Buổi chiều, phòng kế hoạch đang chuyên tâm làm việc, bỗng một bóng người hớt hải chạy vào. Đúng là Uyển Vy, cấp dưới trực tiếp của Hải Lam.
_Mọi người…Giám đốc mới…đến rồi! – Vừa nói vừa thở dốc, nhưng trong giọng nói che giấu không được sự hưng phấn.
Hải Lam buông tập tài liệu, hơi nhăn lại mi. Không phải ba giờ mới tới sao? Bây giờ bất quá mới qua giờ cơm trưa, nhưng cô cũng không kịp nghĩ
nhiều, nhanh nhẹn với áo vest rồi tập hợp nhân viên ra đại sảnh. Không
có biện pháp, cấp trên đã phân phó phải tiếp đón anh ta chu đáo, không
được để anh ta mất hứng. Cũng không biết là ai mà có năng lực to lớn đến thế.
Song đến khi tới đại sảnh, mọi người lại vì một màn trước
mắt mà kinh ngạc há hốc mồm. Tổng giám đốc cao ngạo, lãnh khốc của bọn
họ đang ôm một người đàn ông ( đừng hiểu lầm, chỉ là cái ôm hữu nghị của bạn bè thôi nhá >
_Thì ra giám đốc và tổng tài là bạn bè à?
_Thảo nào…
_Suỵt, im lặng đi!
…
Từ khi đám người Hải Lam bước vào đại sảnh, có một người vẫn luôn chú ý
đến cô. Bỏ qua đám đông, Đình Phong tiến về phía trước đứng trước mặt
cô.
_Quản lý Lam!? Tôi là Phạm Đình Phong. Từ giờ chúng ta là
đồng nghiệp, mong cô chỉ giáo nhiều. – Trong mắt một tia kì lạ chợt lóe
mà qua.
Đình Phong nhân cơ hội nắm chặt tay cô, đến khi thấy cô
nhíu mày mới chịu buông ra. Trịnh Duy hứng thú nhìn phản ứng của hai
người, sau đó lại bày ra bộ mặt trang nghiêm như mọi ngày.
_Được rồi, tất cả giải tán. Quản lý Lam, cô dẫn giám đốc Phong đi tham quan công ty.
Hải Lam tuy không muốn, nhưng vì là mệnh lệnh tổng giám đốc nên cũng chỉ có thể đáp ứng. Ngược lại, nữ nhân viên khác lại nhìn chằm chằm cô đầy vẻ
hâm mộ, chỉ hận mình không thể lập tức thay thế cho cô.
_Làm
phiền cô rồi. – Anh nở nụ cười, giống như cầu vồng rạng rỡ, giống như
nắng sớm ấm áp. Nhất thời xung quanh một mảnh hút không khí, có thể thấy rõ những đôi mắt đang hiện lên hình trái tim. Hải Lam hơi ngẩn ra,
không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc, lại không nhớ rõ đã gặp lúc
nào, đơn giản liền bỏ qua không nghĩ nữa.
Dọc theo đường đi, tới đâu hai người cũng đưa đến không ít người ghé mắt, chủ yếu đều là nhân
viên nữ. Đình Phong thì không thấy gì bất thường, ngược lại Hải Lam lại
thực không thói quen, đành phải tận lực làm cho chính mình chú tâm đi về phía trước.
_Công ty có tầng hầm để đỗ xe, tầng một là đại
sảnh, cùng với nhà ăn tập thể dành cho nhân viên. Từ tầng hai trở lên là dành cho các phòng ban trong công ty; tầng hai là phòng tạp vụ, tầng ba là phòng thanh tra bảo vệ, tầng bốn là phòng nhân sự, tầng năm là phòng kế toán, tầng sáu là phòng chăm sóc khách hàng, tầng bảy là phòng
marketing, tầng tám là phòng kế hoạch, tầng chín là phòng công nghệ
thông tin, tầng mười là phòng công nghệ và phát triển mạng, tầng mười
một là phòng hành chính, tầng mười hai là phòng quản lý…
_Hải Lam! Xin lỗi, nhưng mà…Cô có cảm thấy, một lúc nói nhiều như vậy có phải rất khó nhớ hết không?
_A!? – Vẫn còn đang tập trung thì bị ngắt lời, trong chốc lát sửng sốt cô
thậm chí đã quên để ý anh vừa gọi thẳng tên mình, lại hơi cúi đầu, nhỏ
giọng mang theo áy náy.
_Đúng…Xin lỗi, tôi nhất thời quên…Nhưng
thật ra anh chỉ cần nhớ tầng tám là phòng kế hoạch là được rồi, cái khác có thể từ từ tìm hiểu. – Ngay cả lúc mới vào công ty cô cũng phải mất
hơn nửa tháng mới nhớ được hết các phòng ban để khỏi đi lầm.
_Không sao. – Anh lại bày ra chiêu bài tươi cười, tiếc là cô lại chẳng liếc
mắt đến một cái, chỉ chủ động dẫn đầu bước ra khỏi thang máy.
Phòng kế hoạch được chia làm hai tổ, mỗi tổ được phân một khu vực riêng do
một quản lý tiếp quản. Ngoài ra còn có trưởng phòng, phó phòng cùng một
giám đốc. Tập đoàn Trịnh An đặc biệt coi trọng năng lực của nhân viên,
ngay cả giám đốc phòng kế hoạch tiền nhiệm cũng là do không đủ năng lực
mà bị cách chức.
…
_Đây là hồ sơ của nhân viên, đây là toàn bộ tài liệu phòng kế hoạch cùng các dự án đã được triển khai, còn đây là…
Bất chợt ngẩng đầu, cô lại đối diện với ánh mắt sâu thẳm mang vẻ tìm tòi
của anh, trong tâm bỗng nhiên có chút bối rối, vội dời đi tầm mắt.
_Nếu anh còn gì không rõ có thể hỏi tôi hoặc quản lý Trương…
_Quản lý Lam…- Anh bỗng lên tiếng ngắt lời cô – Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?
_Hả!?
Đình Phong chăm chú quan sát biểu hiện của cô, chỉ thấy cô hơi nhíu mày suy tư, vẻ mặt mờ mịt, sau đó không quá xác định nói.
_Hẳn là không.
Anh ta cũng chỉ mới từ nước ngoài về, xác suất họ gặp nhau hẳn là cũng không cao.
Song cô không chú ý thấy, khi cô vừa nói ra câu đó, sắc mặt anh nháy mắt tối đen. Anh nắm chặt quả đấm, cố khống chế biểu tình vặn vẹo trên gương
mặt, nhưng gân xanh trên trán vẫn giật giật nổi lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT