Thoắt cái, Kiều Thư đã về nước được hơn nửa năm, chỉ trong khoảng thời
gian đó, cô đã đưa công ty hoạt động trong một quỹ đạo rất ổn định, hơn
thế…chỗ đứng của công ty FLY có vẻ đã cao thêm một bậc, khiến nhiều nhân vật lão làng trong công ty cũng phải nể phục và công nhận năng lực của
Kiều Thư.
Tối nay cô có một buổi tiệc cần tham gia, cũng nên chuẩn
bị cho kĩ, công ty dầu khí này đang muốn tổ chức một buổi đấu giá, đang
cần tìm một công ty tổ chức sự kiện lên kế hoạch và thực hiện. Nếu có
được hợp đồng này trong tay, đảm bảo danh tiếng của FLY sẽ ngang tầm với SUN ngay lập tức…vì vậy, chắc chắn phải đánh bật được SUN lần này.
Nhưng có một vướng mắc tương đối lớn… Hôm nay cũng trùng hợp là sinh
nhật của Trần Tú, anh đã nói với cô từ sớm, giờ không biết nên nói với
anh như thế nào đây. Còn đang suy nghĩ thì Trần Tú đã đi vào, anh luôn
như một cơn gió mát mẻ ào vào nơi mà cô đang đứng, như muốn ngay lập tức cuốn cô đi theo mình. Kiều Thư cười nhẹ khi thấy gương mặt phấn khích
của anh:
- Đi thôi, anh sẽ đưa em tơi nơi lãng mạn để ăn cơm.
- Sinh nhật anh đáng ra phải để em mời chứ.
- Không cần, chỉ cần em tham gia là đủ rồi.
Nụ cười trên môi Kiều Thư chợt tắt khi nghe Trần Tú nói như vậy, thật sự
cô rất áy náy…anh luôn bên cô mỗi lúc cô cần, vậy mà chỉ một hôm sinh
nhật anh cô cũng không thể tham dự cùng anh…thấy biểu cảm của Kiều Thư
thay đổi, Trần Tú liền hỏi:
- Sao vậy? Có việc gấp ư?
- Ừm, em phải tham gia một buổi tiệc, nhân tiện tranh hợp đồng với SUN.
- Rất quan trọng sao?
- Nếu có được hợp đồng lần này, thì chỉ cần một bước, liền ngang hàng với SUN.
- Vậy thì phải tham gia rồi.
- Nhưng…
- Không sao, anh sẽ đi cùng em, như một partner được không?
Kiều Thư tròn mắt nhìn Trần Tú, anh tiếp:
- Sao vậy? Hôm nay là sinh nhật anh, em không nên vứt anh lại một mình chứ.
Kiều Thư thấy Trần Tú bày ra gương mặt khổ sở, cô đành bật cười mà đồng ý. Trần Tú lại bỗng nghiêm mặt, anh nói:
- Nhưng khi tham gia xong, em nhất định phải cùng anh đón sinh nhật…và thực hiện điều ước của anh.
Kiều Thư không cười nữa, cô nhìn sâu vào ánh mắt dứt khoát của Trần Tú…có lẽ anh đã kiên nhẫn đủ lâu rồi, và cô cũng đã đến lúc bắt đầu một cuộc
sống hoàn toàn khác, cũng nên cho anh, cho cô một cơ hội có phải không?
Kiều Thư nén xuống tiếng thở dài, cô không tỏ thái độ gì, chỉ lẳng lặng
gật đầu, biểu lộ thái độ đồng ý. Trần Tú như thở ra một hơi thanh thản,
ôm lấy cô, trân trọng mà nói:
- Anh không cố ý ép buộc em, chỉ muốn tranh thủ cho bản thân mình một chút thôi…được không.
Kiều Thư giấu mặt nơi bờ vai anh, khiến Trần Tú không biết cô đang che giấu
cảm xúc thế nào, chỉ cảm nhận được cô thở dài miễn cưỡng gật đầu mà
thôi…anh nhắm chặt mắt lại, đau lòng thầm nghĩ Kiều Thư…chỉ một lần này, một cơ hội này thôi…anh sẽ không khi nào làm em đau lòng, không khi nào thương tổn em…xin lỗi..hãy chấp nhận anh ích kỷ…một lần duy nhất…được
hay không?
Sau đó Kiều Thư duy trì nụ cười dịu dàng mà một năm nay thường có, cô nghiêng đầu nói:
- Anh về chuẩn bị đi, 6h30 đến nhà đón em. Được không?
Trần Tú véo nhẹ má Kiều Thư khiến cô không quen nên vội vàng né tránh, anh
cười tươi như muốn phá tan khoảng cách. Sau đó mới ra về, cũng không
quên nhắc nhở: 6h30 anh đợi em ở dưới nhà.
Khi Trần Tú đi rồi, Kiều
Thư mới thở ra nhẹ nhõm, vừa nãy cô cảm thấy như có một tảng đá nặng nề
đè trên ngực mình vậy… Haizzzz, dù sao cũng nên thử, chẳng phải trước
đây cô đã nói, nếu có khả năng cô sẽ yêu Trần Tú hay sao, giờ cô biết
mình đủ khả năng rồi mà.
Kiều Thư cũng nhớ đến thời gian ở Nhật Bản, hôm đó trời đã về chiều, một mình cô đi dọc trên đường ngắm nhìn sắc đỏ rực rỡ nhưng lại trầm tư có vài phần buồn bã của lá phong đang bay bay
trong gió. Kiều Thư đứng lại, cảm nhận thật sâu sắc nỗi bi thương trong
lòng mình, người cô yêu thương tin tưởng nhất chính là mẹ…cũng bỏ cô
đi…người khiến cô tỉnh ngộ, tiếp tục gắng gượng, tin tưởng cuộc đời này
vốn dĩ cũng không quá bất công, người hứa rằng sẽ không khi nào rời bỏ
cô…rồi cũng vứt cô lại mà tìm vui nơi khác. Kiều Thư cay đắng nhìn lại
quãng đường mà mình đã đi qua, người bạn thân nhất cũng không thể giữ
lại, người mình thương yêu tin tưởng nhất cũng không thể bên cạnh, người cho mình sức mạnh để tiếp tục sống cho ra sống…rồi cũng phải buông
tay…vậy còn gì níu giữ bản thân mình nữa chứ? Tư tưởng bị phân tán, tinh thần sa sút, xuống dốc không có điểm phục hồi…Kiều Thư thẫn thờ lang
thang vô định, khi dừng chân thì nhìn thấy một quán bar bên đường, không suy nghĩ nhiều mà bước vào gọi vài ly rượu uống không có cảm giác gì,
cho đến khi đứng không vững nữa mới tính tiền rồi ra về. Nói là ra về
nhưng quả thật là không biết nên đi đâu, lang thang một lúc không hiểu
vì sao lại đứng trước một hồ nước thật lớn. Nhìn mặt nước lấp lánh bởi
ánh đèn đường, cô thích thú muốn được chạm vào thứ ánh sáng xa vời và hư ảo ấy…với tay ra, mong mỏi có thể bắt lấy những điều không tồn tại,
bỗng nhiên nước mắt lăn dài, cô lên tiếng…mẹ, có phải hay không, nếu con lấy được ánh sáng kia thì có thể gặp mẹ…mẹ, thật lòng, con chỉ muốn
được ở cạnh mẹ mà thôi… sau đó cô liều mình đòi nhào người xuống lòng hồ lạnh giá, tưởng chừng như sắp tơi nơi thì bị một lực đạo thật lớn kéo
lại. Kiều Thư ngã người về phía sau, mờ mịt nhìn người đang hốt hoảng ôm chặt lấy mình mà nói: Kiều Thư, còn có anh, có anh rất cần, rất cần em, đừng bỏ lại anh có được không, đừng đối xử tàn nhẫn với anh như vậy…
Khi đó Kiều Thư liền chầm chậm nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ mệt mỏi, mang theo đầy nước mắt và hơi rượu, sáng hôm sau tỉnh dậy thì đã thấy Trần
Tú bên cạnh bát cháo nóng hổi đợi cô. Tuy hơi đau đầu nhưng sự việc tối
qua cô vẫn hình dung lại rất rõ, khẽ giật mình cô hỏi: vì sao biết em ở
nơi đó? Trần Tú rất thản nhiên như không có chuyện gì to tát nói: một
cậu em hôm đi leo núi cùng gọi cho anh, nói cô gái hôm trước bị ngã một
chút mà anh đã cuống cuồng lên, đang giận anh uống rượu giải sầu ở đó,
nói anh nhanh đến đưa em về, nếu không sẽ bị cậu ta bắt mất, nên anh cấp tốc chạy tới cướp người về nói xong anh còn cười rất hồn nhiên khiến cô cũng thoải mái mà cười trước sự pha trò của anh, nhưng từ đó anh cũng
theo cô rất kỹ, cho đến khi Kiều Thư hứa cô sẽ không uống rượu nữa, anh
mới cho cô tự do.
Lắc đầu với những suy nghĩ vẩn vơ của mình, thu
xếp bàn làm việc, chuẩn bị một chút những gì cần giới thiệu về công ty
mình tối nay, rồi mới yên tâm ra về. Trên đường về, cô rẽ vào Thiên
Minh, chọn một vài bộ đồ dự tiệc và phụ kiện kèm theo. Khi về tới nhà,
Kiều Thư mở tủ lạnh lấy hộp sữa uống hết sau đó mới bắt đầu công cuộc
trang điểm… Sau khoảng một tiếng thì tất cả cũng xong xuôi, cô nhìn đồng hồ đã 6h15, ra ban công nhìn xuống, thấy xe Trần Tú đã dừng ở dưới.
Cười nhẹ, cô ra khỏi nhà, xuống tới nơi chỉ thấy Trần Tú nhìn cô không
chớp mắt. Khẽ hua tay trước mặt anh để đánh động, cô nói:
- Đi thôi, còn nhìn em nữa…sẽ không kịp đâu.
Trần Tú cười ngượng gật đầu, ga lăng mở cửa xe cho Kiều Thư, rồi mới
vòng sang ghế lái, ngồi vào và chạy thẳng đến khách sạn tổ chức tiệc mà
Kiều Thư nói. Anh chẳng cần quan tâm kia là công ty gì, chỉ cần biết có
thể ở bên Kiều Thư thêm phút nào, là anh hạnh phúc thêm phút ấy…như vậy
là đủ rồi…nếu có ai nói…anh yêu đến mù quáng, ngốc nghếch…thì anh cũng
chỉ có thể cười mà nói rằng..rất xứng đáng mà thôi.
Khoảng chừng
30′, hai người đã tới nơi, dừng xe trước cửa để phục vụ cất vào bãi đỗ
xe, sau đó Kiều Thư khoác cánh tay Trần Tú đi vào đại sảnh, đã có rất
nhiều khách khứa ở đây, nhìn đâu cũng thấy sang trọng và đẳng cấp. Nhưng khi Kiều Thư và Trần Tú bước vào, không tránh khỏi trở thành tâm điểm
thu hút tại bữa tiệc, bởi Trần Tú sừng sững, uy nghiêm và mạnh mẽ như
một vị thần bên cạnh để bảo vệ một bông hoa hồng thanh khiết mỏng manh.
Kiều Thư khoác trên mình bộ lễ phục trắng, phần trên ôm sát lấy thân
người, phía chân váy thì nhẹ nhàng vì chất liệu vải mềm mại, khiến chủ
nhân yêu kiều thêm vài lần, một hàng đá quý màu trắng lấp lánh ở ngực
khiến Kiều Thư thu hút đến bất ngờ, suối tóc đen dài ngang lưng được gọn gàng giữ lại bằng một chiếc cặp sang trọng để lệch về bên phải rất tự
nhiên, vô tình làm tăng thêm vẻ đài các lại trẻ trung đến đáng ngạc
nhiên của cô. Khí chất dịu dàng lại cao quý, kết hợp với một khí thế
lịch lãm nhưng lại lạnh lùng cao ngạo, khiến không ai có thể rời mắt
khỏi đôi kim đồng ngọc nữ này. Ngay đến một người nào đó rất bí ẩn từ xa nhìn lại, cũng bị thu hút mà nở một nụ cười, nhưng nụ cười dù tỏa sáng
bao nhiêu thì cũng ẩn hiện rõ ràng nét đau đớn và nuối tiếc bấy nhiêu.
Buổi tiệc nhanh chóng được bắt đầu. Mọi người đều tập trung lại gần sân khấu để nghe MC giới thiệu. Khi người đại diện của công ty đứng ra phát
biểu…thì Kiều Thư giật mình sững người, còn Trần Tú thì bật thành tiếng
bất ngờ Minh Tùng??? , lúc sau mới nghe Kiều Thư lên tiếng:
- Không phải, đó không phải Minh Tùng.
Trần Tú nhìn sang khuôn mặt rất bình thản của Kiều Thư, rồi lại nhìn lên sân khấu, rõ ràng là khuôn mặt, dáng người kia…duy chỉ có mái tóc không
phải mầu vàng mà thôi. Anh chàng kia nhìn có vẻ giống người châu Á nhiều hơn, có điều mắt lại mầu xanh, nhưng rõ ràng…
- Anh ta có lẽ là em trai của Minh Tùng, trước đây có nghe qua, họ là anh em sinh đôi.
Kiều Thư vẫn chăm chú nhìn lên phía sân khấu, như muốn kiếm tìm một bóng
hình quen thuộc xưa, nhưng chỉ là người giống người, chứ không phải là
một. Cô cười, mang theo dư vị trào phúng thì nghe thấy người phía trên
nhắc đến mình. Anh ta nói:
- Tôi muốn hợp tác cùng công ty FLY lần này, không hiểu TGĐ Võ Kiều Thư có đồng ý hay không?
Kiều Thư bỗng giật mình nhìn người đàn ông đào hoa đang tiến dần lại phía
mình, anh ta như nhìn thấy sự bối rối trong mắt cô, và cũng coi thường
sự tồn tại của Trần Tú bên cạnh. Đứng trước mặt Kiều Thư rồi, anh ta mới nhìn sâu vào đôi mắt đang hoang mang của cô, rất tự tin mà tươi
cười…phải…thật giống…anh ta rất giống với Minh Tùng nên khiến cô không
tự chủ được mà run rẩy. Như đề phòng, Kiều Thư bám chặt hơn vào cánh tay của Trần Tú, nhưng đồng thời cũng lùi lại hai bước, tất cả hành động
của cô đều không thể qua khỏi cặp mắt xanh thăm thẳm của Minh Hải. Anh
ta khẽ cười sau đó tiếp tục:
- Sao vậy? Công ty chúng tôi không đủ hấp dẫn để TGĐ Võ Kiều Thư đây nhận lời ư???
Xung quanh đã bắt đầu xì xào bàn tán…ai mà không biết công ty Tùng_Hải nổi
tiếng như thế nào chứ, nếu nói Tùng_Hải không đủ hấp dẫn thì còn công ty nào đủ hấp dẫn đây?
Kiều Thư cố gắng trấn định lại bản thân, cô nhìn thẳng vào Minh Hải đang bông đùa trước mặt mình mà hỏi:
- Nếu FLY chúng tôi nhận hợp đồng này, liệu có nhận được ưu đãi gì hay không?
- Ha ha…câu hỏi này không phải TGĐ Võ Kiều Thư đây đã tìm hiểu từ trước
hay sao? Không có lý gì cô lại tự nhiên tham gia buổi tiệc này?
Kiều Thư bị đánh bất ngờ bởi lý lẽ của Minh Hải, cô không thể phản kháng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi mắt như biển cả đang đùa giỡn với cô mà
thôi. Trần Tú bên cạnh như muốn chiến đấu, lại bị cô giữ lại. Kiều Thư
rất thoải mái mà cười:
- Coi như hôm nay tôi đi không mất công, cũng đã thu hoạch được khá nhiều. Giờ cũng có thể ra về, nếu quý công ty có
hứng thú, ngày mai có thể cử người tới FLY bàn kế hoạch cụ thể, chúng
tôi rất sẵn lòng tiếp đón.
Sau đó lịch sự mà gật đầu, rồi kéo Trần
Tú định nhanh chóng quay bước ra phía cửa…cô không thể phủ nhận, rõ ràng người này không phải Minh Tùng, nhưng…khí thế của anh ta…rất áp bức
cô…khiến tim cô…không có khả năng yên ổn. Nhưng Kiều Thư vừa định quay
người, thì bỗng giật mình đứng lại vì mái tóc đen dày, như thác nước vô
tình bị tháo tung ra khỏi chiếc cặp lấp lánh, làm chúng tự nhiên buông
thả mềm mại khiến Kiều Thư bỗng mang một vẻ đẹp kiều mị đến say đắm lòng người. Cô nhíu mày quay người lại, chỉ thấy Minh Hải bày ra một vẻ mặt
nghiêm túc, nhưng ánh mắt sâu thăm thẳm lại thêm chút lãng tử phiêu
bồng, bỡn cợt mà nói:
- Nếu không ngại, có thể tặng tôi chiếc cặp
tóc này, coi như quyên góp vào buổi đấu giá từ thiện tới đây được chứ,
tôi đảm bảo sẽ thu được rất nhiều tiền.
Khuôn mặt Kiều Thư thanh tú, được mái tóc đen nhánh ôm ấp yêu thương, ánh mắt long lanh khiến người
nhìn phải say đắm, đôi môi anh đào rất bình thản nhẹ nhàng cười và nói:
- Nếu anh Minh Hải đây đã nói vậy, tôi rất sẵn lòng mà quyên góp, chỉ hi
vọng lần sau…anh có thể lịch sự hơn một chút, không cần dùng biện pháp
giống như là…cướp của vậy.
Rồi quay bước ra cửa, không nhìn lại dù
chỉ một lần, khiến Minh Hải ở phía sau thẫn thờ…đúng là có năng lực,
không trách lại nắm được Minh Tùng như…haizzz khổ cho anh…dính vào vụ
này, đau đầu đây… Minh Hải nhìn về nơi người nào đó đứng lấp sau sân
khấu, lặng lẽ hướng ánh mắt về phía Kiều Thư đang nắm chặt cánh tay Trần Tú mà vững vàng bước đi…ánh mắt kia…Minh Hải anh không thể san sẻ nổi,
nó quá trống rỗng, quá vô định, và quá luyến tiếc… Minh Hải đi gần lại,
đưa chiếc cặp tóc nhỏ bé trong lòng bàn tay cho Minh Tùng…Minh Tùng chỉ
lặng lẽ không nói gì, nắm chắc chiếc cặp như muốn níu giữ lấy chút hơi
ấm ít ỏi của Kiều Thư còn sót lại, rồi lặng lẽ rời đi…Kiều Thư…anh không thể vứt bỏ đoạn tình cảm này…tình yêu không phụ thuộc vào năm tháng, mà phải xem mình gặp có đúng người hay không, và anh tin tưởng…bản thân
mình chắc chắn đã gặp người mà mình không có khả năng buông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT