_Chị nghĩ gì mà như người mất hồn thế? – Nếu cô nhớ không lầm, hôm nay đã là lần thứ mười rồi.
_Không có gì.
Tịnh Yên khe khẽ thở dài.
_Đừng tự ép buộc mình nữa, chị nên về đi.
_Em xem chị có điểm nào giống như đang ép buộc sao?
_Trốn tránh cũng đâu phải là cách, huống chi chị còn chưa hỏi rõ ràng…
_Như em thì không gọi là trốn tránh!?
Tịnh Yên nghẹn lời, những câu thuyết phục định thốt ra cũng bị mắc ở cổ
họng. Cô muốn nói là không giống, nhưng lại phát hiện mình không phản
bác nổi. Nghĩ đến “người kia”, ánh mắt cô chợt phức tạp lên, song giây
lát lại khôi phục bình tĩnh.
_Chị không sợ Đình Phong thực sự lấy người khác?
_Anh ta lấy hay không lấy ai,
chị không quan tâm.
Nói dối! Nếu không quan tâm, vì sao phải khóc? Vì sao phải tức giận? Vì sao phải trốn đến tận nơi này? Càng cố tỏ ra lãnh đạm, lại càng chứng minh
việc chị ấy đang để ý mà thôi. Mà nếu đã để ý, tội gì phải làm khổ chính mình?
_Hải Lam, cánh cửa của chị đóng quá chặt, nghi ngờ lại quá nhiều, chị không biết sống vậy rất mệt mỏi sao?
Mệt? Cô mệt chết đi! Luôn luôn lo lắng sợ hãi, một khi lơi lỏng sẽ bị lừa
gạt, bị phản bội. Nhưng bảo cô buông xuống tất cả đề phòng, cô làm không được.
_Em không bảo chị tin tưởng mù quáng, nhưng yêu mà không
có tin tưởng sẽ không là yêu. Hải Lam, cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn chị cũng làm tổn thương anh ấy, cũng tổn thương chính mình.
Hải Lam im lặng, mí mắt nhẹ nhàng mấp máy. Tịnh Yên biết cô đã bị đả động,
nên không nói thêm nữa. Dù sao tính cô rất cố chấp, muốn một sớm một
chiều thay đổi là không có khả năng, chỉ hi vọng thời gian sẽ giúp cô
nghĩ thông suốt.
Cô khẽ đung đưa chân trần trong ao, cảm nhận
dòng nước mát lạnh thấm dần vào ruột gan. Làn gió dịu dàng phất qua hai
má, đưa tới mùi hương hoa sen thoang thoảng. Mặt nước trong xanh in bóng những đám mây lững thững trôi về cuối chân trời, còn trong lòng cô, rốt cuộc cũng dậy lên một gợn sóng nhỏ.
*****
Tập đoàn Trịnh An.
Hiện nay trong công ty, bầu không khí có áp suất cực thấp. Mà trung tâm
nguồn áp suất đó, không phải nơi khác chính là — tầng 8 và tầng 15.
Bây giờ nếu phỏng vấn bất kì nhân viên nào rằng họ không muốn chạm mặt ai
nhất, chắc chắn câu trả lời không ngoài hai người, tổng tài cùng giám
đốc phòng kế hoạch.
Lí do ư? Có ai muốn tận hưởng cảm giác “mát
mẻ” của Nam Cực không? Có ai muốn vô cớ bị đình chỉ công tác không? Có
ai muốn ngày thường lẫn ngày nghỉ đều phải tăng ca không? Đáp án dĩ
nhiên là — không. Vậy nên chỉ cần thoáng thấy bóng dáng Trịnh Duy hoặc
Đình Phong, kẻ nào nhanh chân lập tức đường vòng mà đi, còn kẻ nào chậm
chân, xin chia buồn, hắn sui xẻo
rồi
Đặc biệt là phòng kế hoạch, khổ không nói nổi. Nhóm người ngày xưa hay buôn chuyện thì giờ nín
thít, đâu đâu đều là những gương mặt cặm cụi cúi đầu đánh máy. Nếu ai
chẳng may “lỡ tay” làm xong việc trước, nhất định sẽ ngậm ngùi lôi toàn
bộ công việc ra đánh máy lại, dù sao cũng không để mình có cơ hội rảnh
rỗi. Bởi hậu quả việc rảnh rỗi là –
_Bảo An, làm xong thì mang báo cáo vào cho tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT