Ánh mặt trời buổi sáng xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu rọi lên người cô thật ấm áp, ánh nắng mùa đông vẫn cứ dễ chịu như thế, cô thì như một con mèo nhỏ giật mình rồi lại trở mình ngủ tiếp.
Khóe miệng Phan Thừa Hi không nhịn được nhếch lên, cô ấy lúc này y như một con mèo nhỏ mới sinh không lâu, ngay cả chân gác lên người hắn cũng giống, nắm lấy tay rồi lại cố tình hôn môi cô, mãi cho đến khi cô không thể tiếp tục ngủ nữa.
"Làm gì vậy? Mới sáng sớm mà đã phát tình rồi sao?" Tối hôm qua còn chưa đủ ư?
"Đúng đó, lại đói bụng nữa đây." Hắn chu mỏ làm nũng như con nít.
"Đi chết đi, đói bụng thì tự tìm cái gì mà ăn, ở chỗ này lăn qua lăn lại với em làm gì chứ?" Rút tay về, cả người trốn vào trong chăn tiếp tục tìm Chu Công, mệt chết người, chả còn tí lực nào cả, mỏi eo đau lưng, so với việc bị đau bụng kinh còn mệt hơn, tên này rõ là thể lực dồi dào, làm nhiều lần như vậy mà vẫn còn tinh thần! Thật không công bằng! Chẳng trách lần đầu tiên gặp hắn, cô đã cảm thấy hắn rất thích hợp làm mặt trắng nhỏ, thể lực tốt như vậy các phú bà khẳng định rất thích, tối hôm qua hắn lật đi lật lại cô mấy lằn, tuy động tác cũng rất dịu dàng nhưng... Nghĩ tới đây, mặt lại bắt đầu đỏ lên.
Phan Thừa Hi cũng trốn vào theo, vòng lấy eo cô, người cô bị hắn đụng vào không nén nổi run rẩy, lúc này đôi mắt lim dim buồn ngủ mới bất mãn mở to nhìn hắn.
"Dương Dương, anh đói quá, em phải phụ trách cho anh ăn no." Cầm tay cô ngậm lấy cực kỳ sắc tình khiến cho cô phải hít hơi một cái.
Nụ cười xấu xa của hắn lại mang theo chút tính trẻ con, tiếp tục liếm ngón tay cô.
"Cút ngay!" Tinh lực quá dồi dào đúng không, vậy đi làm việc nhà đi, đừng có ở đây lăn qua lăn lại cô nữa, chân muốn đá hắn một cái lại bị bắt tại trận.
Phan Thừa Hi nắm lấy chân cô, xoa bóp một hồi lòng bàn chân cô khiến cho cô ngứa ngáy khó chịu, muốn gãi mà gãi không được, ngược lại tay hắn không những không thả mà còn tìm tòi lên trên...
Sau đó cô kêu to đừng mà thì bị tấn công lập tức, trong sách nói, phụ nữ nói không đều là "có", cự tuyệt nghĩa là nghênh đón, khi hắn tấn công vào, cô mắng thầm trong lòng một câu, mụ nội nó ngụy biện, cô thật sự không muốn mà...
Tiếp đó cả ngày bọn họ đều quấn lấy nhau ở trên giường.
Một nam một nữ mà cùng ở dưới một mái hiên có thể sẽ xảy ra những chuyện rất ngọt ngào.
"Tiểu Bạch, anh nói chúng ta... A..." Dương Dương đứng yên, trước thì kinh hãi kêu lên, sau thì than thở, "A... Tiếp tục cởi, tiếp tục cởi đi, sao không cởi nữa vậy?"
Phan Thừa Hi vừa mới cởi được một nửa cái quần, cửa liền "cách" một tiếng bị người mở ra, mà sau khi cô gái này thấy thân thể của hắn chẳng những không có tránh né mà còn say mê ngắm nhìn cặp chân của hắn, dù sao hắn vẫn cứ có cảm giác chân mình sẽ như cái đùi gà bị người ta ăn tươi vậy.
"Nhìn đủ chưa hả?" Mặc một cái quần khác xong hắn mới quay lại.
"Còn chưa có đủ, anh sao không cởi tiếp đi chứ?" Cô thở dài vì vẫn chưa thỏa mãn, lần đầu tiên thấy cặp chân thon dài xinh đẹp như vậy, rõ là khiến người ta thèm nhỏ dãi ba thước, không nén nổi muốn sờ một cái.
Hắn gõ một cái lên đầu cô, "Là trên hiệp nghị thư ai viết không được sắc dụ nhà gái hả?"
"Giờ cái hiệp nghị kia đã mất hiệu quả rồi, mỗi một tấc trên cơ thể anh em cũng đã nhìn, cực kì hoan nghênh anh bán nhan sắc."
"Vậy không bằng bây giờ luôn chứ ha?" Hắn cười lưu manh trêu chọc cô.
"A, không được đâu, bây giờ em không rảnh." Thét lên xong rồi chạy, quên sạch những chuyện mà mình muốn thương lượng với hắn.
"Dương Dương, phải dậy thôi không là muộn đấy." Đây đã là lần thứ N rồi, quần áo Phan Thừa Hi đều đã thay xong, nhưng mà ai đó vẫn còn ôm gối ngủ say xưa.
"Dương Dương!" Giọng điệu hiển nhiên đã không kiên nhẫn nữa, cô gái này sao ham ngủ như heo thế, chả trách bình thường đều thấy đúng giây sau cùng thì cô chạy vù vào thang máy.
"Biết rồi mà, thêm 5 phút nữa thôi, 5 phút thôi..." Đây đã là 5 phút thứ N, mặt hắn đầy hắc tuyến, vù một cái hất chăn cô ra lại ngây ngẩn cả người, tiếp đó bắt đầu cởi từng món đồ vừa mới mặc xong xuống.
Sau đó rồi sau đó hai người cùng xin nghỉ bởi vì đang bận làm "chính sự", lần này cô nằm ở bên dưới hắn, rốt cuộc thừa nhận trong sách nói cũng đúng với một số việc, ví dụ như: Đã có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai thứ ba, nhất là vừa nhấm nháp hương vị tình yêu, càng vui đến quên cả trời đất.
Ai, mai sẽ phải tự dậy rồi, bằng không về sau xin nghỉ nhiều quá chắc phải cuốn gói luôn mất, cô âm thầm thề trong lòng.
Hai người xem ti vi ở phòng khách, hắn gối lên bắp đùi cô, cô còn bận xem "Chương trình truyền hình 8h" nên hắn gọi mấy lần cô cũng không để ý.
Tiếp đó hắn liền khó chịu.
Bò dậy quay mặt cô sang đối diện với mình.
Làm cái gì thế? ! Cô cũng không thoải mái thi trừng mắt với hắn, nửa ngày cũng chả trừng ra cái gì, lại muốn quay sang xem ti vi nhưng hắn lại không buông.
Tên mặt trắng nhỏ này phản rồi đúng không? Bị mãn kinh hay là dục vọng không đủ vậy hả? Nhưng hắn cứ không đủ không mãi thế cô chẳng phải là mệt chết mới có thể thỏa mãn hắn được sao?
"Nói đi, sao vậy?" Giọng điệu cực kỳ bất đắc dĩ.
"Em không chú ý tới anh!" Ánh mắt thật ai oán nha, năm đó Tần Hương Liên nhìn Trần Thế Mỹ cũng không có ai oán đến vậy, cô nhìn thôi đã không chịu nổi rồi.
"Em lúc nào không để ý tới anh cơ chứ?" Tên mặt trắng nhỏ này cứ nhìn gì thế? Đừng nhìn cô vậy, cô sẽ không chịu nổi.
"Vừa rồi, ngay vừa rồi đó thôi."
"Vừa rồi ư? Có sao?" Cô nãy một mực xem phim, hắn cũng không xem sao?
"Có! Anh vừa rồi gọi em tám lần mà em cũng không lý tới anh!" Hắn bắt đầu khóc lóc lên án!
"Phải không?" Hình như một lần cũng không nghe thấy, "Được rồi được rồi, nào nào, hôn một cái, ngoan." Hôn qua quít lên trán hắn một cái rồi lại tiếp tục giao trái tim cho ti vi.
Hắn lấy điều khiển tắt ti vi cái phụp.
"Anh làm gì thế hả? Đang hay mà!"
"Anh anh giấm!" "Anh lại nổi máu ghen?" Nhưng lần này là ăn giấm của ai, nãy giờ cũng không có ai gọi cho cô mà!
"Đúng vậy, anh tức giận."
"Được rồi, Phan thiếu gia, lần này anh lại ăn giấm của ai rồi?"
Tay chỉ thẳng vô cái ti vi.
"..." Chốc sau cô cười đến không thể ngừng lại được, nhưng mà chỉ một lát là miệng cô chỉ phát ra được tiếng ô ô, ai, lại bị chặn.
"Này, anh đừng mỗi lần chỉ đè mỗi bên phải chứ, sau này sẽ mất cân đối đó!"
"Hắc hắc... Đừng lo, đêm nay anh đổi sang bên trái..."
Ai, đàn ông mà không dính lấy người sẽ cảm thấy hắn không xem trọng mình, nhưng đàn ông mà quá dính lấy người thì lại là một chuyện rất phiền toái đó.
Hai người ở cùng nhau khó tránh khỏi những va chạm sứt đầu mẻ trán, cứ vậy, mâu thuẫn dần tích lũy.
Các cô gái khi đang yêu chỉ số thông minh thường đi thẳng về không, có những lúc còn là số âm, kỳ thực lời này cũng có lý của nó.
"Tiểu Bạch, nếu em già rồi, anh có còn yêu em như bây giờ không?" Câu hỏi này đối với các cô gái đều giống nhau, họ đều mong muốn người đàn ông của mình có thể trả lời có, cho dù là lời nói dối, nhưng lời đường mật luôn được hoan nghênh mà.
"Yêu nhất định là yêu, chỉ là hai người sống lâu với nhau, e rằng tình cảm sẽ giảm xuống..." Hắn đang chơi game, đối với câu hỏi ngốc nghếch này căn bản không để trong đầu.
"Vậy ý anh là yêu của anh chỉ có 3 phần thôi hả?" Giọng điệu đã hơi chua, lúc này nếu người đàn ông có thể phát giác ra mà dỗ dành cô gái mấy câu thì sẽ không có chuyện gì nữa, nhưng đàn ông thường không có tỉ mỉ như vậy, nhất là đang lúc chơi game.
"Sao em cũng giống như mấy cô gái ngốc nghếch trên ti vi thế?"
"Anh, tử mặt trắng nhỏ, anh mắng em ngốc!" "Đó là em nói, anh cũng không có nói thế."
"Tối nay anh đừng hòng vào phòng em!" Tức giận bất bình trở về phòng rồi khóa trái! Ngại sự ngốc nghếch của cô, hừ, cô còn không có ngại cái trắng của hắn đâu!
"Em mặc bộ này đẹp không?" "Ừ, đẹp lắm." Người nào đó vẫn chăm chú xem bóng đá không thèm quay lại mà nói qua loa.
"Cái này thì sao?"
"Ừ, đẹp."
"Đánh rắm, em hỏi là cùng một bộ, anh phụ họa em đấy hả!" Cô tức giận.
"Thường thức của em đều vậy, mặc cái nào mà không giống nhau hả?" Hắn cũng không nói lời hay, khó có được một trận đấu như thế, cô ấy không thể an tĩnh chút được sao?
"Anh có ý gì? Anh ám chỉ em không có thường thức sao?" Nhướng mày chống nạnh.
Hắn nhún vai từ chối cho ý kiến, tiếp tục xem ti vi.
"Phi, anh cho là thường thức của anh tốt lắm ư?"
Hắn gật đầu, đây là sự thực mọi người đều biết.
"Phan Thừa Hi, anh được lắm..." Được cái gì lại không nói ra được, nhất thời khốn quẫn làm cô nghẹn đỏ bừng mặt, nhảy ngay về phòng.
Sau khi trận đấu kết thúc, vừa muốn mở cửa đi ngủ lại phát hiện cửa bị khóa trái, lúc này mới nhớ tới chuyện cãi nhau ban nãy, nhấc mông đi về phòng mình ngủ.
Ngày thứ hai ngủ dậy, cô vẫn không nói chuyện, hắn ngẫm lại vẫn nên là chủ động cầu hòa.
Cô lại đột nhiên cười, "Thực ra anh hôm qua nói không sai, thường thức của anh đích thực cao hơn em."
Hắn ngạc nhiên, mặt trời hôm nay mọc từ hướng tây sao?
"Thường thức của anh tốt nên mới chọn trúng người ưu tú như em, mà thường thức của em vô cùng kém cho nên mới chọn phải loại người cực phẩm như anh, do đó anh hôm qua nói cực kỳ đúng." Nói xong quay mặt bỏ đi, cũng không thèm chờ hắn để lại cho hắn một vẻ mặt muốn ói máu.
Thực ra những cái này chỉ là một chút va chạm, hai người cãi nhau xong rồi cũng hòa hợp rất nhanh, mà mâu thuẫn lớn nhất lại là vấn đề hai người gặp gia trưởng.
"Dương Dương, ba mẹ anh nói cuối tuần này bảo em tới nhà ăn cơm."
Cô dừng lại một chút mới nói, "Để khi khác đi, tuần lễ này em phải về nhà một chuyến, đã lâu em không có về rồi." Ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng hắn, thực ra cô đang kéo dài, tuy tình cảm giữa hai người không tồi, nhưng cô thủy chung cảm thấy họ quen biết không lâu nên muốn trì hoãn lại, rồi một năm rưỡi nữa cha mẹ hai bên gặp nhau cũng không muộn.
Hắn không nói gì, ừ một tiếng coi như là đáp lại, chỉ là sắc mặt có hơi khó coi. Đến tối hắn lại nhắc tới vấn đề này, "Nếu không anh với em cùng về nhà em? Anh muốn gặp mặt ba mẹ vợ tương lai."
"Tiểu Bạch, để sau được không? Em còn chưa có nói với ba mẹ em quan hệ giữa chúng ta, cho nên..."
"À, anh đùa chút thôi mà, ngủ đi." Sau đó nằm xoay lưng lại với cô, không nói một lời. Về sau hắn lại nhắc qua mấy lần, cô đều kiếm cớ đẩy lùi, sau nữa hắn cũng không hỏi, vẫn ân ân ái ái cãi nhau ầm ĩ, chỉ là trong lòng hai người đều hiểu, có những thứ đã không giống với trước đây.
Lại có một ngày, cô đang nói chuyện phiếm với Vu Lỵ xoay quanh chủ đề minh tinh.
"Ai nha, chị thấy Cổ Thiên Nhạc vãn đẹp hơn."
"Chị nói tới mặt trắng nhỏ của "Thần Điêu" bản trước sao? Phi, xấu chết người, vẫn là bây giờ man hơn một chút, màu da lúa mì rất có sức cuốn hút."
"Nhưng mà không phải da dẻ Phan thiếu còn trắng hơn cả phụ nữ mà em cũng yêu chết đi sống lại đấy sao." Vu Lỵ trêu chọc cô.
"Thiết, đó là không có biện pháp, em ấy à, vẫn thích đàn ông da màu lúa mì hơn." Uống xong một ngụm Lattle, ở lâu cùng với hắn, cô cũng dần thích hương vị Lattle. Chỉ vừa nói xong lời ấy lại cảm giác một trận gió lạnh sau lưng, cô quay đầu lại, mặt trắng nhỏ không biết đã đứng ở đó từ khi nào, sắc mặt kỳ quái nhìn cô, cô ngượng ngùng sờ mũi một cái, cũng không có giải thích.
Sau đó hắn cũng không nói gì, tiếp hai ngày nữa, hắn nói hắn phải đi công tác một chuyến, cô nói được, nhưng sau khi hắn đi được hai ngày, cô mới từ trong miệng Vu Lỵ biết được là Hác Đình cũng đi công tác, ấy vậy mà cũng tới Mỹ!
Lúc này cô mới cảm thấy có chút không bình thường!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT