Chuyện xảy ra vào ngày cuối cùng anh bị phạt nằm ngủ ghế sô pha.
Có
lẽ do thời tiết thay đổi, có lẽ do trời hơi lạnh mà nằm ngủ không chịu
đắp chăn, có lẽ nằm ghế tư thế không thoải mái… Tóm lại, Đình Phong ốm
rồi.
Buổi sáng cô chuẩn bị gọi anh dậy mới phát hiện sắc mặt anh ửng đỏ khác thường, sờ tay lên trán lại là một mảnh nóng ran. Bỗng chốc cô nhăn mày, vội vã vỗ vào mặt anh.
_Đình Phong!? Đình Phong…
Đang mơ chính mình một lát bị hơ trên lửa, một lát lại bị thả vào hầm băng,
đột nhiên truyền đến cảm giác mát mẻ làm anh dễ chịu hừ nhẹ, bản năng
hướng về nơi đó cọ cọ. Được một lúc dường như thấy chưa đủ, dứt khoát cả người đều quấn đi lên.
Hải Lam dở khóc dở cười nhìn cả cánh tay mình bị ôm chặt, khăn mặt ướt thì bị rơi xuống giường. Đình Phong vẫn
ngủ ngon lành làm cô không nỡ rút ra, đành dùng tay còn lại giúp anh lau người.
Vừa nãy đo được nhiệt độ anh lên tới 39 độ C, cô không
khỏi sốt sắng lên. Tuy biết anh bệnh không phải lỗi của mình, Hải Lam
vẫn cảm thấy áy náy, vì vậy chăm sóc anh cũng tận tình hơn. Sau khi anh
tỉnh, bất kể anh yêu cầu gì, mặc kệ có lý hay vô lý, cô đều tận lực đáp
ứng.
Trái lại Đình Phong lại được nước lấn tới, khi thì kêu đói, khi thì kêu khát, thỉnh thoảng lại rên rỉ nói mình đau chỗ này đau chỗ
kia… Chẳng qua lúc cô quay lưng đi, ánh mắt anh lại liếc xéo về phía cửa tràn đầy đắc ý. Xem, cô vẫn quan tâm anh nhiều nhất thôi!
Đối
với hành động ngây thơ của ba, phản ứng của Đình Lâm là trực tiếp coi
thường. Nếu hôm nay đổi lại là nó bị ốm, chẳng lẽ mẹ sẽ không lo lắng?
Mà không biết hôm qua ai tội nghiệp ôm gối đứng ngoài cửa phòng năn nỉ
hết nửa giờ vẫn không được mẹ cho vào!?
_Lấy thân thể ra mới tranh thủ được sự đồng tình của mẹ, ba, ba cũng đáng thương quá đi.
Nói thì nói vậy, nhóc Lâm đúng là vẫn hiếm khi “tốt bụng đột xuất”, cả ngày không giành mẹ với ba. Aizz, hết cách, người bệnh là trên hết mà. Dẫu
sao ngày tháng còn dài, về sau cơ hội còn nhiều. Ba, ngày sau chúng ta
tái chiến! =))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT