Kiều Thư đi hơi chậm so với Minh Hải, nhìn tấm lưng Minh Hải mặc âu
phục, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, trước đây cô chưa có dịp nhìn Minh
Tùng mặc âu phục, anh chỉ luôn mặc đồ thoải mái, theo sở thích của bản
thân, không gò bó trong nhưng bộ đồ công sở như vậy…Kiều Thư lại lắc
đầu, qua rồi, anh có cuộc sống riêng, cô cũng vậy, người trước mặt là
Minh Hải mang đôi mắt của biển cả, chứ không phải Minh Tùng có đôi mắt
trầm ổn kiên cố như cây tùng lâu năm…nhưng tại sao…cảm giác run rẩy luôn xâm chiếm cô, khiến cô không thể định hình được?
Minh Hải dừng
bước, nhìn lại Kiều Thư đang thẫn thờ phía sau, thân ảnh cô mềm mại
khiến anh bỗng đau lòng…Kiều Thư, hiện tại em đang cảm giác gì? Đang
thấy như thế nào? Có cảm nhận được sự tồn tại của Minh Tùng? Hay chỉ
thấy Minh Hải giống Minh Tùng mà thôi? Kiều Thư đi tới gần Minh Hải cô
mới đứng sững lại, nhìn thẳng vào mặt anh, đôi mắt long lanh chớp chớp
như có vẻ kìm nén lại vài giọt nước mắt sắp trào ra… Kiều Thư nhanh
chóng tiến lên trước Minh Hải, cô vội vàng:
- Đối diện có một nhà hàng khá ổn, chúng ta qua đó, ăn nhanh rồi còn làm việc.
Sau đó cô đi nhanh sang đường, để lại Minh Hải với ánh mắt xanh luyến tiếc ở sau mà Kiều Thư không thể nhìn thấy. Minh Hải khẽ lắc đầu, chầm chậm
bất lực mà đi theo Kiều Thư.
Kiều Thư nhìn một bàn thức ăn Minh Hải
gọi bỗng có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ anh em sinh đôi thì sở thích ăn
uống cũng giống nhau, hơn nữa đây đều là món cô thích ăn. Nhưng vẫn tỏ
vẻ bình thường vốn có, Kiều Thư ăn và nói chuyện:
- Trước tiên anh định mời ai trước
- Khi ăn tôi không muốn nói chuyện công việc.
- À…
Vậy là Kiều Thư duy trì trầm mặc…với cô Minh Tùng hình như chưa khi nào
lạnh lùng thế. Kiều Thư bỗng cười cười, Minh Hải để ý thấy liền hỏi:
- Cô cười chuyện gì?
Kiều Thư vẫn cười nhẹ, phong thái rất bình thản, cô dựa lưng vào thành ghế,
quyết định ngả bài, cũng không muốn gượng gạo, để anh em nhà này đùa
giỡn mình thêm nữa. Cô đưa chén rượu gạo lên môi, hơi nhấp một chút và
nói:
- Anh rất giống một người trước đây tôi từng quen biết.
Minh Hải cũng buông đũa xuống, thấy Kiều Thư đánh tới, cũng đành phải đỡ thôi:
- Từng quen biết? Rất giống sao?
- Phải rất giống, đến cái tên cũng chỉ khác chữ Tùng và chữ Hải…vậy anh nói xem, có phải rất giống hay không?
Lấy phong thái nhàn nhã nhất có thể, Minh Hải nhìn sâu vào ánh mắt Kiều Thư như để tìm tòi gì đó, nhưng ánh mắt sắc xảo kia đã thông minh hơn
nhiều, không còn quá chân thật như trước nữa. Anh nhàn nhạt nói:
- À, thật trùng hợp, tôi có người anh sinh đôi, tên Minh Tùng. Vậy cô và Minh Tùng…là quen biết đến mức độ nào?
Kiều Thư thản nhiên rút ra một tấm card trong ví, đặt lên bàn rồi khoanh tay trước ngực, cố gắng giữ bình tĩnh cô nói:
- Đến mức độ cho tôi một tấm card, nhưng giờ tôi thấy không cần thiết nữa, nên phiền anh trả lại cho anh ta.
Minh Hải cầm tấm card lên cười cười:
- Cô biết không? Minh Tùng nhà tôi có một thói quen, khi in card sẽ in
hai loại. Một là có cây tùng thẳng tắp như thế này, một là cây tuyết
tùng có vẻ hơi mềm mại như thế này.
Minh Hải cũng rút trong túi ra
một tấm card khác, đặt cạnh tấm cô đưa, Kiều Thư nhìn theo tay Minh Hải
chỉ, đúng là khác biệt chi tiết đó. Lại nghe Minh Hải nói tiếp:
-
Nói về card cây tùng này, thì có lẽ không thể đếm hết Minh Tùng đã in và cho đi bao nhiêu tấm. Nhưng card mà có hình ảnh tuyết tùng, đến nay
phát ra ngoài chưa quá 10 tấm. Biểu tượng này cũng là tự tay Minh Tùng
vẽ. Nên không cây tuyết tùng nào giống cây tuyết tùng nào. Đây là cây
tuyết tùng cho tôi. Cô nhìn thử xem, có giống của cô hay không?
Kiều Thư nhìn xuống một tấm card của Minh Hải, quả thật là gần giống của cô, chỉ khác hoa ở trên cây là mầu nâu, còn của cô là mầu đỏ. Minh Hải lại
tiếp:
- Từ trước đến giờ tôi chỉ nhìn thấy tuyết tùng hoa mầu nâu,
mầu trắng, chứ chưa thấy qua mầu đỏ tươi như thế này… Mà theo vốn hiểu
của tôi về Minh Tùng, nếu đã đưa cho cô tấm card có hình tuyết tùng, thì cô đã không như người khác rồi, hơn thế hoa mầu đỏ…chứng tỏ cô còn rất
đặc biệt. Có lần Minh Tùng nói với tôi, mầu đỏ với Minh Tùng rất ý
nghĩa, đó là mầu của máu, của sự sống. Đừng nói với tôi, cô chính là
máu, là sự sống của Minh Tùng nhé.
Kiều Thư nghe Minh Hải nói, cô bỗng cười nhạt, nhấp một hớp rượu nữa, hỏi rất bâng quơ:
- Vì sao lại là tuyết tùng?
- Tuyết tùng là loài cây không phải ai cũng thích. Phần đa mọi người đều
bị dị ứng với phấn hoa tuyết tùng, để chăm sóc được tuyết tùng cũng
không phải đơn giản. Nhưng đặc biệt Minh Tùng không bị dị ứng với loại
phấn hoa này, người ta đi du lịch để tránh dị ứng, thì anh ta lại sang
Nhật vào mùa hoa Tuyết tùng nở để dạo chơi. Có lẽ hoa tuyết tùng không
dễ thích nghi, nhưng khi đã nhận ra cái đẹp, thì lại khó dứt.
Vẫn rất yên tĩnh nhìn xa xôi, Kiều Thư đột nhiên lên tiếng:
- Giúp tôi gửi tấm card này đến Minh Tùng, nói là tôi không cần chữa bệnh nữa, nên cũng không cần tìm anh ta.
Minh Hải đẩy tấm card về trước mặt Kiều Thư, anh nói:
- Minh Tùng đã đưa cho cô một tấm card như thế này, thì nhất định anh ta
sẽ không buông tay, sớm hay muộn, anh ta cũng sẽ tìm đến cô. Lúc đó, cô
hãy tự mình đưa, nếu muốn.
Đôi môi mắt long lanh khẽ nheo lại, khiến đôi môi anh đào tạo thành một đường cong mang sắc thái mỉa mai, Kiều
Thư đủng đỉnh, nhìn sâu vào đôi mắt xanh thẳm nói:
- Nếu anh ta có ý định ấy, thì nhắc anh ta nhớ rằng, Võ Kiều Thư tôi đã nói là nếu còn
gặp lại anh ta, thì dù đánh đổi điều gì, tôi cũng sẽ dụng tâm mà phá
hủy.
Sau đó Kiều Thư định đứng lên đi, thì Minh Hải bỗng hỏi:
- Vì sao lại hận anh ta như vậy? Vì yêu anh ta sao?
Vẫn nhìn vào Minh Hải, Kiều Thư không lảng tránh, cô đặt túi xuống bên cạnh rồi trả lời:
- Yêu? Đúng, tôi đã từng yêu anh ta. Nhưng khi nhận ra một người không
thành thật, thì bỗng nhiên không thể tiếp tục yêu nữa, có phải hay
không?
Minh Hải trầm lắng nhìn Kiều Thư, sâu xa nói:
- Tại sao
cô cho rằng anh ta không thành thật, có những điều chưa kịp nói, có
những điều không thể nói, có những việc cô chưa hề biết. Phải chăng cô
chưa đủ tin tưởng Minh Tùng? Nếu cô biết Minh Tùng có thể vì cô, mà đến
danh dự hay mạng sống của mình, đều không cần, thì cô nghĩ sao?
Kiều Thư giật mình vì khuôn mặt Minh Hải trước mắt như chính Minh Tùng đang
thổ lộ cùng cô, cô ngắc ngứ không thể nói được gì, chỉ muốn nhanh chóng
trốn chạy khỏi hiện thực bất đắc dĩ này. Kiều Thư vội vàng đứng lên, thì Minh Hải vươn người ra bắt lấy tay cô, nhưng một luồng điện manh xẹt
qua, Kiều Thư đứng yên không thể nhúc nhích, dần nhìn xuống ánh mắt Minh Hải, cô rùng mình hất tay anh ra hoảng hốt:
- Anh…anh là ai? Minh Hải hay Minh Tùng? Anh là ai?
Thấy Kiều Thư lùi dần về phía góc tường, vì không phải giờ ăn, nhà hàng
không nhiều khách, nên cũng ít người chú ý đến dáng vẻ Kiều Thư bây giờ. Minh Hải mang ánh nhìn lo lắng, lẫn bất lực nhìn về phía Kiều Thư, cô
lắc đầu rồi chạy thẳng ra cửa, hơi dừng lại, cô nói:
- Tôi sẽ cử
người đi cùng anh, xin lỗi, gần anh như thế này tôi không thoải mái, tôi sẽ về thiết kế quảng cáo và chuẩn bị sân khấu. Hẹn gặp lại!!!
Rồi
vội vàng rời khỏi tầm nhìn của Minh Hải, cô đi thẳng về công ty, khiến
anh đứng sững người nhìn theo bóng hình nghiêng ngả kia mà lắc đầu… Kiều Thư phải làm sao để em có thể hiểu anh????
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT