Sau đó đứng dậy rời đi, lưu lại mọi người hai mặt nhìn nhau. Đình Phong cũng đứng lên, hướng tất cả xin lỗi rồi vội đuổi theo cô.
_Hiểu rồi, đang cãi nhau chứ gì. – Một người giễu cợt lên tiếng, đổi lại là những tiếng cười to.
Ra khỏi cửa quán ăn, anh nhìn quanh thấy cô đang bắt xe thì nhanh chóng chạy tới kéo tay cô.
_Em giận à?
_Buông!
_Đừng chờ, để tôi đưa em về.
_Không cần, anh mau buông!
Ở bên đường, sự giằng co giữa anh và cô đưa đến vô số sự chú ý, trong đó có một người tiến lên hỏi.
_Cô gì ơi, anh ta đang làm phiền cô sao?
Đình Phong trước cô từng bước nhã nhặn đáp lời.
_Không có gì, tôi và bạn gái chỉ có chút hiểu lầm thôi.
Cô bỗng tức tối gắt lên.
_Ai là bạn gái anh?
_Anh biết sai rồi, lần sau ngoại trừ em ra tuyệt đối sẽ không liếc mắt người con gái nào khác.
Rốt cuộc anh ta đang nói cái gì?
_Tôi không hiểu anh nói gì cả, mau buông tay!
Đám đông bắt đầu xì xào bàn tán “thì ra là giận dỗi nhau”, thấy không có
chuyện lớn gì nên dần tản ra. Vài người trước khi đi còn bỏ thêm một câu “Thôi tha cho cậu ấy đi” làm cô tức đến bốc hỏa, không muốn gây thêm
phiền nhiễu không cam lòng đi theo anh. Đến tận khi vào trong xe cô vẫn
không nói được một lời.
_Em vẫn giận à?
Quay đầu đi, mặc kệ anh ta.
Thấy cô không để ý mình, Đình Phong mất mặt sờ sờ mũi, có lẽ anh đùa hơi
quá, đành biết phận chuyên tâm lái xe. Một lúc lâu sau, cuối cùng cô
cũng không chịu nỏi bầu không khí áp lực này.
_Tôi không hề bắt anh chờ, cũng không nghĩ mình có sức nặng đến mức đó.
Anh hơi ngẩn ra, sau đó đạm cười.
_Anh biết, là quyết định của anh, không liên quan đến em.
Cô khẽ cắn môi, hạ quyết tâm nói.
_Lúc trước tôi cũng chỉ nói sẽ suy nghĩ lại.
_Giờ thì em nghĩ kĩ rồi?
Đình Phong nguy hiểm nheo lại mắt, nếu anh đoán không lầm nhất định sẽ không là kết quả mà anh muốn nghe.
_Rồi, đáp án là không.
Quả nhiên! Nằm trong dự kiến nên anh cũng không có ngoài ý muốn. Đến gần
ngõ khu chung cư nhà cô, anh dừng xe vào lề đường, với tay ra sau ghế
lấy một túi đồ đưa cho cô.
_Hồi nãy em cũng không ăn nhiều, lát nữa ăn thêm cái này đi.
Cô kinh ngạc há hốc miệng, anh ta mua những thứ này từ lúc nào? Mà khoan…
_Anh không hiểu tôi nói gì sao? – Không tức giận, cũng không nổi cáu?
_Sáng mai 7 giờ 30 tôi đến đón em.
Hả?
_Vậy nhé, tạm biệt.
…
Hải Lam vẫn ngốc lăng đứng tại chỗ. Cô nghĩ mình không có nhận lời đi? Làm sao anh ta có thể tự nói tự quyết định như thế?
Đêm.
Cô nằm co mình trên giường, hai tay tự ôm lấy nhau. Trước kia cũng thế,
bây giờ vẫn thế, bản thân cô vẫn luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn. Đau buồn hay cô độc, chỉ có thể tự mình an ủi mình, tự mình bảo vệ mình.
Sống cùng cô độc, dường như đã trở thành một loại bản năng tự động bài
xích tất cả những ai muốn tiến gần. Nhưng là…tại sao người đó còn xuất
hiện?
Mười năm, cô cứ nghĩ đã đủ để anh hết hi vọng rồi, đủ để
anh lãng quên cô rồi, không nghĩ đến anh lại quay lại xáo trộn toàn bộ
những gì cô đã cố gắng tạo dựng nên. Có thể tin anh sao? Tin anh thực sự đã vì cô chờ mười năm? Cũng quá hoang đường đi. Hoặc giả anh về cũng
chỉ là trùng hợp, gặp cô cũng là trùng hợp, ngẫu nhiên nhớ tới lời hứa
xa lơ xa lắc nào đó mà muốn thử nối lại liên hệ…Mà dù hết thảy có là
thật, liệu thứ tình cảm kia có thể kéo dài bao lâu? Cả đời…dài lắm. Nào
ai biết trước được điều gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT