_Trưởng phòng Trương, quản lý Lam đâu?

_Cô ấy xin nghỉ, nói là có việc riêng. – Trương Dịch vừa nói vừa cẩn thận quan sát thần sắc Đình Phong, chỉ khi không thấy anh có dấu hiệu tức giận nào thì mới an tâm.

_Có biết là chuyện gì không? – Anh giống như lơ đễnh hỏi.

Trương Dịch còn đang suy xét xem nên trả lời thế nào thì đột nhiên một giọng nói chợt xen vào.

_Giám đốc, em thấy chị ấy bảo phải ra sân bay đón bạn!

_Bạn!?

_Đúng rồi, hôm qua trông chị ấy rất vui vẻ, không biết chừng lại là bạn trai…- Âm thanh càng lúc càng nhỏ, bởi vì hiện giờ sắc mặt ai đó đã hắc như đáy nồi. Tần Lan thức thời ngậm miệng lại.

_Tất cả — trở về làm việc đi.

Sau mười phút không khí kết băng, cuối cùng nhờ câu nói của Đình Phong mà cũng được giải thoát.

Một lúc lâu sau, Tần Lan mới vỗ vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra.

_Đáng sợ quá! Không ngờ giám đốc cũng có lúc mặt lạnh không thua gì tổng tài.

_Này…Không phải là…giám đốc thích chị Lam đấy chứ? – Uyển Vy nhỏ giọng hỏi.

Cả hai không tự chủ được nghĩ đến bộ dáng nghiêm túc quy củ của Hải Lam, sau đó cùng thở dài lắc đầu.

_Không thể nào ~



Tại sân bay.

Ở cửa khẩu xuất nhập cảnh, đoàn người đang từ từ tiến vào. Bỗng một tiếng gọi vang lên át cả những ồn ào xung quanh.

_Tịnh Yên! Tịnh Yên!

Một cô gái tóc ngắn, đeo kính râm, dáng người cao ráo, xách va li đen đang bước về phía cô. Tịnh Yên đưa tay gạt gọng kính lên đỉnh đầu, để lộ ra đôi mắt đẹp nâu sẫm với hàng mi cong dài, nước da trắng mịn cùng đôi môi hồng nhuận khẽ nhếch lên.

_Hello, miss Lam!

Cùng với câu chào đó, cô tiến lên ôm chầm lấy Hải Lam.

_Lâu rồi không gặp, hình như em lại cao hơn à?

_Còn chị vẫn lùn như trước. – Thói quen lại mỉm cười xoa xoa đầu cô.

_Này này! Chị không phải con cún con!

Hải Lam theo bản năng tránh thoát bàn tay kia, lên giọng kháng nghị. Sau đó cả hai vừa nói vừa cười bước ra khỏi sân bay.

_Dạo này chị thế nào? – Trên xe taxi, Tịnh Yên thuận miệng hỏi.

_Còn có thể thế nào, vẫn như vậy thôi.

_Chị vẫn chưa có bạn trai à?

_Không.

_Đừng nói với em là chị định làm một bà cô già đấy nhớ!

_Có gì mà không thể?

_À, mà bà già như chị thì ai dám lấy!

_Hừ, nếu có thời gian rảnh để tâm đến người khác thì tốt hơn là em lo cho mình trước đi.

_…Em kết hôn rồi.

_Em cũng li hôn rồi!

Tịnh Yên phút chốc thu hồi vẻ mặt đùa cợt, nhìn dòng người ngược xuôi ngoài cửa xe, ảm đạm cười.

_Cũng chẳng sao…cứ như hiện giờ cũng rất tốt.

Giọng nói thản nhiên, nhưng cô biết, trong lòng Tịnh Yên tuyệt không bình thản như biểu hiện của cô ở vẻ bề ngoài. Hải Lam không tiếng động khẽ thở dài.

_Em…còn yêu người đó không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play