Dạ dày bỗng co thắt lại, bên tai liên tục quanh quẩn câu nói đó.Không,
anh không làm phiền cô bao giờ, chỉ có cô hết lần này tới lần khác
đẩyanh ra, một lần, lại một lần làm anh tổn thương.
Anh đi thật sao? Sức chịu đựng con người luôn có hạn, mà anh bỏcuộc, vì hết kiên nhẫn với cô rồi.
Bóng anh càng lúc càng xa, trong cô có điều gì cũng đang dần mấtđi, trống
rỗng khiến cô hoảng sợ. Hệt như khi còn nhỏ, cô trốn nhà đi tìm mẹ,lại
trông thấy mẹ hạnh phúc bên gia đình mới. Bóng tối… Mưa… Chỉ còn lạimột
mình, cô độc và lạnh lẽo… Họ không bao giờ còn cần cô, không bao giờ
cònyêu thương cô nữa…
_Đừng…
Cô hiểu lầm anh, cô không tin anh, cô không xứng với anh… Đánglẽ, cô không có tư cách để níu kéo, nhưng… cô không muốn mất anh.
Bước chân bất giác tự động, đợi khi phát hiện mình đang làm gì,cô đã chạy tới ôm chầm anh từ phía sau.
_Xin lỗi… Đừng đi được không? – Hải Lam khẽ nức nở, chẳng khácnào con mèo con tội nghiệp sắp bị bỏ rơi.
_Em không tin tôi, dù tôi ở lại thì có ý nghĩa gì?
Cô liên tục lắc đầu, vùi mặt vào lưng anh.
_Xin lỗi… Lần sau… Sẽ không…
Anh quay sang đối diện cô, suýt nữa đã hạ vũ khí đầu hàng, song vẫncố gắng
nhẫn nại. Còn chưa được, nếu anh không cho cô một bài học, ngộ nhỡtương
lai có thêm hiểu lầm, cô lại vụng trộm đem con anh đi giấu thì sao?
Đâuphải lúc nào anh cũng may mắn như lần này. Nghĩ vậy, anh làm bộ thở
dài.
_Anh… không biết có thể tin em nữa không?
Trông cô khẩn trương nắm nhanh vạt áo mình, Đình Phong khôngkhỏi cười thầm, bên ngoài vẫn tỏ ra mờ mịt cùng mất mát.
_Anh… Vậy anh muốn thế nào?
Khóe môi không tiếng động cong lên, anh chờ chính là những lờinày!
_Anh muốn em hứa, từ nay về sau phải tin tưởng anh hoàn toàn, kểcả có khúc mắc hay hiểu lầm cũng phải hỏi anh trước.
_Vâng.
_Không được phép chơi trò mất tích làm tôi lo lắng.
Cô khẽ gật đầu.
_Cho dù chuyện gì xảy ra, dù anh có vô tình quên nói với em điềugì, cũng không được rời bỏ anh.
Cô nhăn mày, trực giác thấy trong lời nói của anh có gì khôngổn. Đình Phong sợ cô nhận ra, vội vàng cướp lời.
_Em không nói anh coi như em đồng ý. Được rồi, tháng sau chúngta kết hôn, em có ý kiến gì không?
Kết… Kết hôn!? Hải Lam bị dọa choáng váng, có phải quá nhanhkhông? Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý…
_Em không cần chuẩn bị gì hết, tất cả có anh lo rồi.
_Đình Phong… Em… Không phải… Em vẫn chưa… còn ba mẹanh…
Chuyển biến quá mức bất ngờ, cô đến nói năng cũng trở nên lộnxộn. Anh khẽ cười, nhẹ hôn cô một chút.
_Đừng lo, ba mẹ anh rất dễ tính. Nếu muốn anh có thể đưa em vềgặp họ luôn.
Ngây ngốc để anh kéo đi, mãi cho tới tận sân trước, cô vẫn vâytrong trạng
thái ngờ nghệch, chưa thể phục hồi tinh thần. Cô sắp kết hôn? Tạisao cô
lại thấy hình như mình vừa rơi vào bẫy!?
*****
_Tìm bên đó chưa? Vẫn chưa thấy à?
_…
_Đồ ngốc! Sao anh lại ném nó đi?
Chẳng phải vì anh quá thất vọng thôi! Nói thật, lúc nghe cô nóimuốn đi tìm
nhẫn, anh còn nho nhỏ cảm động một chút, tưởng cô trân trọng món đồanh
tặng. Ai ngờ đáp án lại là –
“Mua nhẫn đắt như vậy làm gì, bán đi mua sách vở cho bọn nhỏ cóhơn không?” ==”
Không hiểu nếu biết chiếc nhẫn đó không chỉ đủ mua sách, mà cònđủ nuôi toàn bộ bọn chúng học hết cấp ba, cô sẽ có phản ứng gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT