Anh dẫn cô đi đến một con đường thật xa, mở cửa xe, từ xế chiều cho đến khi trời tối, cũng không biết rốt cuộc anh muốn đi đâu, thời gian giống như ngừng lại quanh họ, giây phút này giống như là không có ý nghĩ nào, giống như là họ quay về nơi bắt đầu, cứ như vậy cùng nhau.

Trên thực tế, bọn họ giống như rất gần gũi, cũng giống như rất cách xa.

Thời điểm còn trẻ, họ rất gần gũi, nhưng năm năm, bọn họ lại rất xa cách, xa tới tưởng chừng cô sắp quên người này rồi.

Trong nháy mắt, nhớ lại năm năm, cô đã từng quyết định đem anh chôn sâu, không muốn nhớ vè anh nữa, trí nhớ quá nặng nề, trải qua biết bao chua cay, cô đã mất hết bao nhiêu thời gian, chảy biết bao nhiêu là nước mắt, mới có thể thoát ra khỏi đó.

Nhớ lại ngày ấy ở bệnh viện, không để ý đến chuyện bác sĩ ngăn cản, không để ý đến cơ thể đau đớn, cô ngồi ở bậc thang bệnh việc thở dốc, cuối cùng còn lớn tiếng khóc lên.

Căn bản cô không biết đi đâu, cũng biết rằng cô bỏ đi như vậy sẽ đau, nhưng cô tự nói với mình, mình nhất định phải đi.

Cô biết cô rất ngốc, Hà Mỹ Linh nói một câu cô liền nghe, nhưng vì anh, cô có thể ngốc.

Thậm chí vì anh, chân của cô vì không trải qua nghỉ ngơi đủ, đã tạo thành vết thương mãi mãi, đã nhiều năm, cô không biết đến cái gọi là đi bộ bình thường, cô luôn đi cà thọt, cà thọt.

Quý Thạch Khiêm lái xe, dừng trước một cửa hàng, sau đó mua một chút thức ăn, sau đó tiếp tục lái xe. Nhưng mà lái xe tán loạn, đại diện cho anh biết tâm trạng của mình.

Anh thật sự có khá nhiều lòng tham, anh cũng rất vui vẻ, rất xúc động, anh không cách nào dùng đầu óc mà suy nghĩ, rất sợ cô chỉ là ảo ảnh, cho nên anh tình nguyện lái xe không ngừng, đem cô cùng anh ở trong một chiếc xe, như vây cô sẽ không rời anh mà đi.

"Thạch Khiêm.... Tôi mệt quá ". Uông Xảo Ninh dựa vào ghế, nhẹ nhàng thở dài.

Lòng Quý Thạch Khiêm đau nhói, lập tức tăng tốc, cũng không tốn nhiều thời gian, anh tìm một nhà trọ gần đó, nhanh chóng lái xe vào.

Vào bên trong, Quý Thạch Khiêm cắt xe, ttong xe hoàn toàn yên tĩnh, gần như không tiếng động, anh cầm tay lái, có thể nghe thấy tiếng thở của mình, cùng với hơi thở hô hấp của người con gái bên cạnh.

Anh xuống xe, đi tới phía kia, mở cửa xe, không cần được sự đồng ý của cô, liền khom xưng tiến vào trong xe, ôm lấy cô, vẻ mặt của cô xấu hổ, bị anh ôm ra khỏi xe.

Anh là người đàn ông thành thục, cơ thể cao lớn mạnh mẽ, rất dễ dàng mà bế cô, sau đó cẩn thận đặt cô lên giường.

Sau đó QUý Thạch Khiêm trở lại xe, đem thức ăn mới mua lấy ra, để trên bàn : "Ăn ít đồ ăn đi đã"

Nhìn anh, thành thật mà nói, cô thật sự không ăn vào bất kỳ món gì, cô bây giờ trừ kích động vui sướng, còn có cảm giác mệt mỏi.

Lắc đầu: "Tôi không đói bụng"

"Được! Chờ một chút rồi anh, bây giờ anh muốn nói chuyện với em".

Nhìn anh, anh ngồi cạnh bên giường, ánh mắt của anh tha thiết, nhìn cô tràn đầy kiên trì, cô thở dài một hơi.

"Em thật khiến anh tức giận, ban đầu em bị thương nặng như vậy, tại sao lại muốn kiên trì xuất viện? Tại sao lại không chịu dưỡng thương?"

Liên tiếp hỏi những câu hỏi tràn đầy tức giận, nhưng trong giọng nói tràn đầy quan tâm cùng lo lắng, hốc mắt của cô ươn ướt: "Em sợ liên lụy đến anh, sợ anh bị trách phạt...."

" Em cứ như vậy không tin tưởng anh?"

Lắc đầu: "Có rất nhiều chuyện, chúng ta không thể khống chế". Bao gồm số mệnh

Cô không muốn phản kháng, nói không chừng số mệnh của cô chính là vậy, cô vĩnh viễn không thể ở cùng anh... Nhưng Quý Thạch Khiêm lại không nghĩ vậy

Anh ôm cô thặt chặt vào lòng, dùng gò má của mình dính sát vào cô, loại hưởng thụ này thật tuyết: "Cả thế giới này, chỉ có em có biện pháp trừng phạt anh...."

Nước mắt cô chảy xuống, muốn tránh, sợ thấm ướt áo sơ mi của anh, nhưng anh không cho cô tránh, anh nói tiếp: "Ai cũng không trừng phạt được anh, cũng chỉ có em, bởi vì anh quan tâm em. Nếu như công ty đuổi việc anh, ... Anh không sao cả, nhưng nếu em rời xa anh, vậy thì đó chính là sự trừng phạt anh rồi".

"Thạch Khiêm...."

Quý Thạch Khiêm cười khổ, không để cho cô nhìn thấy ánh mắt của anh cũng hồng hồng, nước mắt của người đàn ông giống như sắp chảy xuống: "Xảo Ninh, anh có thật nhiều ước mơ, cũng có thật nhiều hy vọng, anh thật muốn cùng em hoàn thành, em đã từng trải qua cuộc sống vất vả, anh muốn em có thể hưởng thụ những ngày tháng sau thật vui vẻ, có thể không lo về chuyện cơm áo, nhưng em phải cho anh cơ hội....."

".... Thật xin lỗi...."

"Anh nhớ chuyện em đi Đài Bắc suốt đem, chính là giúp anh đóng học phí, em biết không, bắt đầu từ khi đó, anh tự nói với bản thân, nếu như có sự lựa chọn giữa em và bất kỳ thứ gì, anh chỉ biết lựa chọn em, em, và chỉ có em thôi."

Ôm lấy lưng anh, cô không ngừng phát run, không ngừng khóc thút thít, loại cảm giác này thật kỳ quái, đau lòng cũng khóc, mà khi vui vẻ cũng khóc, tất cả tình cảm của cô đều không thể biểu hiện bằng phương thức khác, chỉ có thể khóc, chỉ có thể để mặc cho nước mắt không ngừng chảy xuống

"Anh tìm em đã lâu, anh thật sự sợ, sợ em vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa, sợ em vĩnh viễn không tha thứ cho anh, sợ em hiểu lầm anh rằng anh muốn em đi...."

" Không phải! Em biết là không phải, là tự em đi, không phải anh,,...."

Sau đó, hai người đều im lặng không ai nói nữa, trong phòng im lặng một lúc, không khí có vẻ dần ấm áp ngọt ngào, bọn họ cũng không muốn nói lại chuyện đau lòng đã qua, không muốn tiếng khóc chiếm giữ không gian ngọt ngào của hai người, hai người chỉ im lặng ôm nhau, cảm nhận không khí ấm áp này.

Một lúc lâu, Quý Thạch Khiêm nói: "Năm năm nay, em đi đâu?"

Cô cười cười, còn cho mình còn trẻ, nhưng thật không thể tin được số tuổi của cô đã tăng lên, cô đã sớm là người phụ nữ thành thục rồi.

"Vốn ở Đài Trung, cũng là làm công việc ở nhà máy, kết quả giám đốc tịch thu xưởng đi Đài Loan, em liền đến Đài Bắc, tìm được việc ở nhà máy này, kết quả khi tổ trưởng nhìn thấy em tàn tật, liền cho qua...còn dọa em giật mình".

Anh cười cười, cái này thật đúng là số phận ! Thật may là anh không đem nhà máy phá đi, thật may là anh đã lựa chọn nhân viên tàn tật,mới có thể tăng cơ hội tim được cô

Quý Thạch Khiêm cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy chân cô, chọc cho cô vừa xấu hổ, vừa la lên.

"Bây giờ còn đau không?"

Lắc đầu: "sẽ không, chỉ là đi lâu hoặc đứng lâu, hơi đau".

Quý Thạch Khiêm thở dài, trong giọng nói tràn đầy đau lòng: "Em không có đi tìm bác sĩ sao?"

"Có nha! Nhưng mà bác sĩ nói không chữa được,ban đầu thời điểm em bị thương đều không có nghỉ ngơi,... Bây giờ... Thôi! Em đã thành thói quen".

Quý Thạch Khiêm đem chân của cô đặt xuống, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, hôn cô một cái.

Thật tốt, cô đã trở về rồi, loại cảm giác thỏa mãn này thiêu đốt toàn bộ đau khổ của anh trong năm năm qua, nó bùng cháy lên thành cảm giác đặc biệt, một loại cảm giác có chút tình dục.

Anh hôn môi cô, hưởng thụ ngọt ngào của cô, cô rất xấu hổ. Trước đây anh phải đối cô làm chuyện như vậy, bây giờ anh đột nhiên nhiệt tình như vậy, không để cho cô biết làm như thế nào cho đúng.

"Xảo Ninh, anh yêu em,...."

Uông Xảo Ninh cười cười: "Anh trước đây... Chưa từng nói những lời như vậy...."

"Không nói, không có nghĩ là không có cảm giác như vậy". Anh cười cười: "Trong thực tế, anh nghĩ trước đây rất lâu, đã yêu em".

Nói xong, anh không hề khống chế mình nữa, hôn cô thật sâu, thăm dò ngọt ngào trong miệng cô, hai người bọn họ ôm nhau thật chặt, kịch liệt chia sẻ tình cảm.

Anh dẫn cô lên giường, vừa hôn vừa muốn cởi quần áo của cô, nhưng tay cô run rẩy ngăn cản anh, muốn lui bước.

"Rất xấu....."

Quý Thạch Khiêm bắt được tay cô, nhẹ nhàng vạch ra: "Xảo Ninh, anh không quan tâm, chỉ cần là em, anh đều không quan tâm, đừng sơ, cũng không cần ở dây,..."

Cô run rẩy thu tay, mặc cho anh xâm chiếm cơ thể cô, anh không ngừng hôn, lửa càng ngày càng cháy lớn, anh rút đi tất cả quần áo của cô, cùng với chính mình

"Thạch Khiêm, em,,... Là lần đầu tiên, em sợ...."

Anh cười cười: "Anh cũng là lần đầu tiên, cho nên đừng sợ, em không bị thua thiệt".

"Ghét! Em không phải muốn nói cái này...."

Anh hôn cô, không cho cô nói chuyện, sau đó hai người hòa chung vào nhau, khiến hai người gàn gũi nhau, nhiệt độ gần như thiêu đốt, nhưng không ai nguyện ý dừng lại.

Anh dùng cơ thể của anh nói rõ tình yêu đối với cô, cô cũng dùng cơ thể của mình nghênh đón anh, cô ngầm cho phép anh, tầng tầng tiến vào, từng bước tiến công, hoàn toàn chinh phục cô.

Trong thực tế, người chinh phục anh là cô,có thể cho anh có mọi cảm xúc vui buồn chính là cô, có thể làm cho anh có cảm giác mình đang sống cũng chính là cô.

Cả đời này, mặc kệ có khó khăn gì, anh đều không buông cô ra. Có gì khổ, anh sẽ ngăn phía trước cô, giúp cô chịu, mọi chuyện hãy giao cho anh... Quý Thạch Khiên dẫn Xảo Ninh về nhà của anh, đó là một ngôi nhà nhỏ ở Đài Bắc, không lớn, nhưng đối với một người sống một mình cô độc như anh mà nói, căn phòng có 3 phòng này dường như quá lớn, thậm chí thường cho anh cảm giác trống rỗng.

Nhưng bây giờ, Uông Xảo Ninh đã trở lại, anh có lòng muốn cùng cô xây dựng gia đình, hy vọng có thể cùng cô trải qua những ngày sống thật thoải mái nhất.

Khi họ bước vào cửa nhà, trong nháy mắt, Uông Xảo Ninh đảo mắt nhìn chung quanh, hình như là rất mới, Quý Thạch Khiêm lại không biết xấu hổ

"Phòng này không lớn, mấy năm nay thật ra đều một mình anh ở, cũng không muốn tìm căn phòng quá lớn, qua một thời gian,a nh sẽ tìm một căn nhà mới..."

"Không cần đâu! Nơi này nhìn qua rất thoải mái"

Quý Thạch Khiêm dắt tay cô: "về sau đây chính là nhà chúng ta"

"Nhà chúng ta....". Uông Xảo Ninh lầm bẩm nhớ.

Quý Thạch Khiêm nắm tay cô, để cô tựa vào ngực anh: "Nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn không thể ở cùng nhau một chỗ, thật sự bây giờ đã có nhà của mình, anh thật sự hy vọng, có thể sống cùng với em"

Nhìn gò má của anh, Xảo Ninh hạnh phúc cười một tiếng, đây cũng chính là hy vọng của cô, chẳng qua là trong một thời gian, cô đã từng cho rằng đó là hy vọng a vời, xem ra ông trời còn đối xử khá tốt với họ"

Nhiều năm rồi, họ cũng không có cảm giác gia đình, mẹ của họ đã qua đời từ rất lâu, từ khi còn bé đến khi lớn, họ đều giúp đỡ lần nhau, cùng chăm sóc lẫn nhau, nếu không có căn phòng này, họ cũng đem chính họ trở thành người một nhà, trở thành người thân duy nhất.

Nói cũng kỳ lạ, trước đây bọn họ không nói qua chuyện yêu đương, tuy nhiên điều chưa bao giờ hoài nghi chính là bọn họ coi đối phương là người quan trọng nhất.

Gặp lại thì anh nói yêu cô, cô cũng không hề nghi ngờ, không phải bởi vì cô tự tin về mình, mà họ đã trải qua thời gian 10 năm, trải qua biết bao cản trở cùng thương tâm, trong lòng đều có đáp án tất nhiên.

Anh dẫn cô xem phòng cùng tất cả đồ đạc, trong nhà có rất nhiều thứ thậm chí anh còn không biết, không biết trong mà có lò vi sóng, trong nhà có bếp từ, không biết trong nhà có cái này, cái kia,... Cuộc sống thiếu vắng cô, trong nhà có cái gì, thiếu cái gì, anh đều không quan tâm, được sống cùng cô một lần nữa, anh mới quan tâm đến nhà này, rốt cuộc thì cũng được coi là một nhà.

Quý Thạch Khiêm muốn nghỉ, trong thời gian rất dài, anh không muốn làm việc, tất cả đều giao cho vợ chồng Lý Bình xử lý.

Anh cùng Uông Xảo Ninh cùng ở trong" nhà" cùng nhau nói chuyện trời đất, chia sẻ chuyện nhiều năm từng chút, từng chút một.

Anh nói rất nghiêm túc: "Anh vẫn sợ không cách nào gặp lại em/... Nếu không anh sẽ không đem học phí năm đó em giúp trả lại cho em....."

"Cũng đã nói không cần anh làm vậy mà." Uông Xảo Ninh bĩu môi.

"Không được! Làm sao có thể không trả? Hơn nữa nhiều năm trôi qua như vậy, tính tiền lời, đã lên đến mấy vạn,...."

Uông Xảo Ninh ngược lại có chút không vui, buồn bã nói: "Chẳng lẽ anh chính là vì trả tiền, nên mới tìm em sao?"

Quý Thạch Khiêm cười cười, sờ đầu cô, tất nhiên là biết trong lòng cô nghi ngờ: "Tất nhiên! Bởi vì anh muốn đem tất cả trả lại cho em..."

Ôm cô vào lòng, Quý Thạch Khiêm thỏa mãn thở dài: "tất cả đều trả lại cho em, Xảo Ninh, anh còn thấy như vậy chưa đủ, so với em hy sinh nhiều năm cho anh, luôn ủng hộ anh, cho anh niềm tin, anh trả làm sao cho hết,..."

"Làm gì có ai tốt như vậy...."

"Có". Anh nghiêm túc nói, ánh mắt tha thiết lạ thường trong giọng nói cũng kiên định: "Nếu như không phải vì em, căn bản là anh sẽ không có động lực mà làm việc".

"Anh sẽ thành công, là do anh cố gắng hết sức, với lại anh cũng rất thông minh mà"

Anh đột nhiên có chút tức giận, tựa vào vai cô: "Em làm sao cứ muốn cùng anh quy trì khoảng cách à?". Giọng nói anh buồn bực xong, trong giọng nói lại có chút cười .

"Em... Em làm gì có....". Nháy mắt.

"Không có là được rồi, dù sao em trốn cũng không thoát". Giọng nói của anh nghiêm túc, nhưng vì bật cười mà biến mất.

Mà cô cũng bật cười, hai người trong giờ phút này đều chìm đắm trong không khí ấm áp.

Anh nói cho cô biết, chờ thêm chút thời gian, anh sẽ sắp xếp chuyện kết hôn, dĩ nhiên là phải cho cô một buổi lễ cầu hôn chính thức.

Cô đỏ mặt gật đầu, loại cảm giác này giống như cô bé học sinh ngại ngùng phát biểu ý kiến, nhưng trong lòng tất nhiên là sung sướng.

Đây có thể nói là thời gian nhàn nhã nhất của Xảo Ninh trong cuộc đời này, về công việc, Quý Thạch Khiêm cũng ép buộc cô xin nghỉ bên nhà máy, cô không có việc để làm, cộng thêm mới vừa gặp lại, cô cũng không thể nào bỏ qua cảm giác được ở cùng anh mỗi phút mỗi giây.

Mỗi ngày, cô tỉnh dậy trong khuỷa tay anh, hưởng thụ nụ hôn cùng cái ôm. Lúc mới đầu cô còn ngại ngùng né tránh, cũng muốn che giấu vết thương trên người.

Về vết thương của anh, Quý Thạch Khiêm cũng từng nói qua: "Xảo Ninh anh còn nhớ lúc tìm thấy em ở nhà máy, hình ảnh của em lúc đó anh không thể nào quên".

"Tại sao?"

"Em cứ cúi đầu như vậy, cũng không nói chuyện với ai, chỉ ăn cơm của mình. Anh biết rõ vì em tự ti, bởi vì ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy dấu vết bỏng để lại, cho nên em không muốn ngẩng đầu lên"

"...."

"Xảo Ninh, không cần như vậy, với anh mà nói,a nh không quan tâm, chỉ cần em bình an về với anh là được rồi, về phần người khác, chúng ta không cần quan tâm, nhưng vì em hiền lành lương thiện, người khác cũng có thể cảm thấy, giống như em mua rất nhiều đồ đến cô nhi viện cho những đứa bé kia, những đứa bé kia cũng rất thích em đúng không?"

Ánh mắt cô lóe nước mắt: "Làm sao anh biết em,........"

"Chị Lý nói cho anh biết, anh cũng không nghi ngờ, đây là chuyện em có thể làm". Anh cười cười: "Ban đầu em không phải như vậy, cũng không quan tâm đến cuộc sống mình, mà đưa học phí cho anh, thành thật mà nói, nếu không biết còn cho rằng em ngốc".

"Dù sao thì một mình em có thể ăn no là chuyện dễ dàng, nhưng những đứa bé kia... Rất đáng thương...."

Chính vì cô như vậy nên anh không cách nào không thương, cô gái này đúng là cô gái ngốc, chỉ biết nghĩ cho người khác, rất ít nghĩ cho bản thân.

Anh thề, anh muốn bồi thường cho cô những ngày sau này, phải chăm sóc cô, để cô không phải chịu đựng thêm chút khổ cực nào, đi theo anh, tất cả đều có anh.

Sau hai tháng, Quý Thạch Khiêm dẫn theo cô đi xem thành quả công việc sau 5 năm của anh.

Bọn họ đi thăm tổng công ty, vợ chồng Lý Bình đều rất thích cô, đây là vì vợ chồng Lý Bình đều là người bị tàn tật, nên có thể tiếp nhận cô một cách rất tự nhiên.

Tiếp đó, Quý Thạch Khiêm dẫn cô ra nước ngoài, với danh nghĩa là đi thị sát, nhưng trên thực tế, chính là mang theo cô ra nước ngoài nghỉ phép.

Bọn họ đi qua rất nhiều nơi, bao gồm Trung Quốc, Indonesia, cũng đi Nhật Bản, Hàn quốc, đi thăm trung tâm thời trang.

Tận mắt nhìn thấy, lúc này cô thật sự khâm phục anh, Uông Xảo Ninh nghĩ, thành công của anh không có sự góp mặt của cô, là do anh cố gắng mới có ngày hôm nay.

Hơn nữa điều làm cho cô vui mừng chính là, anh rất quan tâm nhân viên, cho dù là nhà máy ở nước ngoài, anh cũng toàn lực quan tâm đến nhu cầu của nhân viên.

Nhìn những nhân viên này đối với ông chủ đều rất vui vẻ, cũng biết ông chủ này được rất nhiều nhân viên coi trọng.

"Thạch Khiêm, thật xin lỗi, lúc đầu em không nên nói anh như vậy". Nói anh thay đổi, nói anh là ông chủ, không hiểu nhân viên suy nghĩ gì.

"Xảo Ninh những thứ này đều là em cho anh, mỗi lần anh đối diện với những nhân viên này, anh đều nghĩ đến em, nghĩ đến em bị thương khổ sở, nghĩ rằng người nhà của những nhân viên kia sẽ lo lắng giống anh"

Trