Sau đám cưới ba, cuộc sống nó trở lại bình thường. Nó dặn Duy đừng tới đón nó nữa, cả một tuần dậy sớm khiến nó ko chịu nổi. Nó lại tiếp tục thức khuya chơi games và chờ mail của mẹ, sáng thì lại thức dậy nhờ 7 chiếc đồng hồ báo thức. Duy đành nghe lời nó, ko tới rủ nó đi học sớm nữa.
7h sáng…
Chiếc đồng hồ thứ nhất giãy lên đành đạch.
Nó vung tay một cái, một chiếc đồng hồ đi đời nhà ma.
Chiếc thư hai lại bắt đầu nhiệm vụ của mình sau 2p.
Và chiếc này cũng chịu chung số phận với chiếc đồng hồ kia. Tội nghiệp hai cái đồng hồ trung thành, đã cố gắng báo cho nó khỏi phải dậy trễ, vậy mà lại bị chủ nhân của mình đối xử như vậy.
2p sau, lại thêm một chiếc nữa chịu chung số phận.
Nó bực mình ngồi dậy tắt hết 4 chiếc đồng hồ còn lại rồi làm VSCN.
Nó ra khỏi nhà ngay sau khi chuẩn bị xong mọi thứ mà ko ăn sáng ở nhà. Đơn giản là cho tới bây giờ nó vẫn chưa thể chấp nhận được một gia đình như thế.
Ghé vào nhà sách, nó lại tiếp tục chờ đợi tiểu thuyết “Chạng vạng”. Chết tiệt, làm cái quái gì mà chỉ một cuốn tiểu thuyết thôi mà nó phải chờ đợi suốt cả gần một học kì. Bực mình chịu ko được.
Theo thói quen, nó lại ghé vào quầy đồ lưu niệm. Chiếc hộp nhạc đã ko còn ở đó nữa. Nó mơ hồ nhớ lại, dường như mấy tuần trước Duy đã mua tặng nó chiếc hộp nhạc đó rồi thì phải. À ko, là cho nó mượn tiền mua mới đúng. Phải tích cóp tiền để trả lại cho Duy thôi.
Đang lang thang vô định hướng trong nhà sách, nó ko để ý phía trước mà đụng phải một người. Vâng, ko phải ai xa lạ đó chính là đại công tử Hoàng Vĩnh Kì – kẻ mà nó mới chỉ biết cách đây 2 tuần.
_Mày làm gì trong đây?? – Kì lên tiếng hỏi trước, cách xưng hô đã ko còn lịch sự như lần đầu tiên.
_Kệ tao!! – nó quay đi – Chẳng liên quan tới mày!!
_Sắp trễ học rồi đấy!! Có đi ko hả??
_Thói quen của tao là đi học trễ mà!!
Xong nó lại bỏ đi một mạch để Kì ở lại phía sau.
Ko hiểu sao nó lại ko cảm thấy có thiện cảm với tên Kì này. Hắn là một công tử nhà giàu, phải. Ngày đám cưới của ba lúc ở nhà thờ hình như nó cũng nó thấy hắn thì phải. Mặc dù ko nhìn rõ lắm nhưng nó chắc chắn đó là hắn. Đi cùng với hắn là một con bé và một người đàn ông trung niên. Có thể đó là gia đình của hắn. Ủa mà ba nó có quen biết nhà hắn sao ta?
Mải suy nghĩ, nó lại đụng phải một kẻ nữa. Lần này cũng lại là người quen, đó chính là thằng nhóc lớp 11 đã làm nó chảy máu chân – Nguyễn Trần Đăng Khôi. Nó nhăn nhó đứng dậy rồi quát tháo kẻ ko có mắt mũi kia, đi đứng thế nào mà lại dám đụng vào nó (thực ra là nó đụng trước đấy chứ)
_Tên đi nào đi đứng ko nhìn đường à??? MẮT CÓ LÉ CŨNG PHẢI THẤY MỜ MỜ CHỨ???????????????
_Dạ ko, em sr chị nhak, hì hì!! – Khôi méo mặt cười trừ.
Nó nhăn mặt nhìn Khôi một lát rồi lại nhìn đồng hồ. Mới có 7h45, còn sớm chán. Khi nó toan bước đi thì Khôi bỗng kéo nó lại và hỏi
_Chị ko đi học sao?? Gần trễ rồi đấy!!
_Ko liên quan tới tiền ăn sáng của mày đâu, đứng có quan tâm!!
Nó bực bội buông một câu rồi bước đi. Lần này Khôi ko giữ lại nữa, dù gì cũng đã sắp trễ học rồi, Khôi cũng phải đi học mà. Khôi chạy nhanh ra quầy đồ lấy cặp rồi phóng thẳng tới trường, trong khi đó thì nó lại tiếp tục dạo quanh khắp nhà sách. Cho tới khi tiếng chuông cứu hỏa… à ko, tiếng chuông báo vào lớp vang lên thì nó mới hốt hoảng chạy nhanh ra quầy đồ lấy cặp rồi khẩn trương co giò phóng tới trường với vận tốc 4,9m/s. Nói thì hơi quá một chút nhưng đúng là nó chạy nhanh lắm, có thể tham gia đội điền kinh được rồi.
Hộc… nó thở dốc khi vừa tới cổng. Cánh cổng trường đã khép lại kín mít. Thôi thì hôm nay đành gặp mặt thầy giám thị vậy. Ummm… lấy lí do gì đây ta??
Mải suy nghĩ, nó ko để ý rằng thầy giám thị đã đứng trước mặt. Ông khẽ chau mày rồi cất tiếng oang oang...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT