_Đến nơi rồi. – Đình Phong cẩn thận đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha, tầm mắt thoáng nhìn xung quanh. – Phòng bếp ở đâu?
_Phòng thứ hai…bên tay phải.
Hải Lam cảm thấy có chút choáng váng, cảnh vật trước mắt cứ mờ ảo, lung la lung lay, đầu óc cũng hơi mơ màng.
Anh đi thẳng vào trong bếp, khoảng mười lăm phút sau mới đi ra, trên tay cầm cốc nước gừng giải rượu.
_Uống đi, nếu không ngày mai đầu em sẽ rất đau.
Tiếp nhận cốc, vừa ngửi thấy mùi gừng mặt cô đã nhăn lại.
_Đắng…
Buồn cười trước hành động trẻ con của cô, song anh vẫn nhẹ giọng dỗ dành.
_Ngoan, không đắng, tôi đã cho thêm đường rồi.
Cô bỗng tức giận trừng mắt anh.
_Đừng có coi tôi như trẻ con! – Nói xong nâng cốc uống cạn. Đúng là không đắng lắm, nhưng cô vẫn không quá thích mùi gừng.
_Uống nước tráng miệng. – Anh lại đưa qua một cốc nước lọc, cô cũng nghe lời uống hết. Đình Phong hài lòng mỉm cười.
_Xong rồi, bây giờ thì đi ngủ, đến mai sẽ không sao.
_À…- Cô hơi ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
_Sao vậy?
Thấy cô do dự, anh cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn cô.
Hôm nay cô rất đẹp, so với mọi hôm lại bớt một phần lãnh đạm, thêm một phần hấp dẫn. Khuôn mặt trắng hồng, mái tóc đen nhánh, mượt mà rũ xuống vai, vài sợi lòa xòa trượt xuống trước ngực. Tiếp tục lướt xuống phía dưới
đến vết bẩn do rượu hắt vào, ánh mắt anh thoáng qua một tia sắc lạnh.
Cô vẫn cúi đầu, một lúc lâu sau mới mở miệng, thanh âm vẫn nhỏ như tiếng muỗi kêu.
_Bọn họ…hình như rất thích anh. – Cả cô gái tối nay cũng vậy. Có thể cô ta
che giấu rất khá, nhưng cô vẫn biết là cô ta cố ý nhằm vào cô. Hơn nữa,
đây cũng không phải lần đầu tiên. Cứ việc cố gắng kiểm soát bản thân,
chỉ cần nghĩ đến việc anh được người yêu thích, còn được một đám phụ nữ
vây quanh, cô lại thấy ngực mình nhức nhối không yên.
_Em ghen? – Nhận thức này làm tâm tình anh phút chốc bay lên. Quả nhiên cô đối với
anh không phải hoàn toàn không có cảm giác gì.
_Ai…Ai thèm ghen? A…Anh, anh làm gì? – Nhìn anh đột ngột tới gần, cô bỗng hoảng sợ la lên.
_Hôn em. – Lời vừa dứt lập tức phủ lên môi cô.
Hải Lam cảm thấy đầu mình nổ vang, tất cả các giác quan gần như đình trệ. Lần thứ hai…anh ta lại…
Chợt cô vùng vẫy muốn đẩy anh ra, song sức lực thực sự quá nhỏ bé. Anh giữ
chặt gáy không cho cô lui lại, nhân lúc cô kinh ngạc đầu lưỡi mạnh mẽ
tiến vào, càn rỡ xâm chiếm mọi ngóc ngách trong miệng cô.
Vốn
chỉ định trừng phạt nho nhỏ cái miệng lúc nào cũng cứng rắn của cô,
không ngờ càng lúc anh càng trầm mê. Cô thực ngọt, thực thơm, khiến anh
không nỡ dừng lại.
Không chống đỡ nổi trước sự cuồng nhiệt của
anh, suy nghĩ cô dần trở nên trống rỗng. Bàn tay vô lực nắm lấy áo anh, ý thức cũng dần mơ hồ.
Thật lâu, lâu đến cô cơ hồ không thể hô
hấp, nụ hôn kia mới tạm thời dừng lại. Anh nhẹ nhàng đẩy cô xuống ghế sô pha, không đợi cô kịp thanh tỉnh, bờ môi đã đè ép đi lên. Lần này động
tác anh rất nhẹ, rất ôn nhu, vô cùng trân trọng tựa như bảo vật quý giá
nhất. Anh dịu dàng hôn lên trán cô, hàng mi ngại ngùng run rẩy, lướt qua chóp mũi, hai má, cuối cùng lưu luyến trên đôi môi phấn hồng. Anh không ngừng trêu chọc, cắn nhẹ môi dưới cô, khẽ liếm rồi mút vào, kiên nhẫn
lặp đi lặp lại. Cho đến khi cô không tự chủ vươn đầu lưỡi đáp lại anh,
Đình Phong mới khẽ cười, cuốn lấy lưỡi cô kịch liệt dây dưa. Bàn tay
cũng không an phận chạy loạn trên người cô, cách một lớp vải vuốt ve
mảnh mềm mại trước ngực cô.
Hải Lam chưa từng có cảm giác này,
giống như có dòng điện chạy dọc toàn thân, vừa ngưa ngứa, vừa tê dại. Cơ thể chợt nóng ran không chịu nổi.
_Nóng…
Người bên dưới vô thức rên rỉ cùng yếu ớt cọ sát khiến anh suýt nữa mất đi tự chủ. Cố
gắng kiểm soát dục vọng, vòng ôm của anh siết chặt lại, hệt như muốn
khắc cô vào thân thể. Môi anh bắt đầu dời xuống cổ cô, bờ vai tròn trịa
rồi dừng lại trước ngực. Mỗi nơi đi qua đều để lại những dấu ấn đỏ tươi
ướt át. Tay anh chậm rãi trượt xuống đặt lên đùi cô. Mép váy cô cũng dần bị đẩy lên, đẩy lên, cho đến khi…lộ ra nội y hình mèo hellokity.
Anh thừa nhận, định lực của mình vốn không phải là kém, nhưng trong trường hợp này–
Khục.
_Ha ha ha… ( Chết anh! =)) )
Trời ạ, cô đúng là quá dễ thương, thật sự một chút cũng chưa thay đổi.
Thình lình xảy ra tiếng cười làm Hải Lam dần tỉnh táo lại, sương mù trong mắt cũng dần tán đi. Tới lúc thấy rõ tình cảnh của hai người, phút chốc cô
tỉnh rượu hơn phân nửa.
_Anh…A!!!
Vội vàng kéo váy rồi
hai tay che ngực, mặt cô như bị lửa thiêu đốt, đỏ bừng như muốn nhỏ ra
máu. Không thể nào, anh ta làm sao có thể…Bọn họ làm sao có thể!?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT