Nụ cười của Minh Tùng như ngưng trệ, không ngờ chỉ một câu Kiều Thư
không cẩn thận bày tỏ…cô hạnh phúc…bên anh cô hạnh phúc…lại khiến anh
rung động mạnh mẽ đến thế. Anh áp bàn tay ấm áp của mình vào khuôn mặt
ửng hồng vì trời lạnh của Kiều Thư, thoải mái ngắm nhìn người con gái
trước mặt. Vì trời lạnh, cô mặc chiếc áo dạ dài, dày dặn mầu đỏ cam,
nhìn thật rực rỡ, như tia ấm áp duy nhất từ năng lượng sống của chính
mình, bừng lên giữa không gian lạnh lẽo này, trên cổ Kiều Thư là chiếc
khăn quàng cổ màu trắng tinh khôi hài hòa làm sáng lên khuôn mặt được
trang điểm nhẹ nhàng, với chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi tinh tế đồng với
mầu áo khoác, chiếc cằm xinh xắn mà anh luôn yêu thích, đôi mắt luôn
thành thật đang lấp lánh, và nụ cười nhẹ nhàng khiến cô toát lên một sức hấp dẫn kiều mị mà anh khó lòng trốn thoát được sức hút mê người ấy.
Lần đầu tiên cho đến giờ phút này trong cuộc đời, anh ngây ngô nhìn vào
một người con gái mà nói:
-Chắc chắn cả cuộc đời này…anh cũng không thể trốn thoát được tình yêu mà chính mình giành cho em.
Nhoẻn cười đáng yêu, Kiều Thư lại kéo Minh Tùng đang chìm đắm trong những cảm xúc phức tạp, tiếp tục dạo chơi. Rất nhanh đã đến cuối ngày. Hai người
tìm một nhà hàng ăn tạm chút gì. Rồi cùng nắm tay nhau đi ra phía hồ,
chờ đợi đến giây phút giao thời thiêng liêng. Chỉ 30 phút nữa là đến
12h. Minh Tùng vẫn đứng từ phía sau, ôm lấy Kiều Thư vào vòng tay ấm áp
của mình, yêu thương tựa cằm mình lên đỉnh đầu cô. Giọng anh trầm thấp
nói, đủ để cô nghe thấy giữa những âm thanh hỗn tạp:
-Kiều Thư đây
sẽ là giao thừa anh nhớ nhất trong cuộc đời mình. Anh ao ước sẽ còn thật nhiều…thật nhiều năm nữa chúng ta được bên nhau như thế này…chúng ta
còn dắt theo vài đứa trẻ, cùng nhau đón giao thừa có được hay không?
Kiều Thư bật cười lên tiếng:
-Cái đó thì còn phải xem xét, em vẫn còn rất lo lắng…anh thật sự yêu thích đàn ông nha.
Khẽ cắn vành tai đỏ hồng phía dưới mình, anh cảnh cáo khi thấy cô nhỏ tiếng kêu “a…”
-Để xem em còn ngang người chọc tức anh hay không? Nếu không tin tưởng mức độ nam tính của anh, anh sẵn sàng mời em thử qua.
Kiều Thư ngại ngùng cúi mặt thấp, dù đêm tối, chỉ có ánh đèn từ phía hồ hắt
lại, và anh cũng đang đứng sau lưng ôm lấy cô, thì Minh Tùng cũng hiểu
rõ khuôn mặt cô giờ này đang nhiễm một tầng hồng nhạt, và ánh mắt đang
ngại ngùng lảng tránh như thế nào, anh thích thú nói to:
-Kiều Thư em thật đáng yêu.
Khiến vài người đứng gần nhìn lại, cô hốt hoảng quay về phía anh, giấu gương
mặt mình kĩ lưỡng trong khuôn ngực anh. Minh Tùng hài lòng cười to, cũng là là lúc MC đứng trên sân khấu quảng trường nói vang:
-Mọi người
chú ý, giây phút chúng ta chờ đợi đã đến, hãy cùng nhau đếm ngược, khi
nào chuông đồng hồ điểm 12h…hãy cùng nhau giành những lời chúc tốt đẹp
nhất đến muôn người…nào bắt đâu…10 9 8 7 6 5 4 3 2 1…0
-CHÚC MỪNG NĂM MỚI!
Mọi người cùng hô to, và ôm lấy nhau để chia sẻ hạnh phúc…đèn đường tắt
ngấm, không gian bỗng tối tăm, rồi bất ngờ vang lên tiếng
“phụt…phụt…phụt….bùmmmmmm…..”
Tiếng pháo hoa nổ vang rền, trên nền
trời đen tối bỗng rực rỡ, cảnh tượng từng chùm, từng chùm pháo hoa tỏa
ra thành nhiều hình thù khác nhau, sáng chói đẹp mắt, làm bất cứ người
nào cũng phải rung động, trầm trổ, và vui sướng hân hoan…
Minh Tùng ôm chặt Kiều Thư vào trong lòng, anh thì thầm bên tai cô:
-Chúc mừng năm mới.
-Chúc mừng năm mới, an khang thịnh vượng.
Cô cũng thủ thỉ mà nói trong vòng tay anh, rồi bỗng lặng người đi khi nghe tiếng anh lan tỏa trong không gian ồn ào nhưng thật rõ ràng:
-Thư…anh yêu em!
Kiều Thư khẽ so vai, cười ấm áp, cô biết, cô cảm nhận được tình yêu ấy, cũng thổn thức trong lòng điều mà mình muốn nói. Cô hiểu rõ cảm xúc của bản
thân…thực ra…trái tim cô…đã trao cho người đàn ông này mất rồi. Kiều Thư ôm chặt hơn Minh Tùng, như muốn hòa làm một vào với anh… nhìn lên gương mặt ôn nhu của Minh Tùng, mà phía trên pháo hoa vẫn nở rộ rực sáng rộn
ràng… Kiều Thư nhón chân, đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng ấm áp,
nhưng không nghĩ, Minh Tùng chỉ ngạc nhiên chừng 2 giây, khi cô định rời ra, thì anh bất ngờ chế trụ gáy cô, trao cho cô một nụ hôn nồng cháy
ngọt ngào và sâu sắc. Kiều Thư cũng không từ chối, không lảng tránh, mà
mạnh dạn đón nhận, dũng cảm cùng anh trầm luân trong tình yêu bất tận
lúc này.
Khi rời ra, họ nhìn sâu vào mắt nhau, như muốn đốt cháy đối phương ngay lập tức…bản thân họ hiểu…họ sẵn sàng trao cho nhau tất cả…
Hai người cười rực rỡ, ánh mắt lấp lánh, không biết do phản chiếu ánh
sáng từ pháo hoa, hay bản chất là do vui mừng quá đỗi trong lòng. Chỉ
biết giờ phút này cả anh và cô…rất hài lòng và hạnh phúc.
Khi
hai người về tới nhà, đồng hồ cũng báo 1h30, có vẻ hơi mệt Kiều Thư ngã
mình vào ghế sa long, nhắm mắt lại. Minh Tùng ngồi xuống, vuốt tóc cô
đầy yêu thương dỗ dành:
-Vào phòng ngủ đi nào.
Kiều Thư nũng nịu khẽ cọ cọ vào tay anh, đưa tay ra ôm lấy cổ Minh Tùng, cô nói:
-Bế em vào đi.
Minh Tùng bật cười vì lần đầu tiên thấy được dáng vẻ đáng yêu này của cô,
anh chiều chuộng, dễ dàng ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Kiều Thư, bế cô
vào phòng ngủ, đặt cô lên giường rồi, anh mới giúp cô bỏ đi chiếc áo
khoác ngoài đã thấm sương đêm, tháo luôn chiếc khăn trên cổ, sau đó đặt
Kiều Thư đang yên ổn nhắm mắt nằm ngay ngắn lại, đắp kín chăn cho cô,
anh mới đứng lên định đi về phòng. Nhưng…bàn tay bị giữ lại bằng một lực đạo yếu ớt, lại thêm chút rụt rè…anh hướng về phía người nằm ở giường,
thấy Kiều Thư vẫn nhắm chặt mắt, nhưng môi hồng thì mấp máy nói nhỏ:
-Hôm nay hình như hơi lạnh…anh nằm bên này đi.
Minh Tùng mỉm cười nhìn Kiều Thư tuy nhắm mắt mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khẽ ho nhẹ, Minh Tùng trêu chọc:
-Em suy nghĩ kỹ chưa? Nhớ nhé, anh là đàn ông đích thực đấy, lại nằm cạnh người con gái mình yêu thương..anh sợ..
-Thôi anh mau về phòng ngủ đi.
Kiều Thư ngại ngùng nhanh chóng rụt tay về, chui vào trong chăn, giấu đi
khuôn mặt đang xấu hổ. Minh Tùng càng buồn cười hơn, anh bỏ đi áo khoác
ngoài, rồi cũng lập tức chui vào trong chăn, ôm chặt lấy Kiều Thư khiến
cô bất ngờ cuộn tròn người lại. Minh Tùng đặt đầu cô lên cánh tay mình,
anh nói nhỏ:
-Thư…anh thật yêu em…phải làm thế nào bây giờ?
Kiều Thư thả lỏng, dựa sát vào lòng anh, một lúc sau nhìn lên khuôn mặt anh
đang gần kề trong gang tấc…áp tay mình vào má anh, cô bùi ngùi:
-Minh Tùng…em cũng yêu anh.
Thấy Minh Tùng mở ra cặp mắt nâu đen phức tạp nhìn mình, cô chủ động hôn anh đầy cảm xúc mà tiếp tục khẳng định…
-Yêu anh…em yêu anh Minh Tùng.
Là lần đầu tiên Kiều Thư thổ lộ lòng mình, lần đâu tiên cô khẳng định..cô
yêu anh…Minh Tùng hạnh phúc, hôn Kiều Thư, lại thêm một nụ hôn cháy
bỏng, cuồng nhiệt, như muốn hòa tan cô ngay lập tức, khiến cho chính bản thân Kiều Thư cũng không thể khống chế được mình, cô nhiệt tình đáp lại anh…rất tình nguyện…mà chấp nhận anh…cô trao cho anh tất cả…niềm tin
thậm chí cả bản thân mình…mà sẽ không khi nào hối tiếc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT