Sau hôm đó, tôi loại hết mọi phương thức liên lạc với Vương Chiêu. Không phải không có tình người như hắn nói mà là làm thế sẽ tốt cho cả tôi và hắn. Còn chuyện Vương Chiêu làm thế nào để có được địa chỉ nhà Biên Dã, tôi đã từng rất lo. Nhưng Biên Dã nói tôi không cần lo, anh nói lúc còn ở chung từng tiết lộ thông tin của công ti, Vương Chiêu dựa vào quan hệ của hắn mà tìm được cũng không có gì lạ, anh cũng nói qua với bảo vệ dưới lầu rồi, hẳn là sẽ không có lần sau nữa.

Còn khoảnh khắc cùng ngắm hoàng hôn ngoài ban công ấy, tôi thừa nhận, một câu kia của Biên Dã khiến tim tôi đập nhanh như hươu chạy. Là câu hỏi, nhưng không phải để thăm dò mà giống bày tỏ hơn, và cũng không có vẻ nóng lòng chờ tôi đáp lại ngay. Tôi chưa hề trả lời, Biên Dã cũng vờ như không biết, tiếp tục tự nhiên ở chung với tôi như trước. Anh rất săn sóc cho sự khó xử của tôi, cũng cho tôi thêm nhiều thời gian hơn, vì thế mà tôi có thể tự do phát triển không phải chịu áp lực về mặt tình cảm.

Ngày nghỉ cuối tuần trôi qua rất nhanh, thứ hai, Biên Dã tuyên bố tin tức tốt về game toàn tức với toàn bộ công ti. Khắp chốn mừng vui. Lão nhị hỏi Biên Dã sao không nói hôm thứ sáu rồi ăn mừng một thể luôn, Biên Dã cười cười nói, sợ các người mừng quá hóa cuồng không chịu tập trung làm việc, đến cuối tuần dẩy đến hồn phách phiêu đảo một đi không trở lại. Lão nhị nhìn tôi thâm thúy, hỏi Biên Dã: “Cái người dẩy đến mất hồn kia chả phải anh hả?”

Tôi làm bộ không nghe thấy gì hết, vùi đầu vẽ lia lịa.

Biên Dã điều tôi vào tổ phụ trách chế tác nguyên họa. Thật ra đã có hết nhân vật rồi, chúng tôi chỉ cần hoàn thiện lại là được. So với chế tác một nhân vật mới thì việc này nhẹ nhàng hơn nhiều. Biên Dã nguyện ý cho tôi cơ hội, tôi cũng phải biết nắm lấy và tận dụng cơ hội ấy. Có thể là vì ý nghĩ ấy mà trong hai tháng tiếp tôi tăng ca liên tục, có khi còn tăng ca suốt đêm vì bộ phận chế tác là bộ phận mấu chốt, không thể dừng được. Lần đó khi tỉnh lại, tôi thấy mình ngủ trong phòng nhỏ trong phòng làm việc của Biên Dã.

Từ đó về sau, Biên Dã bảo tôi cơm nước xong thì đến phòng làm việc của anh. Tôi cẩn thận từng li từng tí một, thường sẽ thừa dịp không có đồng nghiệp mà rón ra rón rén đi vào, sau đó bị anh kéo tới phòng nhỏ ôm vào lòng ngủ trưa.

Đồng nghiệp nhiều lần oán giận, nói giữa trưa không biết tôi chạy đi đâu, tìm khắp nơi không thấy tôi cũng không dám hé răng. Thậm chí có một lần Biên Dã đi ra ngoài rửa tay bị lão nhị tóm lại hỏi có phải đã giấu người rồi không.

Nghe giọng thôi tôi cũng biết lão nhị luôn nhìn về phía phòng ngủ: “Còn bày trò kim ốc tàng kiều, có thấy buồn nôn không sếp?”

“Kim ốc tàng kiều gì chứ, nói lung ta lung tung.” Biên Dã chau mày tỏ vẻ ông nói gì tui nghe hỏng hiểu, diễn y như thật, “Phương án cải biến hồi sáng tôi nói cậu không lo mà nghĩ đi còn ở đây mà hóng hớt.”

Sau đó liền kéo lão nhị chạy mất.

Như một thói quen, buổi trưa nào cũng như vụng trộm, còn tiếp tục như vầy hẳn sẽ trở thành một trong mười điều bí ẩn không thể giải thích của Zoon: Lâm Nguyệt buổi trưa rốt cuộc ở chỗ nào?

Lâu dần thành xe chạy đường quen, Biên Dã còn đưa chìa khóa cho tôi để tôi có thể vào nghỉ khi anh đi khỏi hoặc lúc tăng ca buổi tối.

Không khác gì đãi ngộ cho hoàng đế.

Quỷ thần xui khiến, tôi chợt nhớ tới một câu mà Biên Dã từng nói: “Là người của tôi chính là hoàng đế của tôi, tôi thương còn không kịp, tuyệt đối sẽ không để người đó chịu oan ức trước mặt tôi.”

Đột nhiên mặt hơi nóng lên.

Tranh thủ chút thời gian rảnh cuối tháng, Biên Dã lên lịch cho đại sự tháng sau, chính là sinh nhật tôi.

Nói thật, đang yêu, à không, chúng tôi chưa phải người yêu, hẳn là đang theo đuổi đối tượng mới đúng. Ừm, khi theo đuổi ai đó thì người ta thường sẽ chọn bí mật chuẩn bị tạo bất ngờ cho đối phương. Riêng Biên Dã lại khác. Một mình một đường, từ giữa tháng là anh đã khoanh một vòng tròn to tướng bằng bút vàng chói sáng lên lịch treo tường, còn chú thích năm chữ Sanh thần Lâm Nguyệt Lượng bự tổ chảng.

Mỗi lần vào văn phòng của anh đều bị năm chữ kia chọc cho mù mắt chó. Cố tình Biên Dã lại không nói gì, ngày nào cũng ca vẩn vơ mấy bài, áo khoác vắt lên vai sung sướng đi làm. Tuyệt đối không nói nửa câu đến năm chữ ấy.

Tôi còn biết nói sao nữa? Haha, anh nhớ sinh nhật tôi hả tôi cảm ơn nhiều nhe nhưng mà còn hai mươi ngày nữa mới tới lận =.=

Mãi cũng tới ngày ấy… Đúng ra là qua 0:00 hôm nay mới đến sinh nhật tôi nhưng Biên Dã lại bảo với mọi người nay sinh nhật tôi, tối sẽ mời khách ăn bữa cơm khiến tôi đột nhiên rất tò mò không biết anh sẽ làm gì.

Từ khi giữa tôi và Biên Dã có loại không khí ám muội kia lưu động, thái độ của tôi dành cho anh đã bắt đầu thay đổi. Có lúc tôi rất ảo não nhưng vẫn áp chế không nổi. Sau đó tôi nghĩ lại thì có lẽ vào lúc ấy tôi đã thinh thích anh mất rồi.

Đến tối, tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ là một nhà hàng bình thường và lời chúc quen thuộc. Ngay cả bánh ngọt cũng không có gì khác thường. Khi tặng quà, các đồng nghiệp tặng đủ loại quà, lão nhị cùng mấy đồng nghiệp quan hệ với tôi không tệ thì tặng quà quý giá hơn một ít. Thật lòng mà nói, tôi rất rất vui. Đời tôi chưa bao giờ nhận được nhiều quà sinh nhật đến vậy, phải gần ba mươi món. Cảm giác hạnh phúc hơn cả trước đây trải qua sinh nhật một một với Vương Chiêu.

Cuối cùng đến lượt Biên Dã tặng quà, là một chiếc đồng hồ đeo tay. Đàn ông mà, tặng ví, thắt lưng, đồng hồ,… là đúng thôi. Vậy nhưng vẫn có vài đồng nghiệp mở miệng khen Sếp hào phóng voãi, cái này cũng phải mấy vạn đó bla bla

Ngoại trừ đồng hồ của Biên Dã thì quả là một bữa tiệc sinh nhật đúng quy củ.

Tôi bị Biên Dã làm cho hồ đồ.

Ai ngờ đến lúc tan cuộc, Biên Dã lại bảo tôi uống rượu say không lái xe được, rồi thì là để tôi chở về cho. Sau đó, đương nhiên là về nhà Biên Dã rồi..

Thế tôi mới biết, thì ra còn giữ hậu chiêu chưa triển ra đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play