_ Anh à, mình đi ăn kem, Lâm muốn ăn kem cơ!!!! – Nó nũng nịu ôm lấy cánh tay anh như một đứa con nít.
_ Haizzzz – Anh lắc đầu thở dài rồi dẫn nó đi.
_ Chị ơi, mỗi loại một li – Nó hớn hở nói với chị phục vụ, nhưng chị ta đâu có nhìn nó chứ, chị ta cứ ỏng ẹo trước mặt anh, hỏi anh liên tục.
_ Anh à…. Anh ăn kem này… nha – Vừa nói, bà chị vừa choàng cổ anh.
_ Thiên Lâm....- Anh lạnh lùng gỡ tay bà chị ra, quay sang nó cầu cứu. Thật sự anh rất ghét cái loại con gái không biết xấu hổ này. Nhưng sao anh lại thích nó nhỉ, nó mặt dày hơn chị này nữa cơ.
Rầm!!!!
_Thôi đi.- nó đập bàn tức giận, mắt long lên sòng sọc nhìn bà chị làm cho bà rợn gáy, nhanh chóng chuồn vào trong trước khi bị nó “xử”.
_ Nhỏ con mà hung dữ thấy ghê vậy trời – anh trề môi châm chọc. Nó liếc xéo anh một cái lác mắt rồi xách dép bỏ đi. Anh phi nhanh theo nhưng nó dột ngột quay người lại. Do không thắng kịp, anh đâm sầm vào người nó, môi chạm môi nó. Nó bất ngờ mở to mắt, chết đứng như Từ Hải. Dần hồi phục ý thức nó nhanh chóng đẩy anh ra nhưng... anh lại kéo nó sát vao người mình.
_Quá khứ?- Môi Anh Huy khẽ nhuếch lên một nụ cười nũa miệng. Anh đang nhớ về quá khứ, nhớ về nụ hôn đầu đời của anh và của nó. Nhắc tới 2 từ “quá khứ”, con tim anh lại đau, lại tan nát...
“_ Nè ! Nghiêm Anh Huy...bà này là ai hả.......?- Không biết nó từ bụi cây hay lùm cỏ nào nhảy ra chặn đầu xe anh, miệng oang oang hét lớn khi thấy anh chở một bà chị nào đó rất xinh.
_ Bạn....- Anh chưa kịp nói thì Nhỏ ngồi sau đã nhảy vào họng anh:
_ Bạn gái đó! Mày là ai mà dám chặn đường hả.- Nhỏ khinh khỉnh xiết chặt eo Anh Huy, mặt vênh lên hiếu chiến.
_ Giỏi lắm!!!- Vừa nói dứt câu, hơn 30 người kể cả nó nhảy bổ vào xử đôi trai gái này một trận, người bị nặng nhất là anh( Tội nghiệp anh quá huhu). Nhỏ này là hoa khôi khối 10, đích danh là Diệp Như.
Từ hôm đó, ngày nào nó cũng đứng ở trường đợi anh, để làm gì, xin lỗi ư, nhưng chả thấy mặt anh đâu cả. Dẹp bỏ lòng tự trọng, nó lê cái bản mặt đáng ghét tới nhà anh, vì nó nhớ anh lắm, lo cho anh lắm. ( Lo mà đánh vậy. Hix).
_ Em vô đi! – anh nằm trên giường, không thèm nhìn nó lấy một cái. Anh giận rồi, thật sự đã giận.
_ Em xin lỗi..... huhuhu – Nó cúi đầu nói rồi òa khóc.Nó sợ anh sẽ giận sẽ bỏ rơi nó. Anh vẫn im lặng nhìn nó, anh muốn xem nó có khóc thật không. Nhưng nó vẫn khóc thật to thật to.......
_ Được rồi... – anh hét tướng lên để bảo vệ lỗ tai thân yêu, đồng thời trút giận. Nhưng rồi...
Anh bật dậy ôm choàng nó vào lòng, lắc đầu mệt mỏi. Vậy mà nó vẫn không nín cơ đấy. Rồi anh bế nó ngồi lên giường, môi thì thào vào tai nó:
_ Lâm nín đi, tôi đâu có giận Lâm, nín đi, khóc nữa tôi hôn đó. Nghe anh nói vậy, nó càng khóc càng gào thảm thiết hơn. Nó muốn anh hôn tới vậy sao. Haizzz hiểu ý đồng đội, anh rút ra trong túi một thanh socola đưa cho nó. Nhưng nó vùng vằn ra khỏi vòng tay anh, nhìn một cách câm hận “ nói là hôn cơ mà”. Rồi giật lấy socola từ tay anh.
_ Anh không sao? – Nó hoài nghi nhìn anh, trong khi tiếng khóc,mặt mài tèm lem trông xấu kinh.
_ Chưa chết!!!- anh giận dỗi quay sang chổ khác. Nhưng thật ra đang mỉm cười. Nó chướng mắt cắn vào tay anh :
_aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa anh hét lên trong đau đớn, nước mắt dần trào ra – Chảy máu rồi nè!!!!
_ơ........ em xin lỗi......Cho anh chết luôn cũng được. Ra vẻ ân hận nhưng sau đó lại xoay 180 độ rồi biến mất. Còn anh chỉ biết cười trong nước mắt vì cô bạn gái trẻ con của mình. Anh yêu nó tới vậy sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT