Ji Hyeon rời khỏi cửa soát vế, đang đi bộ ra cổng chính thì xuất hiện một cái bóng bám theo cô, đó chính là Taek Gi.

“Anh đến đây làm gì thế?”

Ji Hyeon giật mình hỏi với vẻ mặt thoáng chút mừng rỡ.

“Giờ này anh không bận sao?”

“Không sao.”

Taek Gi chìa tay như muốn mang đồ giúp Ji Hyeon, cô nói không cần, định không đưa thì Taek Gi giật lấy túi xách của Ji Hyeon mang đi.

“Ông có biết tôi quay lại không?”

“Tôi đã thưa với bác rồi.”

“Tôi xuống sớm hơn dự tính cho nên chắc ông không giận đâu nhỉ.”

Ji Hyeon nói làm Taek Gi phì cười.

Tới bãi đậu xe của ga Kim Cheon, Ji Hyeon leo lên xe tải, cô chợt phát hiện ra điều gì đó khác lạ ở Taek Gi cho nên nhìn anh chằm chặp.

“Anh cắt tóc rồi à?”

“Ừm.”

“Trông gọn gàng đấy!”

“…”

“Anh năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ?”

“31 rồi.”

“Hơn tôi 5 tuổi.”

“… Ở Seoul cô có chuyện gì vậy?”

“Đâu có gì.”

“Thế sao cô lại khóc?”

“Tôi đâu có khóc.”

Ji Hyeon thầm nghĩ anh ta giả vờ không hay biết có hơn không, sao cứ hỏi mãi thế.

“Cô không muốn xuống đây, nhưng lại bị bắt đi nên mới khóc phải không?”

“Không phải!”

Ji Hyeon tức mình nói.

“Cô nộp đơn xin nghỉ việc chưa?”

“Dạ?”

Ji Hyeon giật mình khi nghe Taek Gi nhắc đến đơn xin nghỉ việc, Taek Gi nhìn cô chằm chằm.

“Cô chưa nộp phải không?”

“Không, không phải thế… Tôi nộp rồi.”

Những lời nói dối vặt vãnh như thế này nếu nói ra được một cách dễ dàng như chẳng có chuyện gì cả thì tốt biết mấy. Cứ trả lời tự nhiên như lúc thường có phải hơn không, đằng này Ji Hyeon lại cảm thấy như thể bị bóc mẽ, bất giác mặt đỏ lên.

“Cô không muốn làm, nhưng bị bắt làm đúng không?”

“Không phải vậy.”

“Vậy sao nhìn nét mặt cô không được vui?”

“Anh này.”

“Cô nói đi.”

“Thật ra, tôi không hề đi làm ở công ty.”

Ji Hyeon mặt đỏ bừng nói. Taek Gi quả nhiên quay phắt lại nhìn cô.

“Tôi chỉ ở nhà chơi thôi. Không hề đi làm.”

“…”

“Nều nói với ông là tôi chỉ ăn chơi trong suốt mấy năm trời, chắc chắn ông sẽ không thích, cho nên bố tôi đã nói rằng tôi đi làm ở công ty.”

“Thế sao cô lại bảo phải về Seoul để nộp đơn xin nghỉ việc?”

“Mẹ tôi bảo rằng tôi đã nói là xin nghỉ phép để về quê mà ở lâu quá thì sợ bị lộ…”

Ji Hyeon vừa dứt lời, Taek Gi liền phá lên cười một cách đáng sợ.

“Anh đừng cười, tôi xấu hổ lắm.”

Ji Hyeon chuyển sang giọng bực tức nhưng Taek Gi vẫn không thể nào nhịn được cười.

“Cô đang chơi lêu lổng thì bác chủ vườn nho bảo sẽ cho đất nên hân hoan chạy xuống đây chứ gì?”

“Không phải như thế. Anh nghĩ tôi xuống đây vì thích thú sao? Có ai thích làm vườn cơ chứ?”

“Nếu cô chẳng có tình cảm gì với vườn nho, chỉ đơn giản xuống đây nhận đất thì khó mà được thừa kế đấy.”

Taek Gi nghiêm chỉnh nói.

“Tôi biết chứ. Thế cho nên tôi mới xuống đây để trồng nho. Nếu tôi làm vườn được thì tôi sẽ được nhận đất thôi. Chỉ cần được thừu kế đất, anh cứ chờ xem, tôi sẽ đuổi anh đi đầu tiên đấy.”

Ji Hyeon nói xong, Taek Gi lại bật cười.

“Anh đừng cười. Dù cho lưng đau gối mỏi, tôi cũng sẽ làm việc cật lực để nhận được vườn.”

Ji Hyeon nói với vẻ mặt đầy ngạo nghễ.

“Sao đột nhiên cô lại nghĩ đến chuyện làm việc cật lực vậy?”

“Dừng giễu tôi nhé. Chỉ cần mẹ tôi không phải làm việc ở siêu thị thì tôi…”

“Con không cần đi cũng được. Không cần phải miễn cưỡng đi đâu.”

Sau khi chia tay với Yeon Hee, Ji Hyeon quay trở về nhà và thông báo với mẹ rằng ngày mai sẽ xuống Kim Cheon. Mẹ cô đã nói như vậy với vẻ mặt không vui chút nào cả.

“Dạ không, con sẽ đi.”

“Con bảo không muốn đi rồi cơ mà. Mẹ từ bỏ tham vọng rồi. Con đừng căng thẳng quá, cứ ở nhà đi. Mà con vừa đi xem công việc mới thế nào đấy thôi?”

“Không phải mẹ ạ, con bảo Yeon Hee là con không thể đi làm được rồi.”

“Sao cơ?”

“Tự dưng con muốn đi làm vườn. Con sẽ thừa kế đất. Con thấy tiếc và uổng công nên phải lấy đất bằng được.”

“Mới làm việc có mười ngày, tiếc gì chứ? Thôi đừng đi. Thấy con về mẹ mới biết làm vườn cực nhọc. Lại không được tắm nữa.”

“Bây giờ siêu thị còn mở cửa không hả mẹ?”

“Con muốn mua gì à?”

“Con phải mua một đống băng vệ sinh mang theo mới được.”

“Giờ này thì đóng cửa rồi.”

“Vậy con đến Kim Cheon mua vậy.”

“Ji Hyeon à, không cần phải đi đâu con. Mẹ không nghĩ gì đâu.”

“Con cũng không sao mà. Con đi. Con sẽ nhận đất rồi tặng mẹ, cho mẹ xài thoải mái. Lúc nào đi họp lớp cũ, mẹ cũng được nở mày nở mặt.”

“Thoải mái gì chứ? Mẹ biết ở đó cực khổ như thế nào rồi, giờ con đi thì sao mẹ yên tâm được. Không xài thoải mái cũng không sao. Cũng không cần nở mày nở mặt. Mẹ không đi thì làm gì cần mấy chuyện đó.”

“Dù sao, nếu có đất mẹ cũng không cần làm việc ở siêu thị nữa.”

“Vì con không muốn thấy mẹ làm việc ở siêu thị cho nên mới làm vườn à?”

“Con không muốn, con xót mẹ, dù sao thì con cũng sẽ đi làm vườn.”

“Con làm thu ngân thử xem, làm thử xem việc tính tiền cũng hay ra trò đấy? Về già lại đỡ bị chứng đãng trí. Thực ra có mấy cụ còn khuyên mẹ nên chơi bài nữa kia.”

“Đủ rồi mẹ ạ. Mẹ cũng nên ở nhà đánh bài hay chơi Go-Stop đi.”

“Con biết nghĩ cho mẹ từ khi nào thế này?”

“Từ giờ con sẽ dần dần nghĩ cho mẹ.”

“Cái con này…”

Ánh mắt cau có sắc sảo của mẹ dần đỏ hoe.

Mẹ ơi…

Hình như Taek Gi biết Ji Hyeon đang khóc cho nên rút mấy tờ khăn giấy trong xe đưa cho Ji Hyeon.

“Không cần đâu. Tôi phải lấy lại tinh thần làm việc. Tôi không muốn nghe những lời càu nhàu chán ngắt và cũng không muốn bị mắng nữa đâu.”

“Tôi đâu muốn càu nhàu.”

“Tôi bảo tôi toàn ngồi ở nhà không có công việc gì, anh có thấy chán không?”

“Không phải vì cô không muốn đi làm à?”

“Đương nhiên không phải, không phải vì tôi không muốn đi làm. Tôi rất muốn là đằng khác. Tôi đã viết cả trăm tờ sơ yếu lí lịch rồi đấy chứ. Lại chụp cả đống ảnh để dán vào lí lịch đến phát ngán. Tôi đã đọc hết mười cuốn sách nói về bí quyết phỏng vấn khi tìm việc. Tôi thật sự rất khổ sở vì việc này. Mọi người cứ nghi ngờ tôi tốt nghiệp từ trường danh tiếng nên tự cao, trong mắt chỉ có các công ty lớn chứ không muốn vào làm ở các công ty vừa và nhỏ, thành thứ cao không tới, thấp lại chê, nhưng kì thực không phải vậy. Vốn dĩ tôi không lựa chọn côn ty lớn hay nhỏ, cứ cắm đầu nộp hồ sơ khắp nơi chỉ cần có việc làm là tốt rồi. Nhưng lại không có bất kì công ty nào chịu nhận tôi cả. Anh không thể tưởng tượng nổi tôi thê thảm thế nào đâu.”

Ji Hyeon nói doạn thở dài một tiếng.

“Tuy không tìm được việc làm nhưng tôi đã quyết tâm sẽ dốc sức để làm vườn rồi.”

“Tôi cũng mong như thế.”

“Anh chở giùm tôi đến siêu thị lớn trong thành phố nhé.”

“Làm chi vậy?”

“Tôi muốn mua vài thứ.”

Taek Gi đưa Ji Hyeon đến siêu thị Nông Hiệp, được coi là siêu thị lớn nhất ở trung tâm Kim Cheon. Ji Hyeon bảo Taek Gi đừng đi theo nhưng anh chàng vẫn cố ý bước vào. Bắt gặp Ji Hyeon đang phủi gói băng vệ sinh, anh chàng mặt mày bối rối.

“Tôi đã bảo anh đừng đi theo rồi cơ mà…”

Ji Hyeon nhìn gói băng vệ sinh và phì cười nhớ lại khuôn mặt tẽ tò của Taek Gi.

Vừa về đến nhà, lũ chó mà Ji Hyeon từ trước đến nay luôn cảm thấy khó chịu lại chạy đến vẫy đuôi mừng rỡ.

“Chúng mày vẫn thích tao à? Dù tao luôn phớt lờ chúng mày?”

Bỗng dưng Ji Hyeon thấy có lỗi với lũ chó.

“Dù sao tao cũng sẽ ở đây lâu đấy, cho nên tao sẽ cố gắng sống một cách vui vẻ với chúng mày, rồi thế nào chẳng có tình cảm nhỉ.”

Bầy chó chẳng thể hiểu nổi Ji Hyeon đang nói gì nhưng hình như chúng biết là chuyện vui nên cứ vẫy đuôi mãi.

“Ông ơi! Con quay lại rồi đây ạ!”

Ji Hyeon nói to nhưng chẳng có ai trả lời.

“Ông đi đâu rồi ạ?”

Cô định đi vào phòng nhưng chợt nhìn thấy chỗ mấy cày đỗ trước đây giờ đã được san phẳng như thể đang xây dựng gì đó.

“Cái gì vậy ạ?”

Ji Hyeon hỏi Taek Gi lúc đó vừa mới đỗ xe, bước vào.

“Đang xây nhà vệ sinh với nhà tắm. Cô bảo cần mà.”

Ji Hyeon đã nhờ Taek Gi nói với ông nên có lẽ trong khoảng thời gian cô ở Seoul thì ông bắt đầu cho xây. Chẳng biết Taek Gi làm thế nào mà thuyết phục được ông khi ông không chịu thông cảm cho việc cô đã phải nhúng khăn ướt lau rửa bao ngày như thế.

“Chắc hơn một tuần thì xong.”

“Cám ơn anh đã nói với ông giúp tôi. Tôi đi thay áo rồi ra ngay.”

Ji Hyeon sắp xếp hành lý với tâm trạng thật thoải mái. Sau khi thay quần áo, Ji Hyeon bước ra ngoài, lúc này Taek Gi đã dọn sẵn mâm cơm trên sàn nhà và ngồi đợi.

“Hình như ông không có nhà ạ.”

“Bác đang ở ngoài vườn nho.”

“Có hai chúng ta ăn thôi liệu có sao không?”

“Ăn đi. Bác ăn ở ngoài ấy.”

Ji Hyeon đang ăn, chợt nghĩ ra việc gì đó rồi nhìn Taek Gi chằm chằm.

“Anh Taek Gi!”

“Gì vậy?”

“Anh đừng nói với ông chuyện trước đây tôi suốt ngày lêu lổng nhé.”

Ji Hyeon rụt rè nói còn Taek Gi thì phì cười.

“Nếu ông biết tôi tốt nghiệp đại học nhưng không tìm được việc làm, suốt ngày chơi bời, ông sẽ không vui đâu. Vả lại tôi ghét như thế.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Còn nữa.”

“Cô nói đi.”

“Anh có thấy vui vì tôi trở lại đây không?”

Nghe Ji Hyeon hỏi, Taek Gi ngây ra như phỗng, chẳng nó là thích hay không thích, chỉ ngượng ngùng nhìn Ji Hyeon. Ngay Ji Hyeon cũng thấy ngượng ngùng khi hỏi một câu thật ngớ ngẩn.

“Chắc chẳng có lý do gì khiến anh vui cả.”

Ji Hyeon lẩm bẩm.

Mới đó mà đã một tuần từ khi Ji Hyeon quay lại Kim Cheon. Trong một tuần ấy, cô được Taek Gi cho nghỉ hai ngày. Cứ nghĩ vừa mới quay lại, nếu đòi hỏi ngay, cô sẽ bị mắng mỏ vì cho là lười biếng, nhưng khi Ji Hyeon đưa ra lý do, Taek Gi liền cho Ji Hyeon nghỉ ngay mà không càu nhàu gì cả.

“Anh Taek Gi, anh cho tôi nghỉ hôm nay và ngày mai nhé.”

Ji Hyeon mở cửa phòng, nói như thể van lơn với Taek Gi đang ở ngoài sân.

“Tại sao?”

“Vì tôi tới tháng rồi.”

Taek Gi nhớ lại việc Ji Hyeon mua trữ sẵn một đống băng vệ sinh hôm vừa xuống Kim Cheon, liền gật đầu như thể đã trông thấy một thứ lẽ ra không nên thấy.

“Cô nghỉ đi!”

“Tôi chỉ nghỉ hai ngày thôi. Vì ngày thứ hai và thứ ba là ngày cao điểm.”

“Tôi biết rồi.”

Vì chu kì kinh nguyệt là như vậy cho nên Ji Hyeon định nghỉ hai ngày rồi ra vườn nho làm, song Taek Gi lại bảo rằng nếu cô muốn nghỉ thêm thì cứ nghỉ. Có vẻ như anh ta cũng biết chuyện con gái khi bắt đầu chu kì thì trong vòng bốn năm ngày cảm giác vô cùng khó chịu.

“Không sao đâu mà.”

“Tôi nghỉ buổi sáng, ăn trưa xong, buổi chiều làm việc được rồi.”

“Thế à?”

Buổi sáng hôm ấy, Ji Hyeon nghỉ trong phòng, Taek Gi và ông về nhà cùng ăn cơm, bỗng nhiên có tiếng loa ở đâu vọng lại.

- A lô, a lô… mọi người có nghe thấy gì không? Một, hai, ba, bốn… a lô tôi trưởng làng đây. (Hình như có tiếng ai đó rì rầm bên cạnh: Rốt cuộc mọi người có nghe được không nhỉ?) À… Cũng không có gì đặc biệt, chúng tôi bắt con lợn để làng ra cùng ăn, mọi người tập trung ở đình nhé. Thời tiết nóng bức, tinh thần ủ ê, sống không nổi. Cho nên gắp ăn một vài miếng thôi cũng được, mọi người cứ ra đình nhé. Lợn này là lợn nhà ông Hwang Pil Man, mời các ông các bà, anh chị em cùng ra đình chung vui.

Ở đây có cả đài phát thanh, phát tự do thế nhỉ.

“Ông ta bảo gì vậy, thịt con lợn khao cả làng phỏng?”

Ông ở trong phòng nhìn ra và hỏi.

“Bác Hwang bảo là vừa làm thịt một con lợn bác ạ.”

“Tốt quá, ta cùng đi đi.”

Ông khẩn trương ra khỏi phòng và leo lên máy cày.

Nghe bảo là làm thịt lợn, Ji Hyeon cứ nghĩ là thịt lợn đã được cắt lát, nướng lên, hoặc ăn như gỏi cuốn hoặc nấu chín cuộn ăn với kim chi, hoặc không thì cũng giống như món ba chỉ nướng. Thế nhưng, trời ơi! Ji Hyeon nào ngờ khi ra đến đình, cô đã xuýt ngất.

Con lợn của ông Hwang tưởng đã được làm sẵn, ai dè còn sống nhăn răng.

“Bây giờ mới bắt lợn làm thịt ạ?”

“Ừ, bây giờ mới bắt.”

Nghe Taek Gi trả lời, Ji Hyeon sa sầm nét mặt.

Trời ơi, mấy người lớn trong làng đuổi bắt con lợn đang kêu”eng éc” hoảng sợ, bắt đầu cuộc giết mổ ngay tại chỗ.

Ji Hyeon tái mặt quay đi. Vì quay mặt đi nên Ji Hyeon không phải nhìn cảnh tượng giết mổ lợn, nhưng tiếng lợn kêu rung rợn vẫn vang tới liên hồi.

“Ôi, điên thật rồi, điên thật rồi.”

Ji Hyeon bắt đầu chạy, chạy thục mạng đến chỗ không còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của con lợn nữa. Cuối cùng chạy đến vườn nho, cô dừng lại thở hổn hển. Cảnh tượng nào dao, nào búa nện xuống con lượn hiện lên khiến Ji Hyeon khó thở, rung mình, mặt mày nhăn nhó. Đúng lúc ấy có tiếng máy cày chạy đến. Ji Hyeon quay lại nhìn thì thấy đó là Taek Gi.

“Cô không sao chứ?”

“Tôi không thấy ổn chút nào.”

“Cô chạy cũng nhanh thật đấy.”

“Anh đừng trêu tôi.”

“Cảnh tượng đó khiến cô sợ đến thế à?”

“Không đáng sợ sao? Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy người ta bắt giết lợn đấy. Hồi nhỏ tôi thấy bà tôi giết gà thôi mà đã sợ phát khiếp rồi.”

“Giết gà thì có gì mà phải sợ?”

“Dù thế nào thì cũng phải động tay giết nó. Bà tôi làm gà để đãi mấy đứa cháu từ Seoul về chơi. Bà căng cổ của hai con gà vẫn đang sống sờ sờ xuống nền đất rồi giẫm chân lên, nói chuyện với bố tôi cho đến khi chúng chết hẳn. Bà tôi vừa nói vừa cười nữa cơ.”

Ji Hyeon vừa kể vừa giàn giụa nước mắt. Taek Gi cười phá lên.

“Con gà bị chẹn ngang họng, không thể kêu được, cứ đập cánh liên hồi, trong khi bà tôi thì điềm nhiên trò chuyện cùng bố tôi.”

Ji Hyeon vừa nói với vẻ thương xót.

“Thịt lợn và thịt bò chúng ta ăn ngày thường cũng đều được làm thịt như vậy cả.”

“Nhưng chí ít là tôi chưa tận mắt nhìn thấy.”

“Cô không đói à?”

“Tôi không đói. Còn các bà các cô thì sao?”

“Vẫn ở trong đình.”

“Vậy sao anh Taek Gi lại đến đây?”

“Tôi cũng không hiểu vì sao nữa.”

“Có phải tại tôi nên anh muốn ăn lại không ăn được?”

“Không phải.”

Ji Hyeon bước đến gần lùm nho, ngồi xuống dưới bóng cây.

“Bắt đầu công việc ngay bây giờ phải không?”

“Cô cứ nghỉ ngơi thêm một lúc nữa cũng không sao.”

“Dạ dày tôi hơi khó chịu.”

“Cô muốn ăn nho không?”

“Tôi không.”

Taek Gi ngồi xuống cạnh Ji Hyeon.

“Anh có hay giết lợn không?”

“Không thường xuyên, thi thoảng thôi. Những lúc làng có tiệc tùng chẳng hạn.”

“Tôi e sẽ chẳng bao giờ quen nổi.”

Nghe Ji Hyeon rầu rĩ nói, Taek Gi mỉm cười.

“Giờ thì tôi ổn rồi.”

Ji Hyeon đi vào nhà kho của vườn nho lấy găng tay và kéo làm vườn chuyên dụng.

“Tôi phải làm từ phía sau phải không?”

“Ừ.”

Ji Hyeon vừa đeo găng tay, đang định bước đi thì Taek Gi đội lên đầu cô một chiếc mũ.

“Cảm ơn anh.”

Ji Hyeon quay lại nhìn Taek Gi.

“Nho này hái để giao cho siêu thị ạ?”

“Đúng rồi.”

Ji Hyeon ngắm nghía cây nho,khi lại gần thì phát hiện thấy một chùm nho chin mọng. Chùm nho ở trên cao, Ji Hyeon phải lôi chiếc thang bốn chân gần đó tới, đặt sát vào cây. Lên xuống thang chẳng phải việc mới làm một hai ngày, giờ thì Ji Hyeon đã rất thành thạo. Đứng trên thang, Ji Hyeon ngắm chùm nho chín mọng một cách thoả mãn, sau đó tì kéo lên cành cây.

“Chín mọng, tuyệt thật!”

Đúng lúc Ji Hyeon định cắt chùm nho, một con ong chẳng biết đậu ở đó từ bao giờ sau khi bị kinh động liền vo vo xông vào Ji Hyeon.

“Á á!”

Ji Hyeon hét lên, quơ tay đuổi con ong. Chiếc thang mất cân bằng, đổ nhào xuống.

“Ôi, mẹ ơi.”

Ji Hyeon cố lấy lại thăng bằng nhưng đã muộn mất rồi. Tưởng rằng sẽ dập mặt dập mũi, đo đất cùng chiếc thang, nhưng Taek Gi nghe thấy tiếng hét thất thanh đã kịp thời chạy đến đón lấy Ji Hyeon. Hai người ôm nhau cùng ngã nhào xuống đất.

“Á!”

Tiếng hét này bật từ miệng Taek Gi, chứ không phải Ji Hyeon. Anh chàng hổn hển, đẩy Ji Hyeon ra rồi đưa hai tay ôm lấy khu vực giữa hai chân, gập người lăn trên nền đất.

Khi ngã nhào xuống đất, chả ai kịp nghĩ đến tư thế ngã, hai người cứ ôm nhau ngã xuống, không biết góc độ ngã thế nào, chắc hẳn Ji Hyeon trong lúc sơ ý đã đụng phải phần nhạy cảm của Taek Gi, cũng tức là bộ phận vô cùng quan trọng đối với Taek Gi.

Ji Hyeon ngượng ngùng, không biết phải làm sao, còn Taek Gi gắng vực mình đứng dậy nhưng vẫn phải hơi khom lưng.

“Này, chỗ ấy của anh không sao chứ?”

Ji Hyeon hỏi với vẻ rất biết lỗi, nhưng vừa ngẩng mặt lên đã gặp vẻ mặt như muốn giết người của Taek Gi.

“Không, chỗ ấy, tôi không có ý gì cả, chỉ là không biết anh có sao không… nhưng chắc chắn là anh có vấn đề rồi…”

Taek Gi vẫn nhìn trừng trừng Ji Hyeon, gương mặt anh chàng trắng bệch, hơi thở gấp gáp. Anh ta rảo bước đi vào phía trong vườn nho như thể chạy trốn, nét mặt có vẻ trách móc.

Ji Hyeon đột nhiên thấy mắc cười và cười phá lên.

“Sao lại khéo vậy nhỉ, đụng đúng chỗ nhạy cảm của người ta, suýt thì hỏng.”

Ji Hyeon nghĩ đến Taek Gi đang lẩn trốn ở đâu đó, lại không thể nhịn được cười. Sau một ngày làm việc, trên đường về nhà, Ji Hyeon phải cố gắng để ánh mắt mình không quét về phía hạ bộ của Taek Gi. Không có ý gì khác ngoài việc cô tò mò muốn biết xem nó có làm sao không. Trông vẻ mặt bình thản của Taek Gi thì có lẽ lúc này đã ổn rồi.

“Chỗ đó…”

“Sao cơ?”

“Tôi rất xin lỗi về chuyện ban nãy.”

“…”

“Chắc không sao chứ ạ?”

“Sao cơ?”

“Có ổn không?”

Nghe Ji Hyeon hỏi mấy câu, Taek Gi đột nhiên dừng máy cày lại.

“Nếu không ổn thì cô có chịu trách nhiệm không?”

“Trách nhiệm? Anh đừng đùa nhé. Làm gì đến mức ấy, trách nhiệm gì chứ?”

“Cô nghĩ là tôi đang đùa à?”

“À, tôi cũng biết là nếu chỗ ấy của đàn ông bị va chạm mạnh mẽ sẽ rất đau.”

Ji Hyeon nói đùa, nhưng Taek Gi liền túm ngay lấy cổ tay cô.

“Nếu sau này có chuyện gì xảy ra với tôi thì cô tính thế nào?”

“Anh cứ nói thẳng xem có chuyện gì xảy ra đi nào?”

“Nếu tôi tuyệt giống, cô có chịu trách nhiệm không?”

“Làm gì đến nỗi ấy nhỉ… Nhưng nếu xảy ra tình huống nghiêm trọng đó thì cũng chết dở.”

“Vậy nên cô đừng có coi đây là chuyện đùa nữa.”

“Tôi có đùa đâu. Xin lỗi anh.”

Ji Hyeon nói một cách hối lỗi. Taek Gi mới buông tay cô ra.

Taek Gi lại bắt đầu nổ máy cày. Ji Hyeon đã cố gắng hết sức để nhịn cười, nhưng cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, cô cười phá lên.

“Đừng có cười!”

Mặc dù nghe thấy Taek Gi quát lớn, nhưng Ji Hyeon vẫn chưa thể hoàn toàn ngừng lại.

Trong suốt hai tuần quay lại Kim Cheon, Ji Hyeon không lười nhác, không phạm lỗi, thành quả của việc chăm chỉ làm lụng là không phải nghe những lời nói càu nhàu của Taek Gi. Nhưng lao động cật lực hệt như các bác nông dân đã khiến toàn thân Ji Hyeon mệt lử, xương cốt rã rời. Lúc này, nhà tắm cũng vừa được xây xong. Kết thúc một ngày làm việc mệt nhọc trở về mà được tắm táp thì sướng biết bao. Nhà vệ sinh lại được lắp bồn cầu xả nước hiện đại, ban đêm đi vệ sinh cũng không phải sợ sệt nữa. Nhưng ông không hài lòng với việc ngày nào Ji Hyeon cũng tắm, không quen với việc lãng phí nước, ông cho rằng múc vài gáo nước dội qua người là xong, làm gì phải tắm táp lâu la như thế? Bởi vậy ông đã to tiếng trách mắng, làm Ji Hyeon phải lén lút tắm vào những lúc ông không có nhà hoặc lúc nửa đêm khi ông đang ngủ.

Ji Hyeon cầm khăn lên, im lặng rời khỏi phòng, sau khi chắc chắn đèn phòng ông đã tắt, mới nhón bước đi về phía nhà vệ sinh. Cô dừng lại trước nhà vệ sinh, bật đèn nhà kho chứa máy cày như lời Taek Gi mach. Nhà vệ sinh mới xuất hiện thì cái nhà kho cũ chứa máy cày cũng biến mất, thay vào đó, nó bị đẩy dời sang chỗ nhà xí cũ trước kia. Lí do bật đèn nhà kho rất đơn giản. Chính là để cho ông, người dùng nước keo kiệt ấy, không phát hiện ra việc cô đi tắm. Nhà kho ở ngay cạnh nhà vệ sinh mới, vậy nên bật đèn bên đó thì bên trong nhà vệ sinh cũng rất sáng, việc tắm táp sẽ không gặp khó khăn gì. Taek Gi cũng biết giữa đêm hôm mà đèn nhà kho bật sáng nghĩa là Ji Hyeon đang tắm, cho nên anh cũng không dám bén mảng đến gần nhà vệ sinh.

Ji Hyeon nhanh chóng lẻn vào nhà vệ sinh, cởi quần áo và bắt đầu tắm. Biết bao nhiêu mồ hôi vã ra cả ngày, làm sao có thể không tắm mà đi ngủ cho được, ông có thể hiểu được không? Nếu sợ lãng phí nước thì đâu cần làm nhà tắm kiêm nhà vệ sinh. Dù có phải lén lút đi tắm như con mèo vụng trộm, vẫn quá là sung sướng.

Khổ sở đợi cho đến lúc ông đi ngủ với cơ thể nhớp nháp là một cực hình, cho nên khi làn nước mát trạm vào da thịt, Ji Hyeon thấy thật sảng khoái vô cùng. Ji Hyeon gội đầu, tắm rửa kĩ cơ thể nhớp nháp mồ hôi, đang lau khô mình bằng khăn bông thì đột nhiên đèn ở nhà kho vụt tắt. Mọi thứ diễn ra chỉ trong tích tắc!

“Đứa nào bật đèn ở nhà kho thế hử?”

Tiếng quát như sấm động của ông vang lên.

Ji Hyeon thót tim, còn chưa kịp lau khô mình đã vội mặc quần lót, nhưng lúc ấy, qua cửa sổ, cái bóng của ông bước đến nhà vệ sinh đã hiện rõ.

“Cháu đang dở tay một chút ạ, cháu vừa về phòng lấy một ít đồ.”

Taek Gi vốn biết Ji Hyeon đang tắm cho nên nghe có tiếng hỏi anh liền chạy ra đáp lời.

“Làm gì đấy?”

“Máy cày trục trặc nên cháu đang kiểm tra một chút.”

“Thế hử? Thế ai vặn vòi nước, sao nghe có tiếng nước chảy?”

Lúc ấy Ji Hyeon mới chỉ kịp mặc một chiếc quần lót, còn ông thì đã cầm vào tay cửa rồi.

“Để cháu kiểm tra ạ!”

Taek Gi nhanh chóng chạy tới chặn cửa.

“Chắc chưa khoá vòi nước phải không?”

“Chắc vòi nước bị hỏng thôi ạ.”

“Thế thì phải sửa lại đi chứ.”

Chẳng qua là tắm táp một chút thôi, nhưng cứ như thể phạm tội phản quốc. Ji Hyeon đứng đờ người ở đó, không dám nhúc nhích, tay cô ôm chặt mớ quần áo khắp người run lập cập.

“Vâng ạ, cháu sửa luôn đây ạ. Bác mới về nhà ạ?”

Cứ tưởng ông ngủ rồi, thì ra ông ra ngoài. Giữa đêm hôm khuya khoắt, ông không ngủ mà lại đi đâu vậy nhỉ?

“Mở cửa ra thử xem. Xem chỗ nào rò nước?”

“Oái!”

Ji Hyeon nhanh chóng nấp mình vào sau cánh cửa, cánh cửa lập tức được đẩy ra.

“Để con kiểm tra. Bác đi ngủ đi ạ!”

Taek Gi liền bước vào trong nhà tắm, đứng tựa lưng vào cửa, nhằm cản chân ông.

“Ta biết rồi. Ji Hyeon đang ngủ đấy à?”

“Vâng, hình như ngủ rồi ạ.”

“Được rồi. Bật đèn lên, sửa cho xong đi rồi đi ngủ.”

“Vâng ạ.”

Nghe tiếng bước chân của ông đã đi xa, Ji Hyeon định đóng cửa lại, bất thình lình đèn bật sáng. Đúng lúc ấy, Taek Gi quay người lại, trực diện nhìn Ji Hyeon.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play