đó, dĩ nhiên kỵ sĩ sẽ không giết công chúa của hắn a, bọn họ cùng nhau rời đi, đến chỗ rất xa rất xa, sống một cuộc sống hạnh phúc .”

Cô bé cau lỗ mũi: “Vậy con mới không tin, mẹ kể có đúng câu chuyện của thủ lĩnh quân đội thành lập ra vương quốc hiện tại và nữ vương của triều đại cuối cùng đâu, ai cũng biết cuối cùng thủ lĩnh quân đội giết chết nữ vương, nhưng hắn cũng bị nữ vương dùng thủ đoạn hèn hạ ám toán đến trọng thượng, cuối cùng chết rất vinh quang. Hiện tại tượng đồng của hắn vẫn còn đặt tại quảng trường ở trong vương đô đây này. Câu chuyện này đúng là mẹ tự biên tự diễn ra, giống như chuyện thời điểm có ánh trăng thì có Yêu tinh vàng xuất hiện, đúng là bịa bặt. Con không tin.”

Cô bé nhíu lại lỗ mũi làm mặt quỷ, từ ghế đẩu nhảy dựng lên chạy hướng ngoài phòng.

Mẹ của cô bé ngồi ở trên ghế lắc đầu: “Ai, trẻ con hiện tại thật là trưởng thành sớm, những thứ linh tinh này ai dạy con bé. Là chúng ta dạy bậy sao? Thử nghĩ xem lúc ta còn nhỏ, cỡ nào đơn thuần. . . . . .” thở dài lần nữa, bỗng nhiên hít mũi một cái, đứng dậy hướng một phương hướng hô: “Kastle, không thể nào, tối hôm nay còn ăn cháo yến mạch? Em không ăn yến mạch cháo, em muốn cháo bơ ngô!”

Từ trong một cánh cửa lộ ra nửa người nam tử anh tuấn: “Có ăn là tốt rồi, nàng người phụ nữ không biết nấu ăn này, muốn ăn cháo bơ ngô thì tự di mà nấu! Còn có, nàng biết cái gì gọi mai danh ẩn tích không? Cường điệu đã nhiều năm như vậy, phải gọi ta là Cain, Cain, hiểu chưa?”

Cô gái lén lút le lưỡi: “Thật xin lỗi, thói quen gọi.”

Chàng trai bất đắc dĩ lắc đầu, lùi thân thể về, tiếp tục tại trong phòng bếp chiến đấu hăng hái.

Nàng mền mại nằm ở trên ghế, lộ ra mỉm cười.

Khi đó, ở trong cung điện, nàng lẳng lặng yên nhìn chăm chú vào hắn, hắn lại kéo tay nàng, ngắn gọn phun ra một chữ: “Đi.”

Nàng mở to hai mắt nhìn, Kastle không nhịn được mà quay đầu nhìn nàng: “Ta nói nữ vương bệ hạ, nàng không vội vàng chạy, chẳng lẽ còn thật chờ người đến giết? Những lời nói vừa rồi giống như niệm kinh, nghe thấy mà trên người của ta run lên một cái , dường như đó không phải là tính cách của nàng. Mỗi lần nàng đều trộm đi ra ngoài, nhất định là bởi vì trong Cung Lí có mật đạo sao, để cho ta nhìn xem, có thể ra khỏi nơi này hay không?”

Bóng tối trong mật đạo, hắn nắm tay nàng thật chặt, bước nhanh đi về phía trước, trái tim của nàng bịch bịch nhảy, nho nhỏ hỏi hắn: “Kia, vậy mơ ước thành lập tân vương quốc của chàng.”

Hắn nói: “Để cho người khác đi xây, ta mặc kệ.”

Nàng hỏi: “Nhưng…nhưng chàng là thủ lĩnh của quân Thánh Tường Vi , nếu chàng mất tích, thì quân Thánh Tường Vi nên làm cái gì bây giờ?”

Hắn hời hợt nói: “Cho người khác xử lý.”

Nàng lại nhỏ giọng hỏi: “Không, nhưng. . . . . .”

Hắn không nhịn được nói: “Nàng dài dòng cái gì a, ta giết chết đại giáo chủ , mối thù của nàng đã báo, mối thù của ta cũng báo, cừu của rất nhiều người đều báo. Hiện tại ta bắt cóc cả nữ vương, đây là cống hiến lớn bực nào, ta làm như vậy còn chưa đủ nhiều sao? Vốn cấp cơ hội cho người khác biểu hiện, những chuyện khác người nào muốn làm thì người đó đi làm, giống như ta đại anh hùng như vậy, tựu vinh quang mà thoái ẩn đến trong thần thoại.” Trong bóng tối, hơi thở của hắn bỗng dưng tiến tới gần, “Sống cùng với ta – anh hùng trong truyền thuyết, làm sao, tiền nữ vương bệ hạ nàng không thoả mãn sao?”

Mặt của nàng bỏng đến như muốn thiêu cháy, một quyền nện ở trên vai hắn: “Cái gì mà tiền nữ vương bệ hạ, Thư Thối Vị của em ngày mai mới có thể có hiệu lực, hiện tại em vẫn còn là nữ vương!”

Màn đêm buông xuống, bữa ăn tối đã bày ở trên bàn.

Trên bàn ăn có cái đĩa cháo bơ cây ngô thơm ngào ngạt, nàng ra vẻ kinh ngạc trừng to mắt: “Hả? Cháo yến mạch đâu?”

Mặt hắn không thay đổi nghiêng qua nàng một cái: “Ngày mai mới ăn.” Nàng cầm lấy cái muỗng, len lén cười.

Ăn xong cơm tối, nàng thu thập bàn ăn, nhìn thấy con gái của mình lén lén lút lút cầm lấy thứ gì, đi tới cửa bên ngoài. Nàng lặng lẽ đi theo sau con gái cưng, nhìn thấy cô bé đi tới trong viện, đem một chén sửa tươi và một ổ bánh bao đặt ở bên cạch rào chắn .

Cô bé quay đầu lại, nhìn thấy mẹ đứng ở trước cửa mỉm cười, mặt đỏ hồng, lắp bắp nói: “Con …con cho mèo hoang ăn. . . . . .”

Nàng cười đó một tiếng, thối lui đến bên trong nhà.

Ở dưới ánh trăng, sẽ có yêu tinh vàng xuất hiện, nếu ngươi gặp nó, bắt được nó, nó sẽ cho ngươi bảo vật trân quý nhất thế gian.

Có thể sẽ là ma pháp thần kỳ.

Cũng có thể có thể là vương tử thủ hộ ngươi cả đời .

Ánh trăng trong suốt, chiếu rọi ở nông thôn yên tĩnh, gió đêm ấp áp, lùm cây vang sào sạt.

Đây là sẽ là thời khắc phát sinh đồng thoại.

Cho nên, phải tin tưởng đồng thoại. Bởi vì có lúc nào đó, chúng sẽ biến thành chân thật.

————————–********—————————-

The End

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play