Kiều Thư khẽ dừng, nhìn xuống thấy Minh Tùng tuy im lặng nhưng ánh mắt
anh lộ rõ vẻ tức giận, Kiều Thư cười nhẹ rồi lại nhìn xa xăm. Minh Tùng
nhíu mày, không hiểu tại sao anh chẳng khi nào quan tâm chuyện gì, vậy
mà giờ nhìn cô gái này bình thản kể lại những việc đã qua, anh lại trào
lên một điều gì đó xót xa, một cô bé lớp 7 đã gặp những chuyện kinh
khủng như vây, Kiều Thư đã phải sợ hãi như thế nào chứ. Muốn đưa tay lên chạm vào khuôn mặt lạnh băng lại yếu ớt của Kiều Thư, nhưng những ngón
tay trắng thon dài mới đi được nửa đường bỗng dừng lại vì nghe thấy cô
tiếp :
- Từ đó, tuy không tỏ ra điều gì, nhưng tôi rất sợ khi tiếp
xúc với người khác phái, cảm giác nguy hiểm, không an toàn. Rồi đến khi
tôi học cấp 3, tận mắt chứng kiến bố mình ở ngoài làm chuyện xằng bậy,
trong một thời gian ngắn ăn vụng ít nhất cũng 5 lần, vậy mà về nhà vẫn
ngọt ngào, tình tứ yêu chiều mẹ tôi. Tôi lại càng căm ghét, đúng là giả
tạo, hai mặt. Rồi cả Trần Tú, anh ta nhiệt tình săn đón, tỏ ra yêu
thương tôi, nhưng thực ra là cá cược với đám bạn, trong đó có cả anh
trai tôi. Nực cười không, anh trai tôi bỏ tiền ra để cá xem Trần Tú có
tán nổi tôi hay không, vì dạo đó tôi có tiếng là lạnh lùng đến đỉnh
điểm, nên Trần Tú thấy kích thích, nhận lời, bỏ công sức ra mà theo
đuổi. Nhưng không ngờ đến phút cuối lại bị tôi phát hiện…Vậy anh thấy có nên mất niềm tin không ? Không những mất niềm tin, mà tôi còn ghê tởm
và kinh sợ ấy chứ.
Kiều Thư yên lặng, nhắm cặp mắt đau thương
lại, cô sợ người khác thấy được sự yếu đuối của cô. Cô biết, nhược điểm
lớn nhất của mình chính là đôi mắt, dù cô cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhưng
tất cả cảm xúc của mình đều sẽ theo đôi mắt mà bộc lộ hết.
Minh Tùng hiểu Kiều Thư đang nghĩ gì, đang muốn che giấu điều gì, anh cũng yên
lặng mà nhìn cô… Khuôn mặt nhỏ gầy đáng yêu của cô đang rất an tĩnh,
nhưng anh biết đôi mắt kia mới là nơi dậy sóng… Kiều Thư em biết không,
chỉ là vì không còn chút niềm tin nào, nên em mới giành tình cảm của
mình cho Kiều Như, chỉ là em giấu đi cảm xúc của mình mà thôi…tôi thật
muốn…em có thể tin tưởng..
Minh Tùng chợt đứng lên, đồng thời cũng
kéo Kiều Thư dậy, khiến cô chưa kịp chuẩn bị, lao đao, đổ cả vào người
anh. Minh Tùng cúi xuống nhìn sâu vào đôi mắt đang mơ hồ của Kiều Thư mà nói :
- Đi thôi chúng ta đi chơi, không cần ngồi một chỗ buồn sầu.
Rồi một đường kéo Kiều Thư chạy thẳng. Hai người đến rạp chiếu phim. Vì
ngày cuối tuần nên đông khách, đã chẳng còn vé để vào xem. Họ đành
chuyển địa điểm, đi hát karaoke. Khi vào phòng karaoke rồi Minh Tùng mới biết Kiều Thư hát rất tốt, và cũng rất ưa thích loại hình xả stress
này. Cô đã ngồi ba tiếng mà cũng chưa thấy chán. Khi ra khỏi phòng hát,
Minh Tùng mới hỏi :
- Rất thích ?
- Ừm, lâu rồi không đi, mọi khi chán chán, hay đi một mình, hôm nay mới đi cùng người khác.
- Đi một mình ?
- Phải.o_o. Vào phòng hát một mình, tắt điện tối om, chẳng ai biết mình
như thế nào, muốn hát, muốn gào, muốn làm gì đều được, không ảnh hưởng
gì tới ai. Chẳng phải rất tốt sao ?
- Sao không mua dàn về nhà ?
- Không thích, mua về mất cảm giác hay, đã chán rồi còn hát ở nhà…buồn lắm. Hơn nữa ra ngoài mới có cảm giác lạ.o_o.
Hai người đi bộ cạnh nhau, dọc lề đường có những cột đèn uốn lượn, mang
theo thứ ánh sáng rực rỡ, như một sợi dây lấp lánh đẹp mắt. Gió đêm khẽ
thổi đến, chạm vào da mặt, lạnh buốt, một mùi hoa gì đó nồng đậm phảng
phất xung quanh. Anh khẽ đặt tay lên vai cô, thản nhiên mà nói :
- Tôi lạnh, gần nhau một chút sẽ ấm hơn.
Yên tĩnh sóng bước cùng nhau về tới khu chung cư, đi qua chào bảo vệ, bác bảo vệ nhiệt tình mà nói :
- Cô Kiều Thư, khi nào mới đưa tôi thiệp mừng, cưới là không được quên tôi đâu nhé.
Kiều Thư chỉ cười mà không nói gì, chào tạm biệt xong mới đi lên. Hai người bước vào thang máy, Minh Tùng mới hỏi :
- Cô rất ít đưa bạn về đây ?
- Thật ra là không có ai, chỉ có Trần Tú thỉnh thoảng tới, tôi cũng không cho vào nhà.
Minh Tùng bỗng dưng thấy cảm giác hài lòng lan tỏa khắp cơ thể, anh thả lỏng người dựa vào tấm kính trong thang máy nói tiếp :
- Ăn mì nhé, tôi làm.
- Không vấn đề, chỉ cần là anh làm, tôi ăn đều ngon miệng.
Kiều Thư thật tình mà trả lời, còn Minh Tùng nhẹ cúi thấp đầu xuống để che
giấu nụ cười của mình, anh tự cảm thấy rất sảng khoái nha.o_o. Đây là
cảm giác có chút thành công, ít ra tay nghề của anh rất được cô gái này
yêu thích, thật không uổng công anh trước đây hứng thú bám theo đầu bếp
của gia đình hai năm trời.
Thang máy vừa mở, đã thấy Trần Tú đợi
trước cửa nhà. Anh ta mặc thường phục, chiếc quần jeans đen đơn giản,
bên trong là chiếc áo len mầu sáng và khoác chiếc áo gió mầu xám bên
ngoài. Nhìn phong cách thì có vẻ chững chạc, mạnh mẽ, nhưng khuôn mặt
nam tính thì hiện rõ nét mệt mỏi và ưu tư.
Nhìn Trần Tú đang dụi tắt điếu thuốc dở dang, Kiều Thư khẽ nhíu mày vì mùi khói, Minh Tùng tuy
không tỏ thái độ gì, nhưng thực ra anh khá khó chịu vì thấy Trần Tú xuất hiện ở đây.
Trần Tú vội vàng nói :
- Xin lỗi, vì đợi em, anh sốt ruột…hút một điếu.
- Sao anh ở đây ? Anh ở đây bao lâu rồi ?
- Không lâu, anh đợi em.
- Có chuyện gì sao ? Hôm trước Thanh Mai tìm anh, anh đã ở đâu?
- Cô ta tới tìm em ?
- Không quan trọng, cô ta tìm em thì sẽ làm sao? Đã khi nào cô ta làm gì được em? Nhưng em đang hỏi là anh đã ở đâu ?
- Anh…đi loanh quanh.
- Rồi sao nữa?
- Anh đã suy nghĩ rất nhiều. Nhưng kết quả cuối cùng là hiện tại anh
không thể từ bỏ được tình yêu này. Em cứ làm gì em muốn, anh không cản
trở em, nhưng anh sẽ đợi em. Cho đến khi nào…anh có thể từ bỏ được thì
thôi.
- Em không có quyền nói anh nên làm gì cả, chỉ là em không
phải không có chút tình cảm nào với anh, ít ra anh và em đã quen nhau
hơn 10 năm. Em cũng đã hiểu tình cảm của anh…em không muốn anh thiệt
thòi. Anh không hiểu ý em ư?
Trần Tú mặc kệ sự có mặt của Minh Tùng, anh đứng đó, nhàn nhạt cười, mang chút trầm lặng lại mang chút bất đắc dĩ.
- Tại sao anh lại không hiểu ? Chỉ có điều anh không có cách vứt bỏ tình
yêu này. Nó cắm rễ quá sâu trong trái tim anh, kể từ giờ phút em đá vào
chân anh đau điếng và nói: Trần Tú, Võ Kiều Thư tôi nói cho anh biết,
tôi không phải con búp bê anh muốn trưng bày ở đâu cũng được, không phải quả bóng anh muốn đá đi đâu thì lăn đến đó, từ giờ anh nhìn cho rõ tôi, thấy tôi xuất hiện ở đâu thì liệu hồn mà tránh xa, đừng để tôi nóng
tính , sau đó em quay sang anh trai em mà nói: vác đám bạn của anh tránh xa em ra, một tuần này anh mà xuất hiện ở nhà, thì đừng trách em độc
ác.
Trần Tú bình thản cười khi nhớ lại tình cảnh anh đang ôm lấy ống chân mình mà lăn lộn khi đó, và Thái Khang thì thật sự phải ra ngoài ở
nhờ, không những một tuần mà cả hai tuần mới dám về nhà. Trần Tú tiếp
tục nói :
- Từ đó trở đi, dù em có nhìn thấy anh, em cũng coi như
anh không tồn tại. Ngày nào anh cũng đứng dưới nhà em, đợi em đi học
hoặc đi chơi về, anh sẽ biết cảm giác của em như thế nào, em buồn hay em vui, em mệt hay em tức giận. Anh phát hiện ra tâm hồn em rất lương
thiện. Hôm em đưa Kiều Như về, sau đó một mình trở về nhà, em gặp một
người ăn xin mù, anh thấy em lục hết mọi túi mà không còn đồng tiền nào, nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của em, khi đó chỉ muốn tiến lên thay em cho người nghèo khổ ấy chút tiền, nhưng anh không có cơ hội, vì thấy em
bỗng nhiên tươi tỉnh, thật sự nhìn em lúc đó anh cứ nghĩ em tìm thấy rất nhiều tiền, nhưng không nghĩ em lấy ra từ trong cặp một túi kẹo đủ màu
sặc sỡ, và đặt vào trong tay bà già tội nghiệp, rồi mới thong thả chạy
về.
Trần Tú nhìn Kiều Thư đang tỏ vẻ như không quan tâm nhưng lời
anh nói, nhưng anh biết Kiều Thư rất để tâm, cô không phải người vô tâm
vô tình. Anh lại tiếp :
- Em luôn tỏ ra coi thường anh, ghét anh,
nhưng khi anh trốn vì bị một đám trường khác đuổi theo đòi đánh vì gây
chuyện với tụi nó, thì em lại giúp anh đánh lạc hướng bọn chúng. Khi đó
anh chỉ muốn chạy lại ôm lấy em, nhưng em chỉ tay vào anh mà nói: đây là coi như trả công anh vất vả theo đuổi tôi bấy lâu, từ giờ đừng để tôi
bắt gặp hoàn cảnh khốn cùng của anh như vậy. Lúc ấy anh mới nhìn lại bản thân mình nhếch nhác, tồi tệ đến mức nào. Và cũng chỉ dám nhìn em bước
dần xa anh. Anh hiểu, một khi trong em đã có ấn tượng không tốt thì khó
mà thay đổi được. Nhưng từ đó anh quyết tâm thay đổi, anh chăm chỉ học
hành, tránh xa khỏi bè bạn không tốt, tự sức mình thi vào và cố gắng trở thành cảnh sát tốt, mới dám quay lại đứng trước mặt em, vậy mà em vẫn
chưa một lần nhìn thẳng vào anh. Dù anh có làm những gì, em cũng chưa
khi nào tỏ ra công nhận anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT