Minh Tùng đối diện với Trần Tú, nhìn sâu vào vẻ mặt bình thản nhưng mang chút gì đó ảm đạm. Anh nói:
- Anh và tôi lại có cơ hội nói chuyện với nhau lần nữa.
Trần Tú đưa điếu thuốc lên môi, hít thêm một hơi rồi vứt đi xa, cười cười mà đáp lại:
- Nếu như chúng ta còn hướng về cô ấy, thì cơ hội nói chuyện cùng nhau cũng còn rất nhiều.
Minh tùng cười miễn cưỡng, đứng về cùng chiều với Trần Tú, dựa lưng vào xe của Trần Tú, anh nói:
- Lần này đối diện với anh thật khác. Trước đây tôi luôn tự tin và kiêu ngạo, nhưng giờ lại không thể như vậy.
- Nếu muốn anh vẫn có thể như trước, tôi cũng không có để bụng.
Hai người đàn ông quay sang nhìn nhau bật cười, Minh Tùng hỏi:
- Đi uống chút gì nhé?
- Không vấn đề.
Sau đó Minh Tùng và Trần Tú cùng nhau thả bước đi về phía quán bar của khu nhà.
Khi đã yên vị ngồi một góc với hai ly rượu ngoại, hai người đàn ông ưu tú
đều trầm ngâm khiến không gian dội lại là một mảnh tĩnh lặng khó chịu.
Rồi Trần Tú cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí quỷ dị, anh nói:
- Tôi đã nghe Kiều Thư kể chuyện của anh, quãng thời gian đó chắc là anh đã rất khó khăn.
- Cũng không có gì, may là tôi vẫn có thể ngồi đây cùng anh thưởng thức
rượu, không phải sao… Ừm tôi biết là không phải việc của mình, nhưng dù
sao cũng rất cảm ơn anh thời gian đó đã bên cạnh Kiều Thư. Không có anh, có lẽ cô ấy cũng không nhanh chóng bình ổn lại như vậy.
Nét mặt của Trần Tú bỗng ánh lên nét cười trào phúng:
- Anh biết không, dù tôi là người đến với cô ấy trước anh, nhưng người có được trái tim cô ấy lại là anh. Dù thời gian đó tôi khiến cô ấy bình ổn lại, nhưng là bình ổn lại vì không có anh. Còn thực tế, khi cô ấy cần
nhất, người bên cạnh cô ấy lại là anh. Lúc cô ấy hoang mang không hiểu
bản thân mình…là anh giúp cô ấy. Khi mẹ cô ấy qua đời, tưởng chừng như
không thể bước ra khỏi vực thẳm đó…thì anh cũng khiến cô ấy nhìn thấy
ánh sáng. Tuy rằng vì anh, Kiều Thư mới phải đối diện với sự thật ấy,
nhưng đó là điều cô ấy cần phải biết, sớm muộn gì cũng cần phải
biết…nhưng anh cũng chưa một lần để cô ấy một mình. Khi nào anh cũng ở
bên cạnh cô ấy đúng lúc nhất. Tôi cũng biết, anh thật sự hi sinh cho cô
ấy rất nhiều.
- Nếu anh gặp phải những tình huống đó, anh cũng tự
nhiên sẽ hành động như tôi thôi. Chẳng qua là tôi may mắn hơn anh, có cơ hội bên cạnh cô ấy đúng lúc…. Tôi biết, tình yêu anh giành cho Kiều Thư không hề ít hơn tôi.
Minh Tùng đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm,
vị đắng chát lan tràn khắp khoang miệng, ắt hẳn bây giờ Trần Tú cũng
đang cảm nhận được tư vị này giống anh. Anh cũng hiểu, Kiều Thư hẳn đang thật khó xử, dù đối diện với anh hay với Trần Tú, thì cô ấy cũng thật
vất vả để vẹn toàn.
Khi Trần Tú về rồi, Minh Tùng mới lặng lẽ bước
vào khu nhà, đứng trước cửa nhà Kiều Thư, anh không ấn chuông, cũng
không gõ cửa, vì căn bản anh không biết khi gặp cô anh cần nói gì, cần
làm gì… Đơn giản, anh chỉ muốn ở gần cô hơn một chút, nhìn cô lâu hơn
một chút mà thôi.
Khoảng chừng 30′ sau, khi Minh Tùng đang định quay về thì cửa bỗng mở ra. Minh Tùng nhìn sâu vào ánh mắt đang thẳng tắp
hướng về phía anh của Kiều Thư. Tất cả cảm xúc như lắng lại ở một chỗ,
anh cũng như bất động khi đối diện khuôn mặt quen thuộc của cô.
Giọng nói thanh thuần của Kiều Thư cất lên:
- Tới rồi tại sao không vào nhà??? Mau vào đi, anh đứng đây cũng đủ lâu rồi đó.
Rồi Kiều Thư xoay người, đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế salong, Minh
Tùng lững thững theo sau, anh cũng ngồi xuống đối diện với cô. Kiều Thư
rót một ly trà, đẩy tới trước mặt Minh Tùng:
- Em pha từ lúc anh tới, giờ cũng không còn nóng như lúc nãy nữa.
- Em biết anh tới sao?
- Từ lúc anh và Trần Tú đứng với nhau, em đã nhìn thấy rồi. Em cũng mới lắp camera ở trước cửa được vài hôm.
Minh Tùng bỗng ngạc nhiên nhìn lên khuôn mặt đã được tẩy bỏ lớp trang điểm
mỏng của Kiều Thư. Lúc này Kiều Thư đang mặc bộ đồ ngủ thun trắng đơn
giản, tóc đen dài tùy tiện buộc lại ở phía sau. Ánh mắt đen tròn đang
nhìn anh rất bình thản, đôi môi mỏng tinh tế cũng kéo lên một nụ cười
nhẹ nhàng, chiếc mũi nhỏ nhắn thẳng tắp tô điểm cho khuôn mặt vline tự
nhiên. Nhìn Kiều Thư của hiện tại mỏng manh mà lại mạnh mẽ tự tại, khiến Minh Tùng càng luống cuống hơn… Nghĩa là từ lúc anh đứng ngoài cửa trầm ngâm, cô đã biết, đã thấy…. Minh Tùng lại càng giật mình khi nghe Kiều
Thư nói:
- Để đề phòng có ai đó vào nhà mà em cũng không hay biết, nên lắp cho an toàn.
Minh Tùng cúi đầu thấp hơn chút nữa, anh biết…Kiều Thư ở đây là đang ám chỉ
anh thường thoải mái ra vào nhà cô mà không cần cô cho phép đây mà.
Kiều Thư nhìn Minh Tùng vẫn nguyên bộ âu phục trắng vừa vặn với dáng người, cô cười cười nhìn vào ngũ quan ưu tú mà nói:
- Anh là từ bữa tiệc tới thẳng đây?
- Ừm….
- Thời gian gần 2 năm…có vẻ như anh thay đổi thật nhiều.
Minh Tùng nhìn lên Kiều Thư, nhàn nhạt cười, nhưng lại vô tình lộ rõ sự gấp gáp vội vàng. Khiến Kiều Thư bật cười vui vẻ nói:
- Trước đây anh luôn ngồi tựa lưng vào thành ghế, phong thái ung dung
nhàn nhã, chưa khi nào có vẻ căng thẳng hay vôi vàng như hiện tại. Đối
mặt với em khó khăn đến thế sao?
- Không phải, không phải…là tự anh…anh cũng không biết…chỉ là…
- Được rồi, được rồi, anh uống nước đi.
Kiều Thư ngắt lời Minh Tùng đang lắp bắp, cô cười cười nhìn Minh Tùng…quả
thật, một Minh Tùng như thế này…rất đáng yêu, nhưng là cô chưa có quen.
- Tại sao lần đó lại giả làm Minh Hải?
- Chỉ là…anh muốn gặp em, nói chuyện cùng em thôi.
- Anh mặc âu phục rất hợp.
- Xin lỗi, đã nói dối em.
- Nói dối những gì? Có phải anh nên thành thật với em nhiều hơn hay không?
- Anh…
- Anh biết từ khi nào? Chuyện em không phải con gái của bố em?
- Hôm tết cùng em về nhà, nge Thái Khang nói, có điểm không hợp lý, anh liền điều tra một chút.
- Vì sao không nói với em?
- Xin lỗi…anh tự cho rằng như vậy là bảo vệ em…
- Dù sao anh cũng làm đến cùng công cuộc bảo vệ em mà anh cho rằng đó là
hợp lý. Nhưng tại sao không tìm em? Anh không muốn em cùng anh chia sẻ
lúc khó khăn hay sao?
- Không phải…anh…
- Nếu lúc đó anh cho em
biết anh tai nạn, đang phải trải qua giai đoạn vất vả như vậy, anh không nghĩ chúng ta sẽ hiểu nhau hơn hay sao? Nếu anh có thể cho em thấy được suy nghĩ của anh, không phải chúng ta mới có thể cùng nhau vượt qua khó khăn hay sao?
- Là…anh không muốn trở thành gánh nặng cho em, anh
không muốn em nhìn thấy anh trong tình trạng ấy, vì anh biết, em sẽ rất
đau lòng, anh không muốn em đau lòng.
- Vậy anh nghĩ em cứ ra đi như vậy thì sẽ không đau lòng? Anh nghĩ khi gặp lại anh em sẽ không đau
lòng? Khi biết mọi chuyện em sẽ không đau lòng?
- Anh…xin….lỗi…
- Tại sao cứ luôn miệng xin lỗi em? Anh có thể hỏi em…vì sao không quay
lại tìm anh, vì sao thấy anh không xuất hiện liền bỏ đi, không nghĩ một
chút đến lý do khiến anh không tới…. Không cần phải xin lỗi em như
vậy….nhìn anh như thế này, em thật không tiếp nhận nổi.
- Anh rất
yêu em. Anh không có khả năng trách em không quan tâm đến anh, bởi anh
luôn cho rằng vì anh nên mới khiến em đau buồn như vậy. Thời gian không
có em bên cạnh, anh chỉ có thể cố gắng, kìm chế bản thân từ xa nhìn lại
em mà thôi. Động lực của anh cũng chỉ có em. Khi biết em quay về, anh
lập tức tìm thời cơ đến nhìn em, nhưng em bị ốm, anh muốn bế em vào
phòng mà không có khả năng. Anh tự thấy bản thân bất lực đến tệ hại…vậy
làm sao có thể xuất hiện trước mặt em? Đứng trước em rồi, anh cũng không thể nói, Thanh Vân lấy thân thế của em ra để uy hiếp anh, nó lại càng
khiến anh hận hơn nữa vì sự bất lực ấy…anh không bảo vệ nổi người con
gái của mình, khiến cô ấy phải chịu tổn thương. Vậy em bảo anh phải làm
sao? Khi nhìn em vừa ngủ vừa chảy nước mắt, anh tự hỏi mình anh đã khiến em tổn thương đến mức nào, vậy anh phải làm gì? Khi anh nghe Thanh Vân
nói đang ở chỗ em, anh cũng không nghĩ thêm bất cứ điều gì mà điên cuồng chạy đến đây, cuối cùng, vẫn không thể ngăn cản nổi cô ta. Đành rằng
sớm muộn gì em cũng phải biết, nhưng anh thật không muốn em biết trong
hoàn cảnh như vậy. Kiều Thư…vậy em nói anh phải làm sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT