Sau hôm Đình Phong đích thân đưa cô về nhà, tin đồn tựa như bão táp quét qua công ty. Chuyện xưa được cải biên thành vô số phiên bản, bi có, hài có, vừa bi vừa hài cũng có. Người thì nói Đình Phong thay lòng đổi dạ,
người thì nói Hải Lam là bên thứ ba giở thủ đoạn xen vào giữa hai người, kẻ lại bảo đó chỉ là thủ thuật che mắt, thật ra người anh yêu vẫn là
Trịnh tổng…Về sau thậm chí còn thêm cả đoạn Trịnh Duy vì quá đau khổ mà
đi kết hôn ( =)) ), nhưng đó là nói sau.
Còn hiện giờ, nhân vật
chính của tin đồn, Hải Lam, đang cực kì phiền muộn. Cô cũng muốn giả bộ
mắt điếc tai ngơ như “ai đó”, nhưng làm không nổi. Cảm giác chỉ trong
mấy ngày mà cô đã trở thành đích ngắm của tập thể nhân viên nữ trong
công ty, đặc biệt là những người từng bị Đình Phong cự tuyệt. Nào là chê bai, gièm pha, nói xấu…Ngay cả mấy trò trẻ con cũng bị mang ra, tựa như vờ va vào cô, đụng đổ tài liệu của cô…Với những hành vi ấu trĩ như vậy, cô thực sự không biết nên giận hay cười. Chỉ vì một người không yêu
mình, đáng không?
Chỉ riêng phòng kế hoạch là không tỏ thái độ
gì nhiều. Nguyên nhân là hầu hết trong số họ đều đã kết hôn hoặc có
người yêu, hơn nữa, họ cũng đã phát hiện ra một sự thực thú vị. Người
theo đuổi không bỏ ở đây hóa ra là vị giám đốc siêu cấp đẹp trai tài
giỏi hào hoa của họ, còn người mọi cách né tránh, “chạy mà không kịp”
lại là quản lý Lam khô khan mà nghiêm túc. Hỏi tại sao họ biết không
phải cô đang làm bộ? Bởi phản ứng của cô thực sự quá “ác liệt” rồi.
Ngày đầu tiên, anh tặng cô bó hồng đỏ thẫm 99 bông. Khụ, biết là 99, vì có
vài người nhàm chán trong số họ đã tẩn mẩn ngồi đếm sau khi lôi nó ra
từ…thùng rác. Ngày thứ hai, anh tặng cô 99 bông hoa ly, vào thùng rác.
Ngày thứ ba, 99 bông lay-ơn, vào thùng rác. Ngày thứ tư, 99 bông huệ
tây, vào thùng rác…Đến ngày thứ mười, 99 bông hoa các loại khác hẳn chín loại kia, trực tiếp bay ra ngoài theo đường cửa sổ, tuyên cáo chấm dứt
cuộc đời ngắn ngủi từ tầng tám. Cuối cùng anh và nhân viên phòng mới rút ra kết luận, cô không thích hoa.
Đến trưa ngày mười một, anh
quyết định tặng thứ gì thực tế hơn, gọi chuyển phát nhanh mang đến một
suất KFC lớn, kết quả cô đem cho cả phòng ăn. Ngày mười hai, một hộp
sushi của nhà hàng Nhật Bản nổi tiếng, cả phòng lại được ăn. Ngày mười
ba, một chiếc bánh pizza, cả phòng ăn. Đến ngày thứ mười sáu, cả phòng
vẫn được ăn, còn cô ăn mì gói. Lại một kết luận mới, đồ ăn không dụ được cô.
Ngày thứ mười bảy, mọi người đều háo hức không biết anh sẽ
tiếp tục tặng cô món quà nào, không ngờ đáp án lại khiến cho tất cả
ngoài ý muốn — một con búp bê Nhật Bản làm bằng lụa. Khuôn mặt xinh xắn, nho nhỏ bằng lòng bàn tay, tóc đen mắt đen, mặc bộ kimono màu đỏ. Ai
nấy đều hồi hộp chờ xem phản ứng của cô, chỉ thấy cô không nói gì, thật
lâu đứng bất động trước con búp bê đặt trên bàn.
Năm phút, mười
phút, mười lăm phút…Ngay khi tất cả đều tiếc thương khi nghĩ đến số phận bi thảm sắp tới của nó – thùng rác đặt góc phòng, Hải Lam lại đột ngột
cầm lấy nó đi thẳng vào phòng giám đốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT