Có 1 chiếc du thuyền ngoại quốc to lớn và sang trọng cập bến khu vực cảng do nhà họ Kim quản lí mà ko có sự báo trước.Chủ nhân của nó ko biết là ai nhg có vẻ là 1người rất có máu mặt,có địa vị.Người ấy đc ngài thị trưởng thành phố đứng đằng sau chống lưng và đặt vào vị trí là thượng khách.Cái quyết định chọn khu bến cảng nhà họ Kim dừng chân của người lạ mặt kia mà ko cần thông qua chủ nhân của nó như thể 1 lời thách thức của vị khách lạ ko rõ là người thế nào ấy.Khi bọn thuộc hạ báo lại với Phong là lúc hắn đang cầm trên tay bản lí lịch của cô gái Trình Tử Du.Hắn chưa kịp giở ra xem thì lại phải bận tâm tới xấp hồ sơ mới mà thuộc hạ đem vào.

- Elizabet Wilson,phu nhân của nhà tài phiệt Wilson?Bà ta là con người bí ẩn đứng đằng sau sự thành công của 1 ông chồng giàu có và đầy thế lực trong vài năm gần đây.Bà ta chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng cả.Vậy thì con người nổi tiếng này sao lại đột ngột xuất hiện ở đây?.Bà ta tới đây với mục đích gì đây?

- Bây giờ chúng ta phải làm sao ạ?Tối nay bà ta tổ chức 1 tiệc chiêu đãi,có mặt thị trưởng thành phố tham dự.Lão gia và phu nhân cũng có mặt.Có vẻ như 2 người ko muốn tham dự nhg ko tiện từ chối lời mời của ngài thị trưởng.Người đàn bà này ko phải hạng thường chút nào.

- Bà ta biết cha mẹ tôi sao?

- Hình như là vậy.Trong thư mời,bà ấy ghi là “bạn cũ”.Nhg dường như cả lão gia và phu nhân ko nhớ mình có người bạn nào như thế cả. 

Trong thư viết rằng nhất định phải có các công tử của nhà ta tham dự nữa.Nhg có lẽ cậu Hai ko về kịp tối nay rồi.Lão gia giao cho cậu ấy 1 nhiệm vụ quan trọng gì đó ở tận miền Bắc.Vì vậy mà anh nhất quyết ko đc vắng mặt.

- Thôi đc rồi.Ngươi cho vài người theo dõi động tĩnh của con người đó.Có gì báo ta biết ngay.

- Vâng ạ.

- À,buổi tiệc bắt đầu khi nào?

- 8h tối nay.

***

Mei ko hiểu vì sao mình bị bắt mặc trang phục thật đẹp,mà yêu cầu đó lại xuất phát từ 1 người quái dị,ghét tiệc tùng như Nhất Phong… Cứ nghe tới 2 chữ Nhất Phong là tim cô nhóc lại đập nhanh và thổn thức từng hồi... Cô lặng nhìn mình trong gương với bộ trang phục lộng lẫy,xinh đẹp.Người con gái trong gương phảng phất 1 nét đẹp liêu trai nhg ánh mắt buồn bã,chất chứa nhiều tâm sự… Cô nhớ lại chiều nay, khi Phong lên gặp cô,cô đã vui biết dường nào… Hắn đứng trước cửa phòng Mei rồi gõ cửa.Cô bé bước ra,vừa ngạc nhiên vừa cảm nhận nhịp tim nhanh dần mỗi nhịp khi nhìn thấy Phong…

- Thay đồ đi.Chúng ta có tiệc. Phong lạnh nhạt nói.

- Ko phải anh ko muốn xuất hiện trước đám đông sao?Anh cũng có thể đi 1 mình mà.

- Tôi ko đi với Trình Tử Du.Tôi đi với người đc cho là vợ tôi.Vì thế tôi muốn cô có mặt ở phòng khách đúng 7g30 tối nay.

- Anh ko dịu dàng hơn 1 chút đc sao?

- Ko. Nhất là với 1 kẻ đáng ngờ như cô. Muốn an toàn ở Kim Gia thì liệu hồn và thận trọng thì hơn.

- Anh làm gì đc tôi chứ?

- Giết cô.

Hắn trả lời cụt ngủn rồi bỏ đi.Mei thở dài…

“Nếu anh biết em là ai thì…anh có dùng thái độ đó với em ko? Anh sẽ bảo rằng muốn giết em nữa chứ? Mà có lẽ anh cũng ko nhớ đến 1 người nào đó có tên là Mei trên đời này,đúng ko?”

Đúng 7g30 tối,Mei xuất hiện ở phòng khách với trang phục bình thường, cho dù mọi người đã trang phục chỉnh tề đợi cô. Có vẻ như là cô có 1 cuộc hẹn khác thì phải.Hắn bắt đầu bực mình.May là ông bà Kim đã đi trước,nếu ko hắn ko biết phải nói với họ thế nào về sự ngỗ ngược của cô con dâu này.Hắn nhìn cô bé hằn hộc như muốn có câu trả lời.Mei đeo balô vào thẳng bước ra cửa với thái độ dửng dưng.

- Tôi ko muốn đi.Tôi có hẹn với bạn rồi.

Phong lạnh nhạt ko nói gì.Hắn đảo mắt qua Thiên Hương:

- Thay trang phục cho cô ta đi.2 người chỉ có 10p.

Thiên Hương lúng túng bước về phía Tử Du. Cô nhóc cười gằng nửa miệng rồi quay qua Phong:

- Anh ko ép đc tôi đâu.

Mei chỉnh lại ba lô rồi sải bước thật dài.

- Có chứ.

Hắn bước tới siết tay cô thật mạnh…

- Trình Tử Du có thể ko có mặt,nhg Kim thiếu phu nhân thì ko. Đã bước chân vào đây,cô nghĩ mình còn có thể muốn làm gì thì làm sao?

- Anh làm gì đc tôi chứ?

Mei nói thế và cứ tiếp tục bước đi.Phong ra hiệu cho bọn thuộc hạ bắt Mei lại.Mei ko buông xuôi.Cô bé khiến cho bọn vệ sĩ phải mệt nhọc với màn đuổi bắt căng thẳng.Ko biết Phong đánh giá bọn thuộc hạ của hắn quá cao hay là đánh giá Mei quá thấp khi tỏ ra cáu bẵng với việc bọn thuộc hạ trở về với cái lắc đầu.

Đêm ấy,con dâu nhà họ Kim ko thể vắng mặt. Hắn quay qua Thiên Hương…và nảy ra 1 giải pháp. Mong là ko ai nhận ra sự tráo đổi này…

***

Mei bảo cô có hẹn,nhg quả thật cô ko có cuộc hẹn nào hết.Cô ngồi vắt vẻo trên thành cầu mà đưa mắt nhìn xa xăm.Cô tự hỏi mình tồn tại để làm gì?Để như 1 thứ công cụ hay 1 như 1 kẻ tội nghiệp ko tự quyết định đc đời mình?Cô nhìn dòng chảy phía dưới… “Nếu mình nhảy xuống, mình sẽ có cơ hội quyết định đời mình,dù là…ở 1 kiếp sau…?”

Nhưng rồi cơn gió lùa qua mang theo cái lạnh tê người làm cô suy nghĩ lại…

“Mà thôi,mình sợ lạnh lắm,mình nên chọn cái chết nào ấm áp hơn mới đc.”

Mei lại ngồi đó nhg quay mặt nhìn dòng xe cộ và thôi nghĩ tới việc nhảy ùm xuống nước. Cô thấy 1 người bán tượng đất với chiếc xe đẩy kèm theo lỉnh kỉnh đồ chơi tự chế cho trẻ em đi qua. ~ tượng đất với đủ hình thù làm Mei nhớ lại khoảng thời gian của 7 năm về trước.Thật ngắn ngủi nhg lại là khoảng thời gian tuyệt vời nhất,đẹp nhất cô từng có… Mei ko biết nước mắt mình rơi bao giờ… Mei ko kiểm soát đc mình nữa…

- Cô cứ khóc đi,nếu như điều đó thật sự làm cô dễ chịu hơn.

Giọng của Shelly thình lình vang lên phía sau lưng.Tử Du quẹt nhanh nước mắt, nói đầy cay cú:

- Tại sao cô cứ bám theo tôi như bóng ma vậy chứ,Shelly?

- Có bao giờ chúng ta ko ở cùng nhau đâu?Chúng ta luôn bên sát cánh cạnh nhau mà.Chúng ta đã cùng nhau trưởng thành,phải ko nào? Cô có biết từ lúc chúng ta cùng chạy trốn trong rừng cấm dạo nọ,tôi luôn tự nhủ rằng cô là người bạn duy nhất mà tôi có.Tôi có thể phản Dark và cha cô,nhg tôi sẽ ko để ai khác có đc cô.

- Còn tôi thì ko bao giờ quên việc cô đã bán đứng tôi cho Dark, cô hại Brian!…Bạn ư? Ko bao giờ!

- Đừng mạnh miệng như vậy chứ cô bạn.Anh ta đã chết đâu.

- Nhg ko phải với hình dạng bây giờ!

Mei hét lên,răng nghiến chặt và ánh mắt long lên giận dữ.1 lúc sau,cô quay lưng về phía Shell rồi lạnh nhạt nói:

- Hôm nay tôi muốn đc ở 1 mình.Đừng theo tôi nữa.Nếu cô qúa rảnh thì vui lòng điều tra về 1 người có tên Êlizabet Wilson,vừa cập bến cảng Kim gia sáng nay.

- Sao cô lại quan tâm tới người đàn bà đó?

- Bởi vì đó là cách có thể giữ cô đừng tới gần tôi.

- Láu cá thật!

***

Trong khi ấy,tại Khách Sạn…

Ông bà Kim và bà Wilson mặt đối mặt nhg có gì đó ko bình thường phía sau ~ nụ cười xã giao đầy khách khí kia.Bà Kim nói vài câu thì bỏ ra chỗ khác nói chuyện với 1 người bạn. Ông Kim nhìn bà Wilson, đôi lúc ánh mắt hằn lên nỗi khinh bạc nhg vẫn cố mà giữ phong thái bình thản của một ông trùm…

Nhạc lên,mọi người bắt đầu dìu nhau trong điệu Waltz.Ông Kim muốn né đi nhg đã bị bà Wilson đưa vào thế phải làm bạn nhảy của bà.Mọi người chung quanh chắc chẳng còn ai quan tâm tới ~ gì họ nói với nhau…

- Tôi và ông biết nhau cũng bằng 1 điệu waltz phải ko?

- …

Ông Kim im lặng nhìn chỗ khác. Bà Wilson cười… Nụ cười của người phụ nữ tuổi U50 vẫn quyến rũ và phản phất nét kiều diễm mê hồn,dù vẫn ko tránh khỏi ~ nếp nhăn trên khóe mắt như 1 nhân chúng nghiệt ngã của thời gian.

- Ông ko muốn biết vì sao mà tôi trở lại nơi này hay sao?

- Bà đừng hòng gặp đc Nhất Lang hay nhìn nhận nó.Tôi ko cho phép nó biết mình có 1 người mẹ vô liêm sĩ như bà.

- Tôi trở về ko chỉ vì muốn gặp lại con tôi.Tôi còn muốn chứng kiến cái cảnh ông nếm trải mùi vị mà ông đã dành cho tôi năm xưa.

- Sao bà ko yên phận làm đại phu nhân quyền quý của bà đi.Bà ko sợ tôi nói cho mọi người biết bà là ai hay sao?

- Tôi đã quay về đây rồi thì có chuyện gì mà ko dự liệu trước? Tôi ko thể để 25 năm sống trong căm hận và tủi nhục mà các người gây ra cho tôi bình lặng qua đi mà ko bắt các người phải trả giá.

- Ngoài tiền và ông chồng thế lực hiện giờ,bà có gì nữa chứ?Muốn đấu với tôi sao?

- Phải.Tôi sẽ đấu với ông tới cùng để giành lại các con tôi.

- Đừng hòng…Tôi sẽ giết bà trước khi bà chạm tay vào ~ đứa con của tôi. “Các con” à? Ngoài Nhất Lang ra,bà còn có thêm bao nhiêu nghiệt chủng với bọn đàn ông của bà vậy?

- Rồi 1 ngày ông sẽ quỳ dưới chân tôi cầu xin tha thứ…

Nhạc dừng,2 người bọn họ vội vã quay lưng đi 2 hướng.Vừa lúc Phong và Thiên Hương bước vào… Hôm nay nàng hoàn toàn thoát khỏi lớp vỏ thôn dã mọi ngày mà vụt trở thành 1 nàng công chúa. Nhất Nguyệt vừa thấy cũng phải ganh tị. Mọi người tưởng Hương là Tử Du-con dâu mới của nhà họ Kim-vì chưa nhiều lần tiếp xúc 2 vợ chồng này,nhất là trong các buổi tiệc tùng… Ko ai mảy may bận tâm cô gái kia có thật là Tử Du hay ko,việc đó ko liên quan nhiều tới họ,miễn là ko ai làm đổ chén cơm của họ là đc. Cái họ quan tâm bây giờ là làm sao cưa cẩm nhau,tâng bốc nhau,dù có phải đè bẹp cái “tôi” của mình trước đối thủ… Cái này gọi 1 cách lịch sự chính là… “xã giao” ấy mà!

- Chào cha.

Phong tiến lại ông Kim và lễ phép chào ông. Ông nhìn qua Thiên Hương-1 cái nhìn sâu và bén,hằn lên 1 chút giận dữ rồi quay qua Phong.

- Sao 2 đứa tới trễ vậy?Còn…Tử Du đâu?

- Cô ta biến mất rồi.Chuyện này con sẽ giải thích sau với cha.

Bà Wilson tiến về phía Phong.Trong ánh mắt bà có sự vui mừng,đôi bàn tay khẽ rung rung như muốn ôm chầm lấy Nhất Phong…Ông Kim ngăn lại.

- Nó là Nhất Phong,con trai của Khôi Loan,ko phải là Nhất Lang.

- Nó là Nhất Phong sao?Nhất Phong…

Bà kêu tên hắn bằng 1 giọng tha thiết…Khoé mắt như ngấn lệ…Phong rất ngạc nhiên khi cái nhìn của bà với hắn như cái nhìn của 1 người mẹ.Quả thật hắn cảm giác như bà muốn nuốt chửng lấy hắn bằng ánh mắt âu yếm,tha thiết của mình.

- Bà là…

- Ta…Ta chỉ là bạn của cha mẹ cháu thôi…1 người bạn cũ ấy mà.Thật vui vì đc gặp cháu ở đây. Còn cô gái bên cạnh cháu là…

- Àh,Trình Tử Du, v..ợ…là vợ tôi.

Bà lại triều mến nhìn Thiên Hương và tỏ ra khá hài lòng trước nàng-1 cô gái xinh đẹp,kiều diễm và trông khá ngoan hiền,đức hạnh… Phong ko muốn bị chú ý nên vờ quàng qua vai Thiên Hương lấy cớ để nàng tránh cái nhìn của bà ta.

- Xin lỗi,vợ tôi ko thích chốn đông người - Rồi hắn nhìn Thiên Hương -Mình lại kia đi em.

Dáng Phong và Thiên Hương đã khuất trong đám đông nhg người phụ nữ xa lạ vẫn nhìn theo…Tim bà đập nhanh,thổn thức và nghẹn ngào…

Trong khi ấy…

Mei đang lang thang ko biết đi đâu thì 1 chiếc xe chầm chậm lướt tới thắng lại ngay cạnh cô nhóc.Cửa xe kéo xuống và 1 cái đầu ló ra ngoài.

- Tử Du!Sao em đi lang thang mà ko kêu tài xế đưa đi?

Nhất Lang nói rồi vội vã xuống xe.Mei ngạc nhiên…

- Nhất Lang? Ko phải anh đang bận công tác sao?

- Mọi chuyện xong xuôi rồi.Anh cũng hứa với bà Wilson sẽ đến dự bữa tiệc mừng bà tới thăm thành phố tối nay,cũng như lời cảm ơn bà đã giúp anh giải quyết êm thấm1 số công chuyện.Em đi với anh nhé?

- Bà Wilson?Tiệc tối nay?...Thôi,em ko muốn gặp mặt tên xấu xa kia.

- Em lại cãi nhau với Nhất Phong sao?

- Tóm lại em ko muốn tới đó.

- Vậy lên xe đi,anh đưa em đi dạo nhé?

Anh nắm lấy tay Mei,âu yếm nhìn cô:

- Biết là mấy ngày nay anh nhớ em nhiều lắm ko hả?Em có vẻ gầy quá.Em ko biết tự chăm sóc sao hả nhóc?Như vậy sẽ làm anh lo lắng,em biết ko?

- Em ko sao.Anh còn cuộc hẹn mà.Đi nhanh đi.Em sẽ đón taxi về.

- Ko có buổi tiệc này sẽ còn buổi tiệc khác.Anh ko muốn để em về 1 mình.Lên xe đi!

Anh nhẹ nhàng kéo cô nhóc vào xe.Nhất Lang lúc nào cũng quan tâm ân cần,chu đáo…Còn Nhất Phong luôn lạnh lùng,xa cách và thô bạo…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play