"Chúng ta tới bệnh viện trước đi." Xa Minh Vũ đề nghị, tuy nói là đề nghị nhưng người đã đi về chiếc S350 của hắn.
Lý Ninh đuổi theo, Mộc Mộc và Dương Dương nhìn nhau một cái.
"Tớ không đi cùng đâu, vị kia nhà tớ tối nay sẽ qua, cho nên tớ phải về chăm sóc." Mộc Mộc vứt đi cái túi LV đã bẩn, đồng thời nháy mắt với Dương Dương.
"Tớ cũng có việc rồi, Ninh, hai người đi đi." Làm bóng đèn là chuyện rất không có đạo đức, cô nói xong lại nháy mắt với Lý Ninh ra hiệu sẽ cùng đi với Mộc Mộc.
Lý Ninh bất đắc dĩ nở nụ cười nhưng không có ngăn cản.
"Cô không phải bị thương sao?" Hắn dừng lại, xoay người hỏi.
"Đúng vậy, Minh Vũ vừa rồi nói cậu bị va đập mà, có nghiêm trọng không?" Lý Ninh hỏi.
"Không sao không sao, chỉ đụng nhẹ thôi mà, không có gì đáng ngại cả." Nhưng thật ra là có chút đau, có lẽ là máu bị tụ rồi.
"Thế mà cũng coi là nhẹ? Vậy chắc cô thành tấm sắt luôn rồi."
"Tôi..."
"Đừng có tôi tôi tôi nữa, đi thôi, giờ cũng muộn rồi, cậu đợi rồi cùng tớ về." Lý Ninh nói xong dẫn đầu lên xe, Xa Minh Vũ chờ ở một bên.
"Vậy cậu cứ đi theo đi, tớ đi trước, có chuyện gì thì nhớ liên lạc với tớ đó." Mộc Mộc đi tới ven đường chặn lại một chiếc Taxi, vẫy tay tạm biệt bọn họ.
Cô hậm hực sờ mũi rồi theo sau, Xa Minh Vũ giúp cô đóng lại cửa sau rồi ngồi lại ghế lái.
"Ninh, ở quán bar xảy ra chuyện gì vậy?" Đến bây giờ nhớ tới mà cô vẫn còn sợ hãi, cái mảnh thủy tinh vỡ kai vẫn còn đang chớp lên trong mắt cô, nếu không phải Xa Minh Vũ giúp đỡ, e rằng đêm nay ba người các cô đều chạy không thoát.
"Mấy tên côn đồ thôi, không sao đâu, đừng lo lắng, cũng đã qua rồi."
"Sao có thể không lo được chứ! Vừa rồi tớ bị dọa sợ đến chân cũng nhũn ra này."
"Chân nhũn ra mà còn có thể cầm giày đập người, cũng không tệ lắm." Xa Minh Vũ chế nhạo.
Lý Ninh ở bên cạnh vô lương cười, "Chỉ tiếc cho đôi giày cao gót Ferragamo của mặt trắng nhỏ."
Dương Dương tức giận chửi cô ấy.
"Mặt trắng nhỏ?" Xa Minh Vũ nhếch mi hỏi.
"Mặt trắng nhỏ chính là người đã tặng cô ấy đôi Ferragamo."
"Vậy vì sao lại gọi người ta là mặt trắng nhỏ?"
"Ha ha, cái này thì anh tự hỏi cô ấy đi?" Lý Ninh lại cười, mắt cũng uốn cong lên, mặc dù trên mặt trang điểm có hơi sặc sỡ, nhưng không làm giảm đi mị lực của cô.
Lý Ninh tối nay đặc biệt thích cười.
Dương Dương làm bộ không có thấy gì, cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc giày cao gót, quả nhiên là tiền nào đồ nấy, đập tới như thế vậy mà cũng không có hư, nhưng mà nếu bị hắn biết cô dùng chiếc giày này làm gạch ném không biết sẽ có biểu tình thế nào, cô không nhịn được lộ ra nụ cười, hai người trước mặt thấy được cùng trao đổi ánh mắt với nhau, không có quấy rầy cô, hai người cúi đầu một câu cũng không nói.
Tay của Lý Ninh bị cắt, cần phải rửa sạch vết thương. Mà cô, bác sĩ chỉ đơn giản giúp cô kiểm tra một chút, sau đó bảo cô ngày mai tới chụp X-quang, Dương Dương gật đầu đi ra ngoài.
Xa Minh Vũ tựa vào trên vách tường, vóc dáng cao gầy tạo ra một cái bóng thật dài trên hành lang, điếu thuốc trên tay gần như đã sắp cháy hết, hắn dường như chưa hề nhận ra, hai mắt vẫn trầm tư nhìn vách tường đối diện, đôi lông mày xinh đẹp níu chặt lại thành một đường, trong con ngươi đen như mực lại là sương mù mông lung, rất sâu thẳm, không có tiêu cự, thế nhưng nó lại như vòng xoáy hút người ta vào trong đó, mê muội chính chỗ ấy.
Điếu thuốc cháy hết, cái nóng tới tay, hắn lúc này mới phát giác ra, tàn thuốc cũng rơi xuống đất, thấy Dương Dương đứng một bên nhìn mình liền ngẩn ra, rất nhanh khôi phục, miệng nở nụ cười, "Đứng lâu rồi hả?"
Ngược lại cô có hơi xấu hổ, bị người bắt tại trận như trộm, mặt có hơi nóng lên, lắc đầu, "Cũng không lâu, mới đây thôi."
"Bác sĩ nói thế nào?" Nhìn vẻ ửng hồng mất tự nhiên trên mặt cô, hắn cười cười nhưng cũng không nói ra.
"Bác sĩ tan ca, y tá kiểm tra qua một chút, bảo tôi mai tới chụp X-quang."
"Vậy thôi hả?" Hắn cau mày.
"Ừ." Cô không hiểu gật đầu.
"Đi." Hắn đi tới kéo tay cô.
"Đi đâu?" Cô giùng giằng.
"Tìm bác sĩ."
"Nhưng các cô ấy nói bác sĩ đã về."
Hắn dường như rất quen thuộc bệnh viện, đi thẳng tới một phòng làm việc rồi đẩy cửa vào, một người đàn ông đang ngủ trên ghế, tiếng sấm rung trời.
Hắn đi tới, dừng trước mặt người kia, tay nắm lấy mũi anh ta, người đó giật giật, chỉ chốc lát đã bị nghẹn mà tỉnh lại.
"Anh?" Hắn xoa đôi mắt phù thũng, tựa hồ rất kinh ngạc thấy người trước mắt.
"Không nhận ra tôi nữa hả?"
"Cậu cái thằng nhóc này!" Người đàn ông đứng lên, đánh một quyền lên người Xa Minh Vũ, "Về lúc nào?"
"Được một thời gian rồi."
"Về lâu vậy cũng không liên hệ với bạn cũ, thật đúng là cậu! Được rồi, cậu trễ vậy còn tới đây làm gì?" Lúc này hắn mới chú ý tới Dương Dương đứng một bên, quay lại nháy mắt với Xa Minh Vũ.
"Đây là Cao Khả bạn tôi, bác sĩ thú vật ở đây, tiểu thư trẻ tuổi tới đây phải đề phòng bác sĩ mà có mặt thú vật chính như vậy."
"Xin chào! Đừng nghe hắn nói lung tung, là bác sĩ chuyên khoa thận, Minh Vũ, đừng bảo là bạn cũ không có đặc biệt chăm sóc cậu, sau này cậu có vấn đề gì về phương diện này, tới chỗ tôi, tôi sẽ giảm cho cậu 20%, có nghĩa khí chứ?" Nói xong quay sang Dương Dương, lộ ra hàm răng vàng khè.
Xa Minh Vũ đấm vào bụng hắn, hắn ôm bụng kêu la không có lương tâm, Dương Dương nhìn bọn họ đùa giỡn cũng không nhịn được mà cười.
"Cô còn không biết xấu hổ cười nữa, tôi đây là vì trêu chọc tiểu thư cô mới bị cái tên lang tâm cẩu phế này đánh, cô tên là..."
"Dương Dương, họ Dương mà tên cũng là Dương."
"Cái tên rất có ý tứ, Dương Dương tiểu thư cũng phải đề phòng hắn, đừng nhìn bề ngoài hắn gọn gàng ngăn nắp, trông như quý ông, nhưng dân tộc Trung Hoa bác đại tinh thâm chúng ta có một câu thành ngữ khái quát được kiểu người như hắn, đó chính là - mặt người dạ thú! Cho nên cô đừng nên bị hắn lừa gạt."
Dương Dương cười lộ ra núm đồng tiền.
"Thành thật khai báo, tiểu thư xinh đẹp như vậy cậu như thế nào mà lừa được vào tay?" Cao Khả nghiêm túc nhìn hắn ta. Xa Minh Vũ phớt lờ hắn, hắn cũng không buông tha: "Lúc rảnh rỗi thì dạy anh em tôi một chút, bằng không tôi cả đời này chắc phải hát bài ca độc thân mất."
Dương Dương và hắn cùng cười.
"Đừng làm rộn, đây là bạn tôi, eo cô ấy bị va chạm, cậu bây giờ mang cô ấy đi kiểm tra đi."
"Bạn? Hình như thiếu một chữ "gái" thì phải?"
Cô có chút ngượng ngùng lại bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó Cao Khả liền dẫn đến khoa phóng xạ, y tá khoa phóng xạ liền luôn mồm vâng dạ kiểm tra cho cô.
Hiện tại xã hội này chính là như thế, có tiền còn chưa nhất định có thể sai khiến được quỷ, còn phải có quyền (có quan hệ) nữa, bằng không làm việc trong lúc vô tình sẽ tăng thêm rất nhiều khó khăn.
"Thằng nhóc cậu từ khi nào quan tâm tới một cô gái như vậy?" Hai người dừng lại bên cạnh máy bán hàng tự động, Cao Khả lục tìm tiền xu trước sau trái phải trong túi quần.
"Cậu mở miệng sao vẫn cứ như bà mai ở cổ đại vậy?" Hắn lấy ra mấy đồng xu, chọn lấy hai cốc cà phê, đưa cho Cao Khả một cốc, Cao Khả nhận lấy uống một hớp, vẻ mặt vẫn mập mờ.
"Cái gì mà bà mai cổ đại, tôi đây là quan tâm tới cậu." Hai người cùng đi tới trước, Dương Dương và một cô gái mặc như bác sĩ đã sớm chờ ở đó.
"Tiểu Cao, đã giúp bạn em kiểm tra rồi, mai có thể tới lấy phim chụp."
"Chị Lâm, cảm ơn chị, lần sau sẽ mời chị ăn cơm." "Không cần, chỉ là thấy vợ chồng son bọn họ đằm thắm vậy liền hâm mộ thôi a." Đại tỷ giúp cô kiểm tra cười to, cái bụng và bộ ngực đẫy đà không ngừng lúc lắc.
"Không phải đâu, mấy người hiểu lầm rồi, anh ta không phải bạn trai tôi." Cô vội vàng giải thích, chỉ là càng tô càng đen."
"Cô bé còn xấu hổ nữa, cô không thấy vẻ nóng nảy vừa rồi của bạn trai cô sao, tôi lại nhìn thấy rõ ràng đó, nhớ năm đó bạn đời tôi cũng thế, tôi thấy hắn quan tâm tới tôi, cho nên mới đáp ứng ở cùng với hắn, hắc hắc hắc..."
Dương Dương rất bất đắc dĩ nhìn cô ấy cười mà miếng thịt béo cũng rung rung, cô sao lại không nhìn ra được vẻ khẩn trương trên gương mặt màu lúa mi của Xa Minh Vũ chứ?
Bỗng nhiên cô quay đầu lại, Lý Ninh đang đứng chỗ rẽ nhìn bọn họ, trên mặt mang theo nụ cười rất kỳ quái, cũng chói mắt như miếng băng trắng trên tay cô.
"Ninh..." Cô có chút mất tự nhiên gọi, sau khi gọi vậy lại không nhịn được chửi mình, cô không làm chuyện gì sai, sao lại có kiểu như bị bắt gian tại trận như vậy? Nghĩ rồi miệng mấp máy, sau đó đi tới chỗ Lý Ninh.
"Mấy người nói chuyện gì vậy? Con nhóc cậu không sao chứ?" Lý Ninh nhếch mi cười, không khách khí chút nào ném thuốc dán cho cô.
Lúc nhìn lại, dường như vừa rồi là cô quá nhạy cảm, Lý Ninh vẫn là Lý Ninh kia, bạn tốt của cô, chị em tốt, người chị lớn luôn đứng ra khi cô cần giúp đỡ.
"Không sao, còn cậu?" Tiến lên từng bước, tự nhiên nhận lấy thuốc dán trên tay kia của Lý Ninh.
"Có chuyện gì được chứ, không phải chỉ trầy da thôi sao, bôi thuốc vào là tốt rồi." Lý Ninh cười, hương thơm như lan, một tay khoác tay Dương Dương.
Cô cũng cười, cười mình quá nhạy cảm, chỉ là rất lâu sau đó cô mới biết được thì ra mình quá ngây thơ, lúc biết được thì cũng đã quá muộn, giữa người và người, cho dù là chị em ruột cũng cần khoảng cách nhất định, cũng không tiếp xúc tới bãi mìn, một khi chạm đến, chính là hai bên cùng thiệt hại.
Ba người sau khi chia tay Cao Khả liền đi ra khỏi bệnh viện, lần này Lý Ninh không ngồi ghế lái phụ nữa mà cùng cô ngồi ghế sau.
Đường cái ban đêm rất rộng rãi, đèn nê ông bên đường phát ra ánh sáng xinh đẹp mê người, chiếc xe lướt nhanh, trong đô thị hiện đại xa hoa truỵ lạc, bầu trời đêm không còn cảnh khắp trời đầy sao nữa. Ngoài cửa sổ, bầu trời đêm của đô thị vẫn sáng như ban ngày, ngay khi một chấm nhỏ ánh đèn rực rỡ rơi xuống, ánh sáng màu bạc xẹt qua chân trời cũng như phù dung sớm nở tối tàn.
Ba người đều không mở miệng, không khí trong xe có chút phiền muộn, cô quay cửa kính xe xuống, một làn gió nhẹ thổi qua, thổi bay tóc cô, tóc Lý Ninh bị thổi rối tung, cô ấy lấy tay vuốt lại, động tác ấy không thể nói lên lời sự quyến rũ và gợi cảm.
Xa Minh Vũ ấn một phím, một bản nhạc vang lên khắp buồng xe.
Là bài Should it matter của Sissel
I look at you.
Please don' t walk away.
...
I know that you' re there.
Still you pretend you' re not
Yes I know it hurts.
I have also felt the pain
...
Xa Minh Vũ đưa các cô về lại chỗ ở xong liền đi ngay, cô là Lý Ninh trở về cũng không nói gì với nhau cả, sáng hôm sau lúc cô rời giường, Lý Ninh còn chưa có dậy, lúc cô đẩy cửa vào Lý Ninh còn đang ngủ say, hàng lông mi dài trên khuôn mặt trắng nõn khe khẽ run rẩy, một giọt nước mắt chảy xuống, bên cạnh giường rất nhiều đầu lọc thuốc.
Cô căng thẳng trong lòng, nhẹ nhàng đắp chăn lên người cô ấy, đẩy cửa đi làm.
Cô ấy vừa đi khỏi thì Lý Ninh trong phòng liền từ từ mở mắt, đứng lên tới bệ cửa sổ, "tách" một tiếng, một ngọn lửa nhảy múa trên không trung, cô hít sâu một hơi, thở ra một vòng khói trắng, nhìn xuống bên dưới, từ tầng 15 nhìn xuống Dương Dương thoạt nhìn giống như một con kiến nhỏ bé vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT