- Tối hôm trước, khi anh và Trần Tú ngồi uống rượu cùng nhau, nghe Trần Tú dặn là phải chăm sóc em, không để em bị tổn thương, anh đã biết Trần Tú có ý định ra đi. Anh nói với Trần Tú không cần phải như vậy, anh sẽ đấu rất công bằng cùng anh ta. Nhưng…Trần Tú lại nói một câu khiến anh suy nghĩ mãi, anh ta nói: anh đã vì cô ấy rất nhiều, coi như lần này, hãy để tôi hi sinh vì cô ấy. Lúc đầu anh chưa hiểu hết ý nghĩa của câu nói ấy, nhưng Trần Tú lại kể anh nghe một câu chuyện, mà từ lâu rồi anh cũng không có nhớ đến. Anh ta nói: ngày xưa có một cậu bé, được hai người phụ nữ nhận làm con, mà đến chính cậu cũng không biết ai mới là mẹ thật của mình. Không thể giải quyết, ba người đưa nhau lên quan huyện. Trước mặt quan, cả hai người phụ nữ đều quyết liệt nói rằng, cậu bé là con trai mình, ai cũng khóc lóc kêu than. Cho đến khi quan huyện nói, hai người phụ nữ, ai giành được cậu bé thì cậu bé là con trai của người ấy. Và thế là hai người phụ nữ cứ mỗi người một bên, kéo cậu bé về phía mình, qua vài lần như vậy, tưởng chừng như không khi nào dứt thì đột nhiên một người phụ nữ buông tay, bỏ cuộc. Quan huyện hỏi vì sao, thì người phụ nữ đó nói, bà không muốn tổn thương cậu bé, cứ giằng co qua lại, cậu bé cũng rất đau, bà chỉ muốn cậu bé sống vui vẻ hạnh phúc, không có bất cứ tổn thương gì mà thôi. Lúc đó, bỗng nhiên quan huyện cười vui vẻ và kết luận, người buông tay mới là mẹ ruột của cậu bé, vì không một người mẹ nào nỡ nhìn con mình bị giằng co, lôi kéo đau đớn như vậy cả.

- Tiếp đó Trần Tú lại vừa cười vừa nói với anh: vì thế, tôi buông tay, chính là tôi yêu Kiều Thư hơn anh. Yêu cô ấy đến mức từ bỏ để cô ấy không cần day dứt, không cần phân vân, không cần lựa chọn, không cần phải suy nghĩ ngày đêm. Buông tay để cô ấy không bị giằng co, để cô ấy có thể hạnh phúc mà sống. Như vậy, lần này là tôi hi sinh cho cô ấy, chứ không phải anh. Khi đó anh mới hiểu rõ ràng câu nói kia của Trần Tú…anh cũng không biết phải nói thêm gì. Anh có thể hi sinh rất nhiều, nhiều nữa vì em, nhưng nếu buông tay là một sự hi sinh…thì có lẽ anh không thể, nếu từ bỏ là một sự hi sinh…anh cũng không thể. Anh ích kỷ chỉ muốn cùng em đi đến cuối chặng đường này, ích kỷ muốn được ôm em trong vòng tay mình mãi mãi, ích kỷ muốn em là của riêng anh, muốn em không khi nào tách rời khỏi anh, muốn chăm sóc em ngày ngày, muốn nhìn thấy khuôn mặt em ngày ngày, muốn nụ cười của em là giành cho anh, hay kể cả nước mắt của em cũng là do anh lau khô đi… Vậy anh làm sao để hi sinh như vậy. Anh cho rằng những gì anh đã làm cho em, trước đến giờ, không phải là hi sinh, mà điều Trần Tú làm hiện giờ…đó mới thực sự là hi sinh. Vì đó là điều anh không khi nào làm được.

Sau đó Minh Tùng nhìn sang Kiều Thư, đèn đường trên cao chiếu xuống khiến những giọt nước mắt của cô lấp lánh, nặng trĩu mà trong suốt như những giọt pha lê xinh đẹp. Minh Tùng đưa tay chạm nhẹ vào những giọt nước mắt long lanh ấy, khiến chúng tan đi như bong bóng diệu kỳ. Anh ôm cô vào, ôn nhu mà nói:

- Đừng khóc, mấy hôm nay chẳng phải em đã khóc rất nhiều hay sao. Từ giờ có thể ở bên anh mà không cần khóc được hay không. Anh sẽ bảo vệ em, sẽ dùng tận lực mà che chở cho em, không khiến em đau buồn hay tổn thương, được không? Tất cả mọi chuyện đã qua rồi. Chỉ cần bên cạnh anh thôi…còn mọi chuyện…cứ để anh lo…được không o_o ???

Kiều Thư khẽ bật cười:

- Chỉ cần bên cạnh anh thôi, còn mọi chuyện cứ để anh lo , từ khi nào mà anh hội nhập với giới trẻ nhanh như vậy thế hả?

Sau đó Kiều Thư khẽ đẩy Minh Tùng ra, ngước nhìn lên khuôn mặt với ngũ quan ưu tú, đôi mắt nâu đen thâm trầm đang ôn nhu bao bọc hình dáng cô, mái tóc vàng rực rỡ hơn cả ánh đèn chói lóa phía trên, cô nói:

- Anh đừng cho rằng Trần Tú đi rồi thì ngay lập tức em đón nhận anh…ít nhất em cũng phải xem biểu hiện của anh như thế nào đã. Nghe rõ chưa?

- Rõ, anh sẽ cố gắng PR bản thân thật tốt, để em biết anh là một sự lựa chọn hoàn hảo mà em không nên bỏ qua nhất…o_o

Kiều Thư nhìn sắc thái vui mừng tràn ngập đôi mắt nâu đen, hạnh phúc bao trùm khuôn mặt bởi nụ cười lấp lánh của Minh Tùng, cô cũng nhẹ cười cảm thấy lòng ấm áp và thật thanh thản…

Bản thân cô hiểu, cô yêu người đàn ông trước mặt mình bây giờ, nhưng nếu khiến Trần Tú tổn thương thì cô cũng không thể hạnh phúc và vui vẻ được. Vì vậy, thật sự…Trần Tú chấp nhận buông tay, là điều khiến cô nhẹ nhàng nhất, khiến cả ba người bọn họ thoát khỏi vòng tròn luẩn quẩn này, cũng chính là cho cả ba người bọn họ một cơ hội hoàn toàn mới. Tuy hiện tại Trần Tú là người đau lòng nhất, nhưng cô cũng rất hiểu tính anh. Trần Tú chấp nhận bỏ xuống, nghĩa là anh đã suy nghĩ kĩ, anh rất thanh thản mà buông tay, không gượng ép bản thân, hơn nữa chắc chắn anh cho rằng đây cũng là một biện pháp không làm đau chính mình. Trần Tú…em hi vọng, anh có thể gặp được một nửa thực sự giành cho anh, một mảnh ghép thật sự phù hợp với anh…một người thật lòng nắm lấy bàn tay anh… Cảm ơn anh, Trần Tú!

Khi Kiều Thư về đến nhà, bật laptop cô nhận được tin nhắn trên facebook: anh đã tới nơi o_o rất an toàn, vui vẻ, và nhẹ nhàng… Nhớ nhé, chúng ta đã từng là người yêu, cũng không có chia tay, mà là…anh buông tay… Coi như lần này là anh bỏ rơi em nhé.o_o. Được rồi, hẹn gặp lại em, Kiều Thư

Kiều Thư mỉm cười, đóng laptop, cô nằm trên giường, khép lại đôi mắt mệt mỏi… Ngủ thôi, mọi chuyện rồi sẽ ổn.

Ở một phương trời nào đó, Trần Tú khi gửi xong tin nhắn cho Kiều Thư, anh thở dài một hơi. Nhìn lại xấp hình Kiều Thư và anh chụp cùng nhau khi ở Nhật, rồi Trần Tú cất vào trong một chiếc hộp nhỏ, khẽ vuốt tay lên nắp hộp, như một vật trân quý nhất…Trần Tú tự hỏi, liệu đây có phải là quyết định đúng đắn hay không? Hình như anh rất nhát gan, anh sợ đến lúc Kiều Thư đối diện với anh, nói xin lỗi anh, nói người cô ấy yêu thực ra là Minh Tùng…anh rất sợ khi phải nghe cô ấy thú nhận như vậy. Trần Tú trào phúng tự cười bản thân mình, anh biết…buông tay, không chỉ là giải thoát, mà thực ra còn là tự bảo vệ chính bản thân anh, khỏi tổn thương sâu sắc nhất… Kiều Thư, hạnh phúc nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play