Đối diện với ánh mắt như muốn xuyên thấu tất cả của anh, cô bối rối chỉ dám nhìn mặt đất.
_Để tôi dọn được rồi.
Anh không nói gì, cũng không có thêm động tác nào, chỉ lẳng lặng xem cô
nhặt mảnh vỡ, quét tước, lau chùi…Chỉ đến khi cô cầm giẻ lau định đi ra
ngoài, anh mới vươn tay chặn cửa lại.
Đó là phòng uống nước, bây giờ là giờ nghỉ trưa, mọi người hầu hết đều đã xuống nhà ăn, căn bản
rất ít người sẽ tiến vào. Thời cơ tốt nói chuyện riêng với cô thế này,
anh lẽ nào lại bỏ qua?
_Giám đốc, phiền anh tránh ra.
Cho dù trông vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng cô đã bắt đầu rối loạn.
Hải Lam nhíu mày lùi lại, muốn giữ khoảng cách với anh. Tuy nhiên, Đình
Phong không những không buông tha, trái lại từng bước ép cô về phía chân tường. Tay anh chậm rãi đặt lên bức tường sau lưng cô, tầm mắt vẫn chưa từng rời khỏi cô một giây.
_Giám đốc, anh…làm ơn tránh ra!
Nét mặt cô thoáng qua sự lo lắng, trong giọng nói đã có một tia run rẩy không dễ phát hiện.
_Tại sao?
_Tôi…có việc…Ăn cơm, à phải, tôi còn chưa ăn trưa!
_Thật không? Hay là cô đang muốn tránh tôi?
_Không, không phải…
Hải Lam chột dạ nhìn sang hướng khác. Không phải nói anh ta…thích Trịnh
tổng sao? Vì sao lại ép sát cô như thế? Khó chịu quá…Tim cô sắp đập ra
khỏi lồng ngực rồi!
_Mặt cô đỏ vậy? Sốt sao?
Anh biết rõ còn cố hỏi. Trông bộ dạng cô quẫn bách không biết nói gì, đột nhiên anh thấy thoải mái rất nhiều. Tức giận tích tụ mấy ngày cũng vơi đi một
nửa.
Dưới ánh nhìn chăm chú nóng rực của anh, cô cảm giác mặt
mình sắp bị nướng chín. Chợt thân thể cô cứng đờ; tay anh đang vuốt ve
mặt cô, nhẹ nhàng tựa như vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật.
_Anh…
Cô thở dốc, vội quay mặt đi những mong tránh thoát, nhưng khuôn mặt Đình
Phong lại càng gần sát cô hơn. Ngón cái làm càn vuốt lên bờ môi cô,
giọng nói phảng phất bên tai cô trầm thấp đầy từ tính.
_Làm sao?
Siết chặt tay, cô bỗng quay lại nhìn thẳng vào mắt anh.
_Cái kia…Tôi biết tại tôi phát hiện ra bí mật của anh…Nhưng tôi thực sự
không cố ý! Hay là thế này, tôi viết cho anh tờ giấy cam đoan, nếu tôi
dám tiết lộ nửa lời thì sẽ tự giác nộp đơn xin thôi việc được không?… (
Chết vì câu này =)) )
Gân xanh trên trán anh giật giật, lửa giận nháy mắt bùng lên. Cô thật đúng là có bản sự tức chết người không đền
mạng mà! Còn không cho cô nói hết, anh đã cúi xuống chặn lại môi cô, nụ
hôn bá đạo mang theo hương vị trừng phạt.
Hải Lam kinh hãi trợn tròn mắt. Anh ta…Làm sao anh ta có thể!?
_Ưm…
Cô ra sức giãy dụa muốn vùng ra, nhưng bờ vai anh quá cứng rắn, dù cô cố
đẩy thế nào cũng đẩy bất động. Ngược lại, khi cô há miệng thở dốc, lưỡi
anh lại nhân cơ hội nhanh chóng xâm nhập, càn quét mọi ngóc ngách trong
miệng cô. Trong chốc lát, đầu cô bỗng nổ ầm vang, tất cả đại não dường
như đều ngừng làm việc, suy nghĩ cũng chỉ còn lại một mảnh trống rỗng.
Nụ hôn từ kịch liệt ban đầu bỗng chuyển dần sang dịu dàng ôn nhu. Anh lưu
luyến vờn quanh bờ môi cô, nhẹ nhàng liếm cắn, từng chút mút vào. Thân
thể hai người cơ hồ áp sát nhau, không còn khe hở. Bàn tay cô đặt trước
ngực anh, cũng trở nên như thế nhỏ bé, như thế vô lực…
Không
biết qua bao lâu, một tiếng kinh hô chợt đánh thức hai người đang dây
dưa. Tần Lan tay cầm nắm cửa, miệng há hốc đến mức có thể nhét vừa cả
quả trứng gà. Đây là chuyện gì? Giám đốc…cùng quản lý Lam!?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT