10 giờ sáng, Hải Lam đứng phân vân trước tủ quần áo, chọn lựa một hồi,
cuối cùng lấy ra chiếc váy dài màu xanh nhạt. Lại mất thêm nửa tiếng
nữa, cô mới mỉm cười bước ra khỏi phòng.
_Đình Phong, trưa nay em có hẹn, sẽ không ăn cơm ở nhà. Lát nữa ba con anh hâm nóng thức ăn hay ăn tạm ở ngoài nhé.
Đợi cô đi rồi, Đình Lâm mới giật giật tay áo ba, nhỏ giọng hỏi.
_Ba à, ba có thấy mẹ hơi là lạ không?
Hỏi một lúc vẫn không thấy anh trả lời, thằng bé ngước mắt lên, thấy ba vẫn còn trong trạng thái ngây ngốc thì không khỏi đen mặt, tức thì giẫm
mạnh lên chân anh một cái.
_BA!!!
_Hả? Ừ, gì? – Rốt cuộc thì anh cũng hoàn hồn.
_Ba có thấy hôm nay mẹ hơi lạ không? – Thật là, rõ là đã kết hôn nhiều năm
rồi, thế mà nhiều lúc nó cảm giác khi ba đối diện với mẹ lại không khác
nào mấy thiếu niên ngây thơ với mối tình đầu. Đã vậy ba còn hay bốc
phét, chẳng biết ăn bao nhiêu đau khổ rồi mà vẫn chưa chừa. HaizZ…
_Ừ, rất đẹp… – Dường như nói xong anh mới ý thức được điều gì, mạnh cúi đầu. – Mà mẹ con định đi gặp ai?
Phản ứng có phải là quá chậm không? ==”
_Theo ba mẹ định gặp ai?
Bình thường mẹ rất ít khi mặc váy, cũng thường để mặt mộc, vậy mà hôm nay
thậm chí còn tô son. Phải biết rằng bộ trang điểm cô Ngọc tặng mẹ từ năm ngoái vẫn bị xếp xó, chưa từng được dùng bao giờ. Tâm trạng vui vẻ, mặc đồ đẹp, trang điểm… Tất cả đầu mối đều dẫn đến một khả năng –
_Không thể nào! – Ngoại trừ anh, cô còn kiếm đâu ra người chồng nào hoàn hảo như vậy nữa? (Vâng, anh lại tự kỉ rồi ==”)
_Ba, có khi nào vì lần trước mẹ bị ba “kích thích” không?
Mặc dù hơi hơi chột dạ, Đình Phong vẫn quả quyết lắc đầu. Anh hiểu Hải Lam, cô sẽ không vì nhất thời giận dỗi mà làm gì thiếu suy nghĩ. Hơn nữa,
một chút tự tin vào bản thân mình, anh vẫn là phải có…
Đáng tiếc chẳng mấy chốc, niềm tin đó đã bị lung lay. Liên tiếp mấy ngày, cô đều
không ăn cơm ở nhà, đã thế tâm tình lại càng lúc càng tốt. Ngẫu nhiên
trong khi làm việc nhà, cô còn có thể nhỏ giọng ngâm nga…
Thấy mẹ lần nữa xách túi ra khỏi cổng, Đình Lâm không khỏi liếc xéo ba một cái.
_Thế nào? Ba mà còn chần chừ là mẹ bị người ta cướp đi luôn đấy.
Thân thể anh thoáng chấn động, bàn tay siết chặt đến mức trắng bệch. Một lát sau, anh nhanh chóng đi dắt xe, sau đó ném chiếc mũ bảo hiểm cho Đình
Lâm, thằng bé hiểu ý mỉm cười.
Hai người bám theo đến một quán
ăn cỡ trung rồi chọn một góc khuất lấp sau bình hoa, vừa vặn chứng kiến
một chàng trai trẻ đang kéo ghế cho cô. Tạm thời không đề cập đến ngoại
hình, chẳng qua trông khuôn mặt non choẹt kia, thấy thế nào cũng chỉ mới mười tám đôi mươi.
Bất giác Đình Lâm quay sang anh, soi mói từ đầu đến chân, cuối cùng lắc đầu thở dài.
_Ba, ba già quá rồi.
Gân xanh trên trán anh giật giật, khớp hàm gắt gao cắn chặt, đột nhiên có
xúc động muốn bóp cổ ai đó. Cũng may thằng bé coi như thức thời, không
tiếp tục chọc giận “núi lửa” đang trên đà bùng nổ. Mặc dù thế, sắc mặt
Đình Phong vẫn cực khó coi.
