_Ừ…- Thật ra là chưa. == Nhưng người này biết tên cô, có lẽ họ từng học cùng thật.
_Cậu đi siêu thị một mình thôi à? Thế chồng cậu đâu?
_Tôi chưa kết hôn.
_Thế à…Ha ha. – Thanh Loan xấu hổ cười khan. – Quên mất, đây là con gái mình, Trà My. My, chào cô đi con!
Bé gái chớp đôi mắt to tò mò nhìn Hải Lam, lễ phép làm theo lời mẹ.
_Con chào cô.
_Ừm. – Cô hơi gật đầu xem như chào hỏi, tính cô vốn cũng không thích trẻ con lắm. Có điều dường như chúng đều vẫn thích nhìn mặt cô.
_Đã lâu rồi nhỉ, phải mười năm chứ ít gì! Mà cậu nghe tin gì chưa? Trường mình
tổ chức kỉ niệm tròn ba mươi năm thành lập, còn mời cả những cựu học
sinh cũ về dự nữa.
_Vậy sao? – Hải Lam thờ ơ đáp lời, có vẻ không mấy để tâm.
Giống như không nhận thấy sự lạnh nhạt của cô, người phụ nữ tiếp tục hào hứng tiếp lời.
_Đám người lớp mình đang hẹn nhau họp lớp ngày hôm đấy luôn, ngày 15 tháng 8, cậu cùng đi được không?
_Tôi không biết, nếu rảnh.
_Mãi mới có dịp cả lớp tụ tập mà, đi đi cho vui! À, mà cho tớ số điện thoại đi, để tiện liên lạc.
_…0984836xxx
Lưu xong số điện thoại, cô tươi cười xoay người lại.
_Xong rồi, thôi tớ đi đây, chồng tớ đang chờ. Bai nhé, cậu nhất định phải đến đấy!
Đến như gió, đi cũng như gió. Thanh Loan rời đi, một lúc lâu sau Hải Lam
vẫn còn đứng yên tại chỗ, tâm tư phức tạp không nói thành lời. Họp lớp
sao? Tức là…có khả năng sẽ gặp lại…“người đó”!?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT