Từ lúc tôi cúp điện thoại đến khi Biên Dã tới là hai mươi phút.

Trên đường không có xe, vắng đến dọa người. Biên Dã lái xe Mustang, đèn xe chiếu qua màn mưa tí tách. Anh ta không tắt xe, mở ô đen đi thẳng tới trước mặt tôi.

Tôi cứ tưởng anh ta sẽ nói gì đó nhưng không, anh ta chỉ một tay ôm vai tôi, một tay cầm ô kéo tôi ướt nhẹp ngồi vào ghế phó lái, không hề thương xót hay đau lòng ghế da.

“Cà phê nóng.” Biên Dã đưa cho tôi, hình như là mang từ công ti đi.

Lúc này tôi mới thấy lạnh, run rẩy ôm cốc cà phê vào ngực, nhìn Biên Dã mở điều hòa tối đa, nhắc tôi thắt dây an toàn, sau đó đạp ga phóng đi. Từ đầu tới cuối không hề nói một lời thừa thãi. Ôm vai tôi, che ô cho tôi, đưa cà phê nóng cho tôi, còn mở điều hòa. Từng chút một khiến người tôi dần ấm lại, thoát khỏi trạng thái sụp đổ lúc nãy.

Về đến nhà, anh ta đỗ xe ven đường, cùng tôi lên lầu.

Vào thang máy rồi lòng tôi lại không yên. Tôi sợ sau khi mở cửa thì sẽ có thật nhiều chuyện không thể cứu vãn được nữa. Đến khi thang máy dừng lại tôi còn gấp hơn Biên Dã. Tôi siết chặt chìa khóa trong tay, run rẩy tra chìa vào ổ. Rất gấp, nhưng tra mãi không được.

Đột nhiên tôi thấy thật buồn cười.

Dáng vẻ hiện tại của tôi là một thân chán nản chật vật toàn mùi rượu, đã vậy còn ướt dầm dề, run đến nỗi cửa cũng không mở được.

Càng nghĩ càng thấy hài hước. Nếu sau cánh cửa này là cảnh tượng như tôi nghĩ, lẽ nào tôi cũng phải dùng dáng vẻ “oán phu” xuất hiện trước mặt Vương Chiêu hoặc Đường Hiểu Thần à?

Một bàn tay từ phía sau nắm chặt bàn tay run run của tôi, lặng im mà thật ấm áp. Tôi quay đầu lại, Biên Dã không nghiêm túc ngày thường nay lại khiến tôi thật an tâm. Tôi cứ thế theo anh ta từ từ bình tĩnh lại.

Anh ta nắm tay tôi tra chìa khóa vào ổ, mở cửa.

Phòng khách không có động tĩnh gì, tôi đi tới phòng ngủ. Trong phòng không phát ra âm thanh nào.

Khi nắm nắm cửa tôi hơi do dự, tôi sợ đập vào mắt tôi là cảnh hai người họ đang trần truồng ôm ấp nhau, nếu là cảnh vận động mãnh liệt trên giường càng khiến tôi không thể nào tiếp thu.

Hít sâu một hơi, tôi đẩy cửa ra.

Vương Chiêu nằm trên giường, yên lặng, bên cạnh hắn không có người khác. Cũng không lõa thể như tôi dự đoán, và cũng không có vết tích ngổn ngang sau khi làm tình.

Thoạt nhìn hết thảy đều rất bình thường, như thể hắn không đợi được tôi nên đi ngủ trước.

Điện thoại của hắn ở đầu giường, đang sạc pin.

Tôi đứng yên tại chỗ mười giây, cả người lặng xuống, như được giải thoát. Trái tim lần nữa trở lại về ngực.

Biên Dã phản ứng nhanh hơn tôi, anh ta quay về phòng ngủ còn lại. Lễ phép gõ cửa hai lần, không có tiếng đáp lại, anh ta vặn cửa.

Khóa trái.

“Mở cửa.” Anh ta đập cửa, nhìn thì nhẹ nhàng nhưng tiếng vang lại rất lớn.

Bên trong vang lên tiếng loạt soạt, tiếp theo là tiếng bước chân, sau đó Đường Hiểu Thần xuất hiện ở cửa.

Đường Hiểu Thần mở cửa nhìn thấy Biên Dã thì hô hấp lệch nhịp: “Anh… Anh Dã, không phải anh nói đêm nay không về sao?”

Biên Dã chỉ ngón tay cái về sau: “Giải thích một chút?”

Đường Hiểu Thần dời mắt qua, thấy tôi thì trợn tròn hai mắt: “Anh Tiểu Nguyệt, anh hiểu lầm rồi, không phải như anh nghĩ đâu. Anh Vương Chiêu hơi say nên khi anh gọi điện đến anh ấy không nghe máy được. Lúc một giờ em thấy anh gọi, em nghĩ là có chuyện gấp mới bắt máy. Em vốn định giải thích với anh nhưng chưa kịp nói thì anh đã cúp máy. Sau đó em gọi lại thì anh không tiếp…”

Rất hoàn mỹ, rất hợp logic, không quên chi tiết nhỏ, không có lỗ hổng, rất đáng tin.

“Sao Vương Chiêu lại say?”

“Là… là vì..”

“Vì cái gì?” Biên Dã hơi nóng nảy.

“Vì lúc tối em uống rượu với bạn. Sau đó trời mưa lớn, gọi cho anh Dã thì báo tắt máy nên em mới gọi cho anh Vương Chiêu, hỏi anh ấy có rảnh thì tới đón em được không. Sau đó nữa thì đám bạn ấy của em, anh biết đó…” Đường Hiểu Thần liếc Biên Dã, “Bọn họ nói nhân vật mới, phải kết giao làm bạn, rủ anh Vương Chiêu uống vài chén. Em có khuyên, thật đó, nhưng bọn họ không nghe. Anh Vương Chiêu bị rủ nên uống mấy chén, mà do em không để ý nên khi phát hiện thì thành bom nổ dưới nước rồi…”

“Khoảng mười giờ thì đúng là tôi tắt điện thoại.” Biên Dã nói với tôi.

Đường Hiểu Thần càng nói càng nhỏ giọng, nói xong thì viền mắt cũng đỏ lên. Cậu ta nói, em xin lỗi, em biết em khiến anh khó chịu, đều là lỗi của em, nhưng anh phải tin em.

Tôi cười, không còn gì để nói. Tin cậu ta? Chính bản thân mình tôi còn chẳng tin nữa là.

Nhưng lời Đường Hiểu Thần chặt chẽ không một lỗ hổng, nhìn dáng vẻ thì cũng không giống đang nói dối. Thoạt nhìn mọi chuyện như lời cậu ta nói vậy nhưng tôi vẫn không thể vượt qua lằn ranh trong lòng.

“Đường Hiểu Thần.” Tôi gọi cả họ lẫn tên, “Phiền cậu sau này cách Vương Chiêu xa một chút. Nếu còn lặp lại lần nữa chúng tôi sẽ chuyển ra ngoài. Tôi nói thật lòng đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play