Bởi vì vị trí có chút xa, Hải Lam
cùng cậu thanh niên kia nói gì, bọn họ đều nghe không được. Duy nhất có
thể dễ dàng nhận thấy là hai người đang trò chuyện một cách vui vẻ, nụ
cười tươi tắn trên khóe môi cô cơ hồ chưa từng ngừng lại quá.
_Khụ, ba à, bình tĩnh, bình tĩnh…
Lần thứ n, Đình Lâm kéo tay Đình Phong đang chuẩn bị xông lên. Chỉ cần có
mắt đều thấy được ba nó sắp nhẫn nại đến cực hạn, nó thực sợ sẽ xảy ra
án mạng a!
Bỗng dưng ở bàn bên, Hải Lam tỏ vẻ nghi hoặc, kế tiếp hình như chàng trai kia cười cười, sau đó… anh ta cầm khăn giấy lau vết bẩn cho cô!
Thôi xong! Đình Lâm đau đầu bóp trán. Quả nhiên anh đập bàn đứng dậy, bước nhanh tới bàn cô.
_Hải Lam, thật trùng hợp, em cũng ăn trưa ở đây sao? – Khóe mắt sắc lạnh
không dấu vết quét hướng đối phương, anh đặt tay lên vai cô, khẽ mỉm
cười dịu dàng, trên mặt nhìn không ra chút nào dấu hiệu sự tức giận.
Thật giỏi diễn trò! Đình Lâm âm thầm bĩu môi, bề ngoài lại ngoan ngoãn phụ họa.
_Ba với con đang tìm chỗ ăn cơm, lúc qua đây ba bảo quán này có vẻ ngon nên ghé vào… Mà anh đẹp trai này là ai vậy mẹ?
Ngoại ý là người ta đồng lứa với con trai mẹ, cho dù mẹ có ý định gì thì cũng phải bận tâm vấn đề mặt mũi đi?
Thế nhưng không ngờ anh ta nghe xong lại cười to, còn đưa tay định xoa đầu
Đình Lâm. Thằng bé làm như sợ người lạ núp sau lưng ba, thực chất là để
tránh né.
_Cháu là Đình Lâm đúng không? Trông thật thông minh.
Ngay cả chuyện này cũng nói? Mặt anh phút chốc trầm xuống, ngay cả Đình Lâm cũng hơi nhíu mày.
_Vậy anh là anh rể đúng không? – Anh ta chợt đứng lên, thân thiện đưa tay về phía Đình Phong. – Chào anh, em là Lập Dương, con mẹ Lan.
Cái gì!? Cả hai cha con đều trợn tròn mắt. O_o!!! Thời buổi này nhân tình lại đi gọi chồng người ta là “anh rể” sao?
Bất chợt anh nhớ tới, mẹ cô chẳng phải cũng tên là Lan sao? Hóa ra… em trai cùng mẹ khác cha? Vất vả cả nửa ngày, lo lắng mất mấy ngày, cuối cùng
chẳng qua chỉ là một hồi hiểu lầm!?
Càng nghĩ, mặt anh càng đen đến không thể đen hơn…
Đến tối, Hải Lam sấy khô tóc xong, vừa quay người lại thì đối diện đôi mắt đầy u oán của anh, không khỏi giật mình.
_Anh làm sao thế? Không khỏe à?
Đứng trong bóng tối, Đình Phong âm u mở miệng.
_Vì sao em không nói sớm?
Cô thoáng nhướng mày, trả lời thản nhiên mà vô tội.
_Về Lập Dương sao? Anh lại không có hỏi.
_…
Được rồi, anh thừa nhận muốn chờ cô tự động giải thích, ai ngờ cô thấy anh lạnh mặt cũng không thèm hỏi han.
_Mặc kệ, em phải bồi thường “tổn thất tinh thần” cho anh!
_Bồi thường cái gì? A… ưm…
Không đợi Hải Lam hỏi hết lời, đôi môi cô đã bị ngăn chặn, cả thân thể cũng
bị bế lên. Một đêm lăn qua lộn lại, mãi đến khi cô mệt mỏi ngủ thiếp đi anh mới chịu dừng tay. Nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, Đình Phong thỏa
mãn thở dài, khẽ thì thầm vào tai cô, giọng nói dịu dàng tràn ngập yêu
thương.
_Hải Lam… Em là của anh, vĩnh viễn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT