Những ngày sau đó, khỏi nói cũng biết, mỗi hôm trên bàn cô lại xuất hiện một con thú bông hay búp bê. Có khi là con khủng long một sừng dễ
thương, có khi là cá heo xanh, khi thì là chim cánh cụt…Và dù tâm tình
không mấy dễ chịu, nhưng cô lần nào cũng mang chúng về. Mới đầu mọi
người còn choáng váng, không thể tin nổi một chuyện với xác suất còn nhỏ hơn cả việc voi biết leo cây lại xảy ra, về sau họ cũng cho rằng có lẽ
cô đã bắt đầu bị đả động rồi.
Còn riêng Hải Lam thì vô cùng buồn bực. Cô không muốn nhận bất kì món đồ gì từ anh, song mỗi lần trông
thấy những con thú bông đáng yêu kia, thấy những ánh mắt tội nghiệp của
chúng giống như đang cầu xin “đừng vứt bỏ tôi” làm cô không nỡ. Đáng
giận nhất là anh ta luôn lợi dụng nhược điểm ấy, còn đe dọa là nếu cô
không lấy sẽ vứt chúng đi. Được cái may mà kích thước chúng cũng không
lớn nên vẫn có thể giấu trong túi xách, bằng không cô chẳng còn mặt mũi
đi gặp người nữa.
Mội, hai, ba, bốn, năm…
Hai chín, ba mươi, ba mốt…
Bốn sáu, bốn bảy, bốn tám…
Năm mươi tư.
“Aizz…”
_Chị mua gì mà lắm búp bê thế?
_Không phải mua.
_A…- Mắt Tịnh Yên chợt lóe ra. – Vậy ai tặng sao?
_Đừng nhắc đến nữa! – Cứ nhắc tới là cô lại đau đầu.
_Không biết rốt cuộc anh ta ăn nhầm phải thuốc gì!
Thái độ cô làm Tịnh Yên không nhịn được bật cười.
_Chị mới ăn nhầm thuốc ý! Người ta đang theo đuổi mà còn không biết à? Sao bình thường chị thông minh mà giờ chậm hiểu thế hả?
Thịch! Tim cô bất giác đập trật nhịp.
_Đừng nói lung tung! Không như em nghĩ đâu.
_Vậy chị nói xem là thế nào?
…
_Anh ta có người yêu rồi.
_Cái gì? Là ai?
_Tổng giám đốc công ty chị. – Trong giọng nói cô phảng phất chút rầu rĩ không vui mà chính cô cũng chẳng phát hiện.
Trịnh Duy và Đình Phong!? Khóe môi Tịnh Yên co rúm lại, tiếng cười không thể ức chế cứ thế bật ra.
_Phụt! Ha ha ha ha…Chị Lam, chị…Ha ha ha…- Ôi trời, đau bụng quá, cô còn tưởng thế nào! Ôi ôi ôi, bà chị ngốc nghếch của cô…
Nhưng, khi nghĩ đến “người đó”, ánh mắt cô xẹt qua nét ưu thương. Nụ cười cũng vì vậy mà phai nhạt dần.
_Em cười gì? Chị không đùa đâu! – Hải Lam chợt thẹn quá thành giận gắt lên.
_Làm sao chị có cái ý tưởng ngớ ngẩn đấy?
_…Chị thấy họ thân mật trong phòng tổng tài. – Thật lạ, cảm giác ê ẩm này là sao?
Cố nhịn cười, Tịnh Yên gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, đột nhiên ôm chầm lấy cô.
_Em với chị bây giờ có tính là thân mật không?
_Hả!?
_Vậy chúng ta đồng tính sao?
Hải Lam bỗng ngẩn ra. Đúng nha, hình như…hơi có lí.
_Đừng nghĩ linh tinh nữa, thử quen với anh ấy đi.
Lúc trước, qua Trịnh Duy cô cũng biết Đình Phong. Ban đầu cô không hiểu tại sao anh đã hai mươi ba tuổi rồi mà chưa từng quen bạn gái, về sau mới
loáng thoáng nghe Trịnh Duy kể hình như anh đang chờ ai đó. Có khi
nào…là chị Lam không?
_Em không bị sốt đấy chứ? Chu yện đó là không thể nào!
_Nếu chị không chịu mở lòng, làm sao biết là không được?
Cô thoáng trầm mặc trong chốc lát, ảm đạm nhếch môi.
_Liệu em có chấp nhận vụ đầu tư nếu biết 50% là thất bại không?
Đầu tư càng lớn, đến lúc thua lỗ mất mát càng nhiều. Mà cô thì lại không thích mạo hiểm.
_Nhưng vẫn còn một nửa…
_Thôi – Hải Lam phẩy tay. – Tốt nhất em dành thời gian tìm cách giúp chị xử lý đống đồ này đi.
Thấy cô có ý lảng tránh vấn đề này, Tịnh Yên cũng đành lắc đầu thở dài. Quên đi, dù sao đây là chuyện hai người, người khác xen vào không được.
_Em biết một trại trẻ mồ côi, chị có thể gửi đám thú bông đến đó.
_Ừ, cho chị địa chỉ, mai chị gửi đi… – Cuối cùng cũng giải quyết xong một chuyện.
Tịnh Yên rũ mắt xuống, đột nhiên đứng bất động, thật lâu không nói gì.
_Tịnh Yên!? – Hải Lam nghi hoặc nhìn cô.
_Chị Lam.
_Ừm?
_Sắp tới…có lẽ em sẽ chuyển đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT