Trái hẳn với vẻ tức giận đến sôi gan của Đình Phong, Trịnh Duy lại thản nhiên như không có gì.
_Nghe nói là một nhân viên phòng marketing.
Anh chợt hung hăng trừng mắt với Trịnh Duy.
_Cậu phải có trách nhiệm ngăn chặn tin đồn đó.
_Sợ Hải Lam của cậu hiểu lầm sao? Nhưng miệng là ở trên người kẻ khác, tôi biết làm thế nào?
_Tóm lại cậu phải giải quyết!
_Tại sao? Cậu bị cát bay vào mắt cũng đâu phải tại tôi? Hơn nữa cũng chính
cậu nhờ tôi lấy ra hộ, bị người bắt gặp giờ còn trách ai? Tôi còn chưa
trách cậu tha tôi xuống nước thì thôi…
_Trịnh — Duy!! – Âm thanh nghiến răng nghiến lợi.
_Được rồi, dù gì cũng chỉ là tin đồn, một thời gian nữa thế nào mà chẳng lắng xuống? Bây giờ mà cố thanh minh không biết chừng lại bị cho là có tật
giật mình, ngộ nhỡ càng tô càng đen thì sao?
Thấy sắc mặt anh có phần hòa hoãn, Trịnh Duy trái lại bắt đầu đùa cợt.
_Hay là chúng ta thật làm, để khỏi thất vọng quần chúng?
Cùng với câu nói đó, anh vươn người về phía trước, ngón tay khẽ nâng cằm
Định Phong, giả bộ vẻ không đứng đắn. Đình Phong cũng không nhúc nhích,
không né tránh, khóe môi nhếch lên cười châm chọc.
_Sao lại không, nếu cậu dám!
Khoảng cách khuôn mặt hai người thật gần, ánh mắt tràn ngập khiêu khích, không ai chịu nhượng bộ ai. Đúng lúc này, cửa phòng không hề báo trước bật
mở.
Mọi người đoán xem là ai?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT