“ Chát”

_Lâm Thiên An!!!! Cậu quá đáng lắm, Thích Nhã Lâm mà để Băng Anh đánh nó là sao hả? – Thiên Di giận dữ tát vào mặt hắn, để làm gì ư, để trút giận cho nó.

Không, không thể nào, đều cô muốn là… kéo Thiên An về và đẩy Anh Huy ra khỏi cuộc đời nó. Chỉ có vậy… nó mới hết đau thôi

_Hàn Thiên Di, đủ rồi đó.- Dịu Tường từ trong lớp bước ra hét lên như một mệnh lệnh.

( Đinh Lan Dịu Tường: thương hắn dữ lắm luôn, nhỏ này độc hơn rắn, nhưng sống rất nghĩa khí. Là đàn chị của trường, không quậy như Tú Nghiên)

_ Thiên An!!! Cậu thật sự không thích nó chỉ xem nó là trò đùa thôi đúng không? Vậy thì được, nó sẽ quen với Nhật Anh cho cậu xem. – Thiên Di khiêu khích đánh vào tận sâu trong đáy lòng của người khác rồi bước đi.

_ Hàn Thiên Di cô đứng lại đó!!! Dịu Tường đẩy hắn ra, bước tới dịnh giật tóc cô. Con nhỏ này nghĩ sao vậy, nó định giật tóc đại tiểu thư nhà họ Hàn sau, nhỏ này điên, không muốn sống nữa chắc. Hàn Thiên Di: là đại tiểu thư nhà họ Hàn danh tiếng, cô đanh đá, thù dai… lại rất dữ nữa. Sau khi nhận thấy nguy hiểm từ đằng sau, cô nhanh chó tung cú đá chân ngắn làm cho Dịu Tường mất đà rơi vào lòng hắn. Điều này làm cho cô điên hơn vì kế hoạch chuẩn bị “ phá sản”.

_ Hàn Thiên Di!!! Đủ rồi đó!!!.

Đối với một con người lắm lời như hắn thì im lặng lại là một cực hình, dù đã cố gắn lạnh lùng vô cảm để cho qua, nhưng vì ngứa miệng không chịu được mới lên tiếng. Nói rồi, anh đẩy Tường vào lớp rồi kéo tay cô đi trong hàng ngàn con mắt tròn 360 độ không hơn không kém.

_ Lý Nhã Lâm… Cô ấy… Thích mẫu người… Thiên An ấp úng gãi đầu hỏi cô ( y da, hôm qua có gọi đầu không vậy ba), như muốn che giấu một xúc cảm nào đó trên gương mặt ( Là mắc cỡ đó mà). Là một người nhanh nhẹn và linh hoạt,cô nhanh chóng bắt ý hắn, không để đối phương nói hết câu, cô mọc chân ếch

nhảy vào miệng cậu:

_ Điển trai, phong cách, lạnh lùng nhưng hiền và không hèn nhát. – Rồi cô lấy trong túi xách ra ảnh của một người con trai.

Hắn trố mắt ra nhìn người con trai trong tấm ảnh, miệng há hốc, chỉ thiếu phun máu mũi nữa là hoàn hảo.

Trời ơi!!! Tại sao trên đời này có người… đẹp tới vậy. đẹp hơn cả hắn nữa cơ đấy. Dáng anh ta cũng phải mét 8 mươi mấy. gương mặt trắng tinh không tì vết, đôi mắt to, đen sâu và ấm áp như một viên đá quý. Đôi môi mỏng khẽ cười đã làm cho nó tốn không biết bao nhiêu là máu. Anh để mái tóc dài lãng tử vô cùng. Ăn mặc rất đơn giản nhưng cực kì phong cách. Anh đẹp từ mọi góc cạnh, đẹp một cách lạ lùng, lãng tử và rất… menly.

_ Ai… đây… - Hắn nói mà mắt không rời tấm ảnh.

_ Nghiêm Anh Huy, bạn trai cũ của Lâm.- cô điềm nhiên trả lời.

_ Hảaaaa- Hắn hét to muốn sập trường. Đôi mắt nhìn về phía

Thiên Di như tìm kiếm một sự chắc chắn. Đáp lại sự cầu xin đó là 1 cái gật đầu rất ư là “ dễ thương”.

Mặt hắn tím tái, đôi chân không còn sức ngã quỵ xuống, miệng lấp bấp kêu trời. Trong hắn lúc này kì cục kẹo luôn.

_ Trời ơi… thôi rồi… thua là cái chắc… sao trên đời này lại có người đẹp tới vậy… mình còn… thích… huống chi là… mê trai như nhỏ Lâm.

Thiên Di chỉ biết lắc đầu rồi bảo nó ở bệnh viện. Hoàn tất bước đầu của kế hoạch cứ ngỡ như là phá sản

_ Nhã Lâm… ngủ hả… - Hắn kẽ gọi. mặt hắn lúc này cực kì đỏ vì vạt áo của nó… bị vén lên. Để lộ một làn da trắng ngần, khác với tay chân nó… đen xì.

_ Gì? Sao… mặt đỏ như cà chua thúi vậy. Nó nhướng mắt hỏi, đôi môi run run mệt lả.

_ Ừ.. hông… hông có gì… À… ờ Lâm khỏe chưa. -Sao tự nhiên hắn lại cà lâm thế này nhỉ.

_ Cũng đỡ!! Nó cộc lốc trả lời.

_Lâm… Tôi thích Lâm, làm bạn gái tôi nha.!! Hắn nhắm mắt nói một tràng.

_ Nói là không thích rồi mà, muốn chết hả? Nó cau có mắng hắn, chân ra sức đạp về phía hắn.

Bức xúc quá, hắn nói một tràng như không tự chủ được bản thân nên gây họa. Đúng là cái miệng kiện cái thân:

_ Nè Lý Nhã Lâm, cô sao vậy, một đại ca như tôi phải hạ mình tỏ tình với cô. Trước giờ chưa ai được vậy đâu nghe. Cô xấu như vậy mà đòi trai đẹp sao, cô nghĩ thử xem tôi có gì thua Nghiêm Anh Huy đâu. Sau cô thích hắn mà không thích tôi?

Hắn nói mà không để ý mặt nó đang đổi màu, mắt hằn lên giận dữ chết chóc. Như được thêm sinh lực, nó đá hắn một cái gián trời. Nhận thức được chuyện tày trời vừa làm. Hắn 3 chân bốn cẳng tháo chạy. Nó đang sôi máu như bò tót gặp vải đỏ. Bức hết mọi dây nhợ vướng víu. Chân trần chạy ra khỏi phòng đuổi theo hắn. Tuy chân ngắn và bệnh, nhưng nge tới 3 chữ “ Nghiêm Anh Huy” thôi là dù sống, dù chết nó cũng phải xử kẻ to gan đó.

Chạy một đoạn dài, cuối cùng nó cũng bắt được hắn, thẳng tay đánh vào mặt vào bụng, rồi chuẩn bị đá vào bụng hắn nhưng…

Ôi mẹ ơi… nó đá nhầm vào… làm hắn la như gà mắc đẻ.

_ Thiên An… An à… có sao không… Nó run run hỏi.

_ Sao… Trăng gì nữa… Hắn khó khăn rặng từng chữ một và…

nó… ngất đi vào lòng hắn… do quá sức khi đang bệnh nữa…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play