Trên đường ngồi xe đi dự tiệc sinh nhật của Biên U Lan, Trác Viện yên lặng ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Thấy vậy, Kỷ Nhất Thế đưa tay vuốt trán cô, “Có chỗ nào không thoải mái?”
Gần đây cô thường làm nũng nói ngủ không đủ giấc. Trước kia còn có thể ở phòng khách chờ anh tan tầm về nhà, thời gian này khi anh về nhà, cô đã lên giường ngủ.
“Không có.” Trác Viện lắc đầu.
Kỳ thực trong lòng Trác Viện do dự, có nên đem cuộc nói chuyện của cô với Kỷ Manh Manh nói cho Kỷ Nhất Thế hay không, nhưng lại lo lắng Kỷ Nhất Thế hiểu lầm cô cố ý cùng Kỷ Manh Manh phối hợp giấu diếm anh, suy nghĩ như vậy mấy ngày nay, cuối cùng vẫn nuốt trở lại lời nói trên cửa miệng.
Lại nghĩ đến, mấy ngày hôm trước cô cuối cùng cũng gọi điện thoại cho Phương Đại Tề, muốn trả lại vòng cổ cho anh, nhưng lại bị cự tuyệt. Anh nói với cô, nếu muốn trả thì hãy gặp mặt rồi nói cho anh biết lý do.
Trác Viện không đáp ứng, cuối cùng chỉ có thể tiếp nhận cái vòng cổ kia, đem nó đặt dưới ngăn kéo cuối cùng của hộp trang sức, chỉ sợ bị Kỷ Nhất Thế phát hiện.
Tựa vào trước ngực Kỷ Nhất Thế, ngửi hương vị quen thuộc trên người anh, Trác Viện muốn bản thân không suy nghĩ nữa, cả học trưởng lẫn cô đều đã có gia đình, càng dây dưa lại càng nhiều thị phi hơn. Lần trước gặp mặt cũng đã nói với học trưởng, về sau cô sẽ không một mình gặp mặt anh nữa.
Nghe vậy, Phương Đại Tề đầu tiên là hơi giật mình, biết cô nghiêm túc, anh trầm mặc một hồi lâu, rồi sau đó mới gác điện thoại.
Trác Viện nhắm mắt lại, làm ổ trong lòng Kỷ Nhất Thế, nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, từng chút từng chút an ủi bất an mấy ngày qua của cô.
Nửa giờ sau, xe đến nơi tổ chức tiệc sinh nhật, Kỷ Nhất Thế ôm cô xuống xe.
Khi hai người tiến vào hội trường, chỉ thấy Kỷ Nhất Thế một mặt không vui, có ý quay đầu chạy lấy người.
Biên U Lan xa xa nhìn thấy hai người bọn họ, bước nhanh đi tới, chặn ở phía trước Kỷ Nhất Thế, không cho anh rời đi.
“Đều đã đến, sao còn đi?”
“Không phải cậu nói chỉ có bạn bè sao?” Kỷ Nhất Thế nhìn lướt qua hội trường, chân mày nhíu nhanh đến độ có thể thắt lại, “Nơi này ít nhất một nửa là nhân vật chính trị và thương nhân.” Anh cùng Trác Viện xuất hiện, khiến cho những người khác ở đây chú ý, có vài vị quen biết đã nâng chén tỏ ý với anh.
“Đây không phải lỗi của mình, là ba mình lừa mình mời đến, mình thực sự chỉ mời bạn bè.” Biên U Lan cũng có chút bất đắc dĩ thở dài, vốn là tiệc sinh nhật, cuối cùng lại thành hội trường giao lưu giữa các chính trị gia và thương nhân, người ra mặt mời là ba cô, cô cũng chỉ có thể chấp nhận.
“Viện Viện, em không nên đi nha, theo giúp chị hát chúc mừng sinh nhật, ăn bánh ngọt được không?” Kỷ Nhất Thế người này khó có thể khai thông, Biên U Lan dứt khoát hướng Trác Viện xuống tay.
Trác Viện có ngốc cũng nhìn ra được lúc này tâm tình Kỷ Nhất Thế không tốt, cô luôn luôn không dám cãi lại lời nói của anh, chỉ có thể vô tội trộm liếc mắt một cái với Kỷ Nhất Thế.
Cuối cùng, Kỷ Nhất Thế cũng đồng ý dẹp bỏ bực tức sang một bên, nhìn cả người lễ phục đỏ rực của Biên U Lan, thỏa hiệp ôm Trác Viện chúc mừng cô.
“Oa, thật đáng yêu, Viện Viện cám ơn em.” Bởi vì không biết nên tặng cái gì cho Biên U Lan, Trác Viện đột nhiên có ý tưởng dùng nhiều miếng vải kết hợp lại làm một con khỉ bông đưa cho cô.
Kỷ Nhất Thế tiết lộ, Biên U Lan từ trung học đã bắt đầu sưu tầm các đồ vật hình khỉ, gần như là lưu luyến đam mê thành bệnh.
Vì thời gian rất vội, Trác Viện không làm được đồ quá cầu kì phức tạp, mà thứ có thể ôm vào trong ngực chỉ có khỉ bông nên hẳn là Biên U Lan sẽ thích.
“Viện Viện, sao em biết chị thích khỉ?” Biên U Lan đối với khỉ bông yêu thích không thôi, cô ôm vào ngực, quyết định phải ôm như vậy cho đến khi tiệc sinh nhật đêm naykết thúc.
“Là Nhất Thế nói cho em.” Đêm nay Biên U Lan đẹp đến nỗi làm cho người ta phải nín thở, cao quý tao nhã, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra sức hấp dẫn ghê người.
Nghe vậy, Biên U Lan híp mắt nhìn về phía Kỷ Nhất Thế, lạnh lùng hỏi “Chắc là cậu không nói quá nhiều chứ?”
“Cậu yên tâm, tôi không có sở thích tám chuyện của người khác.” Kỷ Nhất Thế lạnh lùng nói.
Biên U Lan hừ hừ, quyết định không nhiều lời với cậu ta, “Bà xã của cậu cho mình mượn một chút.”
Thân là chủ nhân yến tiệc đêm nay, cô tính lợi dụng cơ hội, đem Trác Viện giới thiệu cho bạn bè khác biết.
Trác Viện có chút lo lắng, bất an lôi kéo tay Kỷ Nhất Thế. Biên U Lan thấy thế, vội vàng kéo ra, ngăn cách giữa hai người, “Viện Viện, không cần lo lắng.” Biên U Lan đã nghe nói qua chuyện của Trác Viện, đối với xuất thân cùng thân phận của cô ấy, cô rất rõ ràng.
“Em......” Đêm nay Trác Viện đem tóc vén lên, trên tai đeo đôi khuyên tai phấn hồng mà Kỷ Nhất Thế đưa, cô mặc lễ phục màu trắng dài, tôn lên vẻ quyến rũ của người phụ nữ.
“Không có việc gì, chúng ta đi đi.” Lười phải nói chuyện với Kỷ Nhất Thế, Biên U Lan nắm tay Trác Viện đi về phía bạn bè mình.
“Viện Viện, chị nói cho em một chuyện, em ngàn vạn lần không được nói lại cho A Thế.” Ai ngờ, Biên U Lan căn bản không phải mang cô đi gặp bạn bè, mà là mang cô đến một góc nhỏ.
Thấy vẻ mặt Biên U Lan khẩn trương, nhìn trái phải xung quanh, dường như đang trốn người, Trác Viện có chút không hiểu, “Được.”
“Chị vốn đáp ứng A Thế, không mời Dương Văn Văn tham gia tiệc sinh nhật, nhưng cô ấy vừa rồi đến đây.” Dù sao cũng là bạn tốt, Biên U Lan lại không thể đối mặt nói muốn cô ấy rời đi, cũng không thể làm gì khác hơn là trước khi Kỷ Nhất Thế phát hiện, bí mật nói thẳng với Trác Viện.
Dương Văn Văn? Cô ấy không phải là vị hôn thê học trưởng sao?
“Vì sao Nhất Thế không thích cô ấy đến?”
“Còn không phải là sức ghen của chồng em quá lớn sao, sợ em bị Phương Đại Tề dụ dỗ. Vốn cậu ta kiên trì không chịu cho em đến, là chị vỗ ngực cam đoan, cậu ta mới miễn cưỡng đồng ý.” Ai biết, lời nói khoác lác của cô đến khi yến tiệc bắt đầu, lập tức bị đổ vỡ.
Biên U Lan cũng không phải không biết Kỷ Nhất Thế, người này rất ghét người ta đùa giỡn mình, lừa gạt mình. Tuy rằng đây không phải lỗi của cô, nhưng nói đến cùng Dương Văn Văn chính là vì tiệc sinh nhật của cô mới có thể đến.
Trác Viện kinh ngạc, nghe thấy Biên U Lan nói Kỷ Nhất Thế ghen nên mới không muốn để mình gặp Phương Đại Tề, trái tim bất giác đập nhanh hơn một nhịp, “Chị nói Nhất Thế ghen?”
“Bằng không thì sao? Chị và cậu ta lớn lên từ nhỏ, vẫn là lần đầu tiên thấy A Thế để ý một người phụ nữ như vậy, em nên biết trân trọng, người này một khi rung động, sẽ không chần chừ, là người đàn ông có thể phó thác cả đời .”
“Em cùng anh ấy...... Chúng em......” Biên U Lan nhất định là lầm, cô cùng Kỷ Nhất Thế kết hôn không phải vì tình yêu, mà là...... giao dịch.
“Tin tưởng chị, chị sẽ không nhìn lầm, một người đàn ông nếu không cần em, làm sao anh ta lại sợ em bị lừa gạt? Những khi cậu ta buồn bực, chuyện gì cũng giấu trong lòng, làm so với nói còn nhiều hơn, từ từ em sẽ hiểu cậu ta.”
Thì ra, Kỷ Nhất Thế để ý cô, giống như cô để ý anh, đây là không phải nói, anh kỳ thực cũng thích cô sao?
Chỉ thấy Trác Viện trong lúc nhất thời mặt đỏ lên, thẹn thùng gật gật đầu, “Em nhất định sẽ không nói cho Nhất Thế, em cũng sẽ không gặp học trưởng.”
“Em nhất định phải tránh anh ta, mặc kệ tình là huống gì, đều phải tránh rất xa, hiểu chưa?” Biên U Lan cũng không muốn vì một tiệc sinh nhật của mình mà chọc bình dấm chua Kỷ Nhất Thế đến không thể khống chế được, trực tiếp khai đao với công ty cô.
“Được.”
Một giờ sau, Trác Viện bị Biên U Lan tha đi một vòng, khi trở lại bên người Kỷ Nhất Thế thì đã thấy anh đang cầm ly rượu, nói chuyện cùng vài ba vị khách.
Trác Viện đi theo anh một lát, nhìn đến góc bàn bày biện các món ăn ngon, cô kéo tay áo Kỷ Nhất Thế, nghiêng người hỏi một chút.
Chỉ thấy Kỷ Nhất Thế nhíu mày, đáy mắt mang theo ý cười nhìn chiếc bụng bằng phẳng của cô, mới nói: “Đi đi, một lát anh đi phòng nghỉ tìm em.”
Thì ra Trác Viện đi cà nhắc đến bên tai anh nói nhỏ với anh cô đói bụng, gần đây cô luôn cảm thấy nhanh đói. Rõ ràng trước khi ra ngoài vừa mới ăn qua, sau khi đi một vòng, khoảng cách không đến hai giờ, cô lại lập tức đói bụng.
Rời khỏi tầm mắt của Kỷ Nhất Thế, Trác Viện bưng đĩa, chọn vài món mình thích ăn, nhớ tới lời dặn dò của Biên U Lan trước đó, cô dứt khoát tránh khỏi mọi người, một mình một người ngồi trong phòng nghỉ nhấm nháp thức ăn.
Không ngờ tới khi cô ăn xong, vừa tính đi lấy thêm một ly đồ uống, bên tai liền truyền đến tiếng gọi quen thuộc, khiến cô run sợ một chút, cầm cái ly, chậm rãi xoay người sang chỗ khác.
“Viện Viện.” Phương Đại Tề kinh ngạc, bước đến trước phòng nghỉ, thuận tay đóng cửa lại.
Bởi vì Phương Đại Tề xuất hiện, Trác Viện sợ tới mức đứng ngây ngốc tại chỗ, nhất thời quên mất phản ứng.
“Học trưởng......”
Khi Phương Đại Tề đến gần, Trác Viện ngửi thấy mùi rượu trên người anh, một cảm giác ghê tởm khiến cô vội vã lùi một bước, muốn kìm nén cảm giác khó chịu kia.
“Viện Viện, đêm nay em thật đẹp......”
Từ lúc Phương Đại Tề đến hội trường liền phát hiện Trác Viện đứng bên người Kỷ Nhất Thế. Cô như đóa hoa nhỏ mềm mại, e ấp sự ngọt ngào, ngây thơ, tươi cười với chồng, đẹp đến nỗi làm cho chính anh cũng không thể rời mắt.
“Học trưởng, sao anh lại ở trong này?” Thật vất vả áp chế cảm giác khó chịu buồn nôn, Trác Viện khẩn trương hỏi. Cô cũng trốn đến nơi này, tưởng là nơi an toàn nhất, hóa ra lại là nơi nguy hiểm.
Phương Đại Tề thấy cô tránh mình, hành động lơ đãng kia bất chợt làm khóe miệng anh hiện lên một nụ cười khổ, “Theo người đến tham gia yến tiệc.” Người kia không cần phải nói, đúng là vị hôn thê Dương Văn Văn của anh .
Phương Đại Tề nhìn Trác Viện, cũng thấy được Kỷ Nhất Thế đối với cô rất tốt......
Nhìn Kỷ Nhất Thế ôm cô, Phương Đại Tề đứng cách đó không xa, tâm tình chua xót hận không thể phát tiết.Cô đơn ngồi một góc, một ly rồi lại một ly uống rượu giải sầu.
Cũng bởi vì ánh mắt luôn luôn dõi theo Trác Viện, khi thấy cô cuối cùng cũng ở một mình, anh mới lẳng lặng đi theo đi vào phòng nghỉ.
“Học trưởng, anh không phải say chứ?” Trác Viện thấy anh đứng không vững, lo lắng hỏi.
“Có chút say.” Phương Đại Tề đến gần cô, thấy cô lại muốn lui về sau, có thể là do hơi men, anh đột nhiên đưa một tay kéo cô về phía trước, không để ý sự giãy giụa của cô, gắt gao kéo cô vào trong lòng.
“Học trưởng, anh buông em ra!” Trác Viện đột nhiên bị tình huống này dọa sợ, cái ly trong tay rơi xuống, phát ra tiếng thủy tinh vỡ vụn.
“Viện Viện, anh thích em...... Anh luôn luôn rất thích em......” Do men say, Phương Đại Tề đem tình cảm chôn giấu những năm gần đây đối với cô, toàn bộ thổ lộ ra.
Nếu không gả cho Kỷ Nhất Thế, không yêu phải Kỷ Nhất Thế, lúc nghe được Phương Đại Tề nói thích cô, Trác Viện khẳng định sẽ vô cùng vui mừng. Nhưng bây giờ những lời ấy chỉ như gió thoảng mây bay, Trác Viện hiểu rất rõ hiện giờ người trong tim cô là ai. Cô thật lòng không muốn gặp lại Phương Đại Tề, thật là như vậy.
“Học trưởng, xin anh đừng làm thế......”
“Viện Viện, anh không muốn cưới Dương Văn Văn, anh yêu em......”
“Học trưởng, anh không nên như vậy, em đã kết hôn, lần trước em cũng nói qua, về sau không cần gặp lại.” Trác Viện không muốn nghe anh nói những lời này, “Anh buông em ra trước, em......”
“Không, anh không bao giờ buông em ra!” Phương Đại Tề ôm chặt cô, dù Trác Viện giãy giụa thế nào cũng không tránh khỏi sự ôm ấp của anh.
“Học trưởng, anh mau buông tay, buông tay......”
“Viện Viện, anh biết em căn bản không yêu Kỷ Nhất Thế, em là vì nợ nần trong nhà mới gả cho anh ta, anh đều đã nghe Dương Văn Văn nói, vì sao em lại như vậy?”
Trác Viện căn bản không để ý tới lời nói của Phương Đại Tề, một lòng thầm nghĩ nhanh thoát khỏi sự khống chế của anh. Cô dùng sức đẩy anh, không ngờ tới, “xoạc” một tiếng, lễ phục màu trắng trên người cô, giữa lúc giằng co bị xé rách, đồng thời lúc này cửa phòng nghỉ đã bị đẩy ra.
“Các người, các người đang làm cái gì?” Dương Văn Văn chỉ vào hai người đang ôm ấp nhau trong phòng, kêu lên sợ hãi.
Trác Viện bởi vì lễ phục bị xé rách mà sợ hãi, đứng ngây ngốc, nhất thời quên mất muốn tránh khỏi cái ôm của Phương Đại Tề.Lần theo tiếng kêu của Dương Văn Văn, không ít khách bị dẫn tới phòng nghỉ.
Rất nhanh, thân là chủ nhân tiệc sinh nhật, Biên U Lan không hề nghĩ ngợi, lập tức đi tìm Kỷ Nhất Thế.
“A Thế!” Thấy anh đứng ở một góc, cô vội vã đi qua gọi anh.
Kỷ Nhất Thế rất ít khi thấy Biên U Lan hoảng hốt lo sợ, cô rất mạnh mẽ, bất kể đi đến đâu, làm chuyện gì, luôn tự tin, kiêu ngạo.
“Cậu đi theo mình một chút.” Không đợi Kỷ Nhất Thế đặt câu hỏi, Biên U Lan cấp tốc kéo tay anh qua , “Trước đi theo mình rồi nói sau.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Viện Viện đã xảy ra chuyện.”
Nghe vậy, biểu cảm của Kỷ Nhất Thế đột nhiên thay đổi, sắc mặt đen kịt dọa người, “Cô ấy làm sao vậy?”
Mới vừa rồi khi anh cùng khách hàng nói chuyện phiếm, thoáng nhìn thấy một bóng dáng rất giống Phương Đại Tề, nhưng anh không để ý. Lúc này thấy Biên U Lan kích động thành như vậy, trong đầu Kỷ Nhất Thế nhất thời hiện lên gương mặt hắn ta.
“ Mình nói trước, cậu nhìn thấy tuyệt đối không thể tức giận.” Biên U Lan cũng không nói nhiều lời, dù sao cô cũng không ở hiện trường, không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không kịp hỏi quá trình xảy ra, liền quyết định tìm Kỷ Nhất Thế trước.
Khi Kỷ Nhất Thế xuất hiện tại phòng nghỉ, chỉ thấy Phương Đại Tề ôm Trác Viện quần áo không chỉnh tề. Anh nheo mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Trác Viện vì bị kích động, hoảng sợ mà trở nên trắng bệch không còn chút máu. Lại thấy bộ dạng Phương Đại Tề liều mình an ủi cô, vốn nghĩ rằng trước có người cố ý gửi cho anh ảnh chụp Trác Viện gặp mặt Phương Đại Tề, anh không để ý nhiều, hiện tại mới bừng tỉnh, thì ra Trác Viện không chỉ lén cùng Phương Đại Tề gặp mặt, liên lạc, mà ngay cả nơi quang minh chính đại cũng dám lén lút hẹn hò.
Trong lúc nhất thời, Kỷ Nhất Thế cảm thấy ngực giống như bị người ta đâm một cái, có chút đau, rồi sau đó đưa ánh mắt lãnh đạm, trầm mặcquét qua hiện trường, liếc mắt một cái, bình tĩnh trong mắt khiến người khác không nhìn ra được cảm xúc gì.
Kỷ Nhất Thế đi vào phòng nghỉ, không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, dùng sức kéo Phương Đại Tề ra, đem toàn thân Trác Viện đang co rút chặn ngang ôm lấy, “Phương Đại Tề, nên nhớ thân phận của anh, cũng đừng quên, Trác Viện là vợ của tôi.”
Kỷ Nhất Thế lạnh lùng quét về phía Phương Đại Tề, đáy mắt hàm chứa nỗi hận sâu xa, làm cho Phương Đại Tề đang say rượu cũng ngớ ra, càng làm cho Dương Văn Văn cùng những người xung quanh đứng bất động, không ai dám nói thêm một câu nào nữa .
Lại nghe Phương Đại Tề đáp một câu, đủ để cho Kỷ Nhất Thế không khống chế được mà đánh người, “Thì sao? Anh cũng không cần quên người trong lòng Trác Viện là tôi.” Những lời này, nặng nề nện vào trái tim Kỷ Nhất Thế.
Cứ như vậy, mọi người nhìn theo Kỷ Nhất Thế ôm Trác Viện rời đi, mà Trác Viện bị ôm chặt ở trong lòng, thân mình trở nên co rúm, không dám nhìn anh.
Ánh mắt anh nhìn cô vừa rồi làm cho cô cảm giác được, hình như Kỷ Nhất Thế lạnh lùng trước kia cô e sợ đã trở lại.
Trên đường về, Kỷ Nhất Thế không nói tiếng nào, sắc mặt hầm hầm, nhắm hai mắt lại, không thèm để ý cô. Trong xe không khí ngột ngạt, Trác Viện muốn giải thích, muốn nói gì đó để dịu đi cảm xúc của anh, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Về đến nhà, Kỷ Nhất Thế đem cô ôm vào phòng, phóng nằm ở trên giường, liền xoay người tính đi ra ngoài.
Trác Viện thấy anh muốn rời đi, lập tức gọi anh lại, “Nhất Thế......”
Sau khi rời khỏi yến tiệc, Kỷ Nhất Thế không nói một câu, cũng không nhìn cô lấy một cái, lạnh lùng giống như người xa lạ, cô rất sợ anh như vậy.
Ủy khuất lại bất lực làm vành mắt cô đỏ lên, cố gắng giải thích tất cả mọi chuyện với anh, “Em không biết học trưởng sẽ tiến vào phòng nghỉ, em vốn đang ăn một mình, về sau học trưởng vào, anh ấy uống say...... Em không biết anh ấy đột nhiên ôm em…. Lại đem quần áo xé ra.....”
Nghe cô nói xong, thanh âm còn có chút nghẹn ngào, Kỷ Nhất Thế xoay người lại, lạnh lùng nhìn quần áo bị xé rách làm lộ làn da trắng ngần của cô, anh hít vào một hơi sâu hỏi: “Còn gì không? Giải thích xong rồi?” Ngữ khí lạnh lùng, làm trái tim Trác Viện bị nhéo một cái, đau đến khó chịu.
“Em......” Trác Viện còn chưa nói xong, Kỷ Nhất Thế tức giận đánh gãy lời cô,
“Em dám nói sau khi kết hôn liền chưa gặp lại Phương Đại Tề? Em nghĩ rằng tôi không biết em đi gặp anh ta? Em nghĩ rằng tôi không biết trong lòng em còn yêu Phương Đại Tề?”
“Nhất Thế, không phải như vậy......” Trác Viện vội vã muốn giải thích, nhưng Kỷ Nhất Thế cũng không cho cô cơ hội.
“Không phải? Vậy tại sao em lại muốn sau lưng tôi đi gặp anh ta?”
Nghe vậy, sắc mặt Trác Viện vốn trắng bệch càng trở nên trắng hơn nữa, thì ra anh đã biết, “Học trưởng nói...... Anh ấy muốn kết hôn, em đi đưa quà cho anh ấy.”
“Phải không? Vậy vòng cổ trong ngăn kéo của em là ai đưa?”
“Là học trưởng, nhưng là...... Đó là học trưởng nói muốn đưa quà kết hôn cho em, không có ý gì khác, em cũng cùng học trưởng nói, về sau em sẽ không bao giờ đi gặp anh ấy nữa, bởi vì hiện tại người trong lòng em thích là anh.”
Một câu “thích” kia của cô, vào trong tai Kỷ Nhất Thế như là châm biếm, dường như ánh mắt anh trở nên lạnh hơn, “Thích tôi? Hừ, tình yêu của em giá rẻ như vậy? Nửa năm trước em cũng nói với tôi, em so với ai cũng thích Phương Đại Tề hơn!”
“Em không phải......” Trác Viện không nghĩ tới, tình cảm của mình trong mắt Kỷ Nhất Thế lại thậm tệ như vậy, tất cả lời nói đến bên miệng đều ngẹn lại, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì. Sau một lúc lâu trầm mặc, lòng cô tràn đầy ủy khuất, không muốn chọc giận anh, nhỏ giọng lấy lòng nói: “Nhất Thế anh không cần tức giận, về sau em không bao giờ gặp học trưởng nữa, thực sự sẽ không gặp lại anh ấy......”
“Đủ rồi, tôi không muốn nghe em nói bất kỳ chuyện gì liên quan đến Phương Đại Tề nữa!,” anh khẽ quát một tiếng, Trác Viện bị dọa đến hốc mắt lại ửng hồng.
Hét xong, Kỷ Nhất Thế tức giận bước ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại, “Phanh” một tiếng, vô tình cách ly anh cùng Trác Viện.
Nhìn bóng lưng Kỷ Nhất Thế biến mất ở phía sau cửa, Trác Viện ngây ngốc ngồi trên giường, nước mắt đang bị kìm nén không nhịn được rơi xuống, thấm ướt hai bên gò má. Từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, đáp trên mu bàn tay cô, cô mới ủy khuất khóc thành tiếng.
Trác Viện không biết vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, học trưởng cũng phải kết hôn, tại sao còn nói thích cô? Cô đã trốn tránh học trưởng, vì sao còn cố tình để cô gặp phải?
Biên U Lan rõ ràng nói, Kỷ Nhất Thế thích cô, cho nên anh mới ghen, không để cô và học trưởng cùng lúc xuất hiện, cô cũng rất ngoan, rất nghe lời, tại sao lại xảy ra cớ sự này?
Vừa rồi tình cảnh kia, nhiều người vây xem như vậy, Kỷ Nhất Thế nhất định là cảm thấy chính cô làm cho anh mất mặt, khó trách anh lại tức giận......
Từ sau đêm đó, Trác Viện cảm giác được rõ ràng, Kỷ Nhất Thế đang tránh cô.
Thật bất ngờ là sự việc đêm đó không bị truyền ra, dường như tất cả những người tham gia yến tiệc đều bị mua chuộc, một chữ cũng không nói.
Cuộc sống vẫn giống như trước kia, mỗi ngày Kỷ Nhất Thế đều đi sớm về trễ, khác biệt duy nhất là, sau khi về nhà anh không tiến vào thư phòng làm việc, màmang theo men say trở về phòng ngả đầu liền ngủ.
Trác Viện muốn nói chuyện vui vẻ lại với anh, mỗi ngày ở nhà chờ anh, là mỗi lần nhìn thấy anh nghiêm mặt. Không thèm nhìn mà lạnh lùng đi qua cô, giống như là không nhìn thấy, khiến tất cả những lời muốn nói đều nghẹn ở cổ họng, một chữ cũng không nói nên lời.
Buổi sáng khi cô thức dậy, anh đã rời khỏi phòng.
Trác Viện dù ngốc, cũng nhìn ra được, Kỷ Nhất Thế không chỉ tránh cô, cũng không muốn ở chung một phòng với cô.
Trước kia anh thích nhất là ôm cô ngủ, có khi buổi sáng còn quấy phá giấc ngủ của cô, hiện tại ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng lười.
Gần một tuần lễ, Trác Viện hình như không gặp mặt Kỷ Nhất Thế, tự nhiên cũng không có biện pháp loại bỏ chiến tranh lạnh giữa hai người.
Kỷ Nhất Thế canh chuẩn giờ giấc nghỉ ngơi của cô, cô ngủ anh mới về nhà, khi anh rời giường cô còn chưa tỉnh. Cùng ở chung dưới một mái nhà, ngủ chung trên một chiếc giường, mà như người xa lạ làm Trác Viện thật sự lo lắng.
Cô đã từng nói sẽ không quấn lấy Kỷ Nhất Thế, cô muốn hỏi, có phải anh muốn cô rời đi hay không?
Nếu anh muốn cô đi, cô nhất định sẽ lập tức rời đi, không ở lại làm anh phiền lòng.
Vì thế, Trác Viện ôm gối trong tay, ngồi trên sofa trong phòng khách chờ Kỷ Nhất Thế trở về. Cứ như vậy, không biết đợi bao lâu, có chút buồn ngủ, cô dụi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn đồng hồ mới biết đã hơn một giờ sáng.
Trác Viện cầm di động, do dự có nên gọi điện thoại cho Kỷ Nhất Thế hay không, hỏi anh khi nào thì về nhà. Lúc cô đang băn khoăn thì nghe thấy cửa phòng khách bị mở ra, cô còn chưa kịp đứng lên, Kỷ Nhất Thế đã tiến vào.
Dường như không dự đoán trước được cô sẽ chờ cửa, trên mặt Kỷ Nhất Thế hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng anh lập tức thu hồi cảm xúc, thái độ lãnh đạm liếc cô một cái.
“Nhất Thế, anh đã trở lại......” Trác Viện đối với sự lãnh đạm của anh có chút e sợ, kìm nén khó chịu trong lòng, bước lên phía trước cố gắng tươi cười với anh.
“Ừ.”
“Anh muốn tắm rửa không? Em......” Trác Viện đi qua, muốn giúp anh cầm cặp tài liệu, mới vừa tới gần đã ngửi thấy mùi rượu trên người Kỷ Nhất Thế.
Cô không quen với mùi rượu, cảm thấy một cơn buồn nôn nổi lên, cố nhịn cỗ khó chịu ấy xuống.
“Không cần, tôi còn có tài liệu muốn xem, em đi ngủ trước đi.” Thấy cô đưa tay cầm cặp tài liệu, ánh mắt Kỷ Nhất Thế lạnh lùng, cũng không nhìn lấy một cái, trực tiếp lướt qua cô đi về phía cầu thang.
Không nghĩ tới Kỷ Nhất Thế sẽ tránh cô, dường như không muốn chạm vào cô, ngay cả nói nhiều với cô một chút cũng không. Anh chán ghét rõ ràng như vậy, làm cho Trác Viện xót xa muốn khóc ra, toàn thân run lên nhè nhẹ, cảm giác một cỗ lạnh lẽo từ dưới chân truyền đến, lan tràn ra toàn thân cô.
“Nhất Thế......” Cô nhỏ giọng gọi anh, Kỷ Nhất Thế sớm bỏ lại cô đi lên lâu, chỉ để lại một mình cô, cô độc đứng ở phòng khách.
Nhớ tới mùi rượu trên người anh, vốn cô cảm thấy ủy khuất, vội vàng bỏ qua khó chịu sang một bên, đi vào phòng bếp muốn giúp anh nấu canh giải rượu.
Cô tự nói với bản thân, không cần nghĩ nhiều, anh chính là làm việc bận quá, mới có thể mỗi ngày trễ như vậy mới trở về, mới có thể không để ý tới cô. Trác Viện tự dỗ dành chính mình, không biết đây là lần thứ mấy cô cần những lời an ủi này .
Kỳ thực, ngay cả cô cũng không biết, Kỷ Nhất Thế rốt cuộc muốn thế nào?
Nếu anh thật sự giận cô, có thể hét lên với cô, mắng cô, nhưng anh lại dùng phương thức lạnh lùng nhất - không để ý tới cô.
Có lẽ Biên U Lan nói sai rồi, kỳ thực Kỷ Nhất Thế căn bản không yêu cô, cho nên sau khi chán ghét, dứt khoát không để ý tới cô......
Liên tục nhiều ngày liền, Trác Viện chờ cửa, có khi Kỷ Nhất Thế trở về, cô còn chưa ngủ, có khi cô ngủ quên trên sofa, sau khi tỉnh lại, nhận ra mình đang nằm trên giường.
Đêm nay, Kỷ Nhất Thế vẫn giữ thói quen về trễ, thế nhưng lại trở về trước thời gian đã định, lúc cô vừa tắm xong mới từ trong miệng quản gia biết được.
“Chú nói Kỷ Nhất Thế mang nhân viên trong công ty về nhà?” Khi Trác Viện xuống lầu uống nước, nghe quản gia nói như vậy, có chút buồn bực.
“Đúng vậy,trước kia đại thiếu gia cũng thường dẫn người về nhà làm việc chung.” Quản gia thuần thục mà chuẩn bị một ít đồ ăn cùng đồ uống, tính chờ một chút sẽ bưng lên lầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT