Hà Giang, ngôi làng vốn bình yên êm ả, sáng nay lại chào đón mộtsự xáo
trộn nho nhỏ. Chiếc ô tô màu đen vừa vào cổng làng đã mau chóng đưa
tớivô số người vây xem. Mặc dù không phải vật hiếm, nhưng loại ô tô sang trọng nhưvậy xuất hiện ở nơi đơn sơ này thì gần như vẫn là lần đầu
tiên. Thế nên khi chủnhân chúng bước ra khỏi xe, mọi sự chú ý đều tập
trung về phía họ.
Đến khi thấy rõ hai người đó, ai nấy không tránh
khỏi kinh ngạc,vài cô gái chưa chồng thậm chí còn vụng trộm đỏ mặt. Đúng là đẹp trai quá nha,thật chẳng khác nào mấy anh người mẫu trên ti vi!
Sắc mặt Trịnh Duy trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo.Đình Phong vỗ
vai trấn an anh, tiến lên hỏi người đàn ông trung niên bên cạnh.
_Xin hỏi, muốn tới cô nhi viện Ngọc Mai thì đi thế nào?
…
_Ai hỏi cháu cháu học trường nào đấy. Bé nào ngoan thì múa hátthật hay. Cô
là mẹ và các cháu là con, trường của cháu đây là trường mầm non…
_Nhanh lên, mau lên… Này, bài hát hết rồi còn gì, cậu còn…
_Nhanh, chuyền tiếp đi…
Từ ngoài cổng, đã thấy tiếng hát cùng tiếng cười đùa của lũ trẻtruyền ra.
Những đứa trẻ xếp thành vòng tròn đang chuyền tay nhau quả bóng màuxanh, đứng ở giữa là Tịnh Yên và một cậu bé bị bịt mắt.
Bài hát dừng
lại, cô nhóc cầm bóng lẫn những người còn lại nhanhchóng giấu tay ra sau lưng, còn cậu bé được mở khăn che, bắt đầu đoán xem aiđang giữ nó. Bởi
chơi quá hăng say, phải đến khi Đình Phong và Trịnh Duy tớigần, bọn nhỏ
mới phát hiện ra họ.
Biểu tình Tịnh Yên hơi cương, bàn tay bên hông vô thức nắm chặt,chợt cô hướng về Đình Phong, khẽ mỉm cười.
_Chị ấy ở vườn sau.
Tảng đá trong lòng anh rốt cuộc cũng buông xuống. Anh liếc TrịnhDuy ý bảo “tôi đi trước”, sau đó vội vã rời đi.
Ở sau vườn, cô cùng khoảng bốn, năm đứa nhỏ đang tưới cho nhữngluống rau. Hải Lam mặc quần áo dài tay, đội mũ, nhìn qua không khác nào một côgái
thôn quê. Thời tiết nóng nực làm mồ hôi lấm tấm trên trán cô, song
ngắmvườn rau cải xanh non mơn mởn, những mệt nhọc dường như tan biến
hết.
_Cô Lam, khăn cháu dấp nước lạnh rồi, cô lau mặt đi.
Cô cười tiếp nhận khăn, thuận tay xoa đầu thằng bé. Khuôn mặthồng hào cùng nụ cười dịu dàng của cô, nhất thời làm Thiên Bình xem đến ngâyngười.
_Cô Lam, chờ cháu lớn lên, cô gả cho cháu được không?
Hải Lam thoáng sửng sốt, chưa đợi cô kịp trả lời thì một giọngkhác đã xen vào.
_Xin lỗi nhớ, nhóc, cô ấy là của chú rồi.
Nghe được thanh âm quen thuộc, cơ thể cô bỗng chốc cứng đờ, lồngngực kịch liệt phập phồng. Cô chậm chạp xoay người.
Anh không thay đổi gì, vẫn như trong trí nhớ cô. Gương mặt anhtuấn góc
cạnh, mái tóc bị gió thổi có phần hỗn loạn, lại tăng thêm phần
phóngkhoáng mà gợi cảm. Song không biết có phải ảo giác hay không, cô
cảm thấy anhtựa hồ gầy hơn…
_Anh đến đây làm gì? – Tức giận mình thế nhưng vẫn để ý đến anh,cô gắt giọng trừng Đình Phong. Nếu anh đã
không cần cô, cớ sao lại không để côyên?
Tuy nhiên, cô không ngờ cơn tức của anh còn lớn hơn cô. Vừa nghecâu chất vấn kia, mặt anh xanh
mét, đáy mắt dần toát ra hai ngọn lửa, cả ngườitràn ngập hơi thở làm cho người ta sợ hãi.
Chết tiệt, cô vẫn dám hỏi? Đã bao nhiêu ngày anh mất ăn mất ngủtìm cô, còn cô thì tốt rồi, vô tư sống an nhàn vui vẻ?
_Tại sao chưa nói tiếng nào đã bỏ đi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT