Từ hôm đó trở đi, Minh Tùng biết Kiều Thư không phải hết buồn thật sự,
nhưng cô cố gắng hết sức hòa mình vào cuộc sống. Anh mua mấy chậu cây
xương rồng nho nhỏ để ngoài ban công, cô rất chú ý mà chăm sóc chúng.
Ngày ngày Kiều Thư đi làm, cũng hòa hoãn rất nhiều với Thái Khang, về
nhà cô cùng Minh Tùng dạo phố, mua sắm, ăn cơm và xem mấy đĩa phim mà
lúc trước anh mua. Nói chung, cuộc sống của Kiều Thư bây giờ, có thể nói còn tốt đẹp hơn cả trước đây. Cô ăn ngủ điều độ hơn, biết để ý tới mọi
vật xung quanh, biết quý trọng bản thân và sức lao động của mình hơn.
Đôi khi cũng thất thần, nhưng Minh Tùng luôn có cách nhanh chóng kéo cô
về với thực tại. Kiều Thư rất hài lòng, vì ít ra ông trời vẫn còn cho cô một anh chàng Minh Tùng đáng được trân trọng như thế này…nếu không có
Minh Tùng…có lẽ giờ này…cô cũng đã ở bên cạnh mẹ rồi cũng nên.
- Suy nghĩ gì vậy?
Minh Tùng đột nhiên từ trong bếp ra đứng cạnh Kiều Thư ở ban công. Cô nhoẻn
cười nhìn anh còn mặc chiếc tạp dề mới mua, có hình chuột micky hồn
nhiên đứng đối diện mình. Cô nói:
- Đợi chút nhá.
Rồi chạy ù vào bếp, một lúc sau Kiều Thư chạy ra khiến Minh Tùng cười nghiêng ngả, khi thấy cô mặc chiếc tạp dề còn lại hình vịt donan vàng chói bắt mắt. Cô
đặt máy hình cách một khoảng, cài đặt chế độ tự động, rồi chạy lại ôm
vai bá cổ Minh Tùng mà tạo dáng, cỡ khoảng chục kiểu Kiều Thư mới chịu
dừng lại. Cô chạy đến cái máy ảnh để xem hình, kiểu đầu tiên, cô khúc
khích vì thấy mình cười nham hiểm khoác tay lên vai Minh Tùng, nhưng vẫn không thể dù cố hết sức mà kiễng chân lên, còn Minh Tùng thì mặt cứ ngơ ngác ra không hiểu gì…rất chi là ngố. Tấm thứ hai là cô kéo tai Minh
Tùng làm mặt xấu, anh cũng rất nhanh chóng bắt nhịp mà hợp tác với cô,
giả vờ nheo mắt lại miệng há to như đang kêu cứu…tấm thứ ba, thứ tư, thứ năm… Đến một tấm hình cô bỗng giật mình nhìn lại, hai người cùng nhau
mặc tạp dề trẻ con, cô khoanh tay, dựa người vào anh tươi cười rạng rỡ,
còn Minh Tùng thì hài lòng cười mỉm, rất yêu thương mà nhìn xuống khuôn
mặt cô, ánh mắt này Kiều Thư chưa khi nào bắt gặp, đôi mắt nâu đen kia
như muốn ôm trọn cả thân hình cô, muốn ôn nhu bao bọc, muốn yêu thương
che chở, lại như hi vọng chờ đợi. Cô trầm ngâm rất lâu trước ánh nhìn
này. Không hiểu sao bỗng dưng cô chấn động thật mạnh, trong thâm tâm vừa ngạc nhiên lại vừa như vui mừng, vừa hoảng hốt lại vừa yên bình như có
một dòng nước ấm áp len lỏi khắp lồng ngực…
Thấy lạ, Minh Tùng bước lại gần lên tiếng:
- Gì vậy?
Kiều Thư ngây ngô nhìn anh đang nhíu mày, cô khẽ nghiêng đầu:
- Minh Tùng, liệu có phải anh không yêu thích đàn ông hay không?
Hơi giật mình, nhưng anh tiếp tục hỏi, ánh mắt kiên định mang theo một vài ý cười hút hồn người đối diện:
- Em nói xem.
Kiều Thư ngơ ngác nhìn Minh Tùng, thì anh lại nói tiếp:
- Còn em…liệu có phải em không yêu phụ nữ?
- Không thể nào, tôi yêu Kiều Như.
- Vậy nếu tôi không yêu đàn ông, em sẽ làm gì? Liệu có đá tôi ra khỏi nhà không?
- Đương nhiên rồi, chứ tôi lại để sói trong nhà nữa chắc.
- Thật chứ?
Minh Tùng tiến lên một bước, thuận tay đỡ lấy lưng Kiều Thư kéo sát lại phía mình. Anh say đắm nhìn vào khuôn mặt ửng hồng của cô giờ phút này, đôi
mắt chân thật không che giấu nổi bối rối, ngượng ngùng. Anh khẽ cười,
thanh âm trầm thấp thì thầm bên tai cô:
- Kiều Thư…có lẽ, vì em mà tôi đã không kiểm soát được bản thân mình nữa rồi… Em xem…
Minh Tùng kéo tay Kiều Thư, đặt bàn tay mảnh khảnh của cô lên ngực trái mình:
- Em thấy không…sao tim tôi lại đập nhanh như vậy chứ, không phải là vì
đang đứng cạnh em ư? Nếu tiếp tục như thế này…tôi nghi ngờ mình có thể
bị mắc bệnh lý về tim.
Anh cười hiền hòa, mái tóc vàng kim mang đầy
những ánh hào quang chói mắt, đôi đồng tử nâu đen thu hút đầy bí ẩn, đôi môi mỏng đỏ hấp dẫn, khuôn mặt hoàn hảo cùng làn da trắng của người
châu Âu…khiến Kiều Thư như bị hút sâu vào đó, không có khả năng tách ra, cô hoảng hốt lảng tránh ánh mắt như muốn trốn chạy, định bụng đẩy anh
ra nhưng lại không có khả năng phản kháng. Minh Tùng quyết tâm truy đuổi đến cùng, anh nói:
- Kiều Thư…em có thể trốn tránh tôi, nhưng không thể trốn tránh cảm xúc của mình như vậy. Em thử nói xem bao lâu rồi em
không còn nghĩ về Kiều Như nữa, thử cảm nhận từ chính nơi này của em
đi…
Minh Tùng lại lần nữa cầm bàn tay Kiều Thư nhẹ nhàng đặt lên
ngực chính cô. Nơi trái tim cô đang loạn nhịp để tố cáo chủ nhân của
mình. Cô lắc đầu muốn chối bỏ sự thật:
- Không, không thể nào…sao có thể như vậy chứ?
- Kiều Thư, em phải hiểu…không phải bản chất là em yêu Kiều Như, mà bản
chất là em quá quý mến cô ấy, quá quen với việc có cô ấy bên cạnh, hơn
thế…em lại không có chút niềm tin nào vào người khác phái. Vì vậy em mới ngộ nhận điều đó.
Kiều Thư dùng toàn bộ sức lực mà mình có, đẩy Minh Tùng ra, hoảng loạn thốt lên:
- Không thể có chuyện ấy.
Rồi chạy vào phòng đóng chặt cửa lại. Cô trèo lên giường, chui vào ổ chăn
ấm áp trốn tránh mọi việc…sao có thể như vậy…không thể như thế được…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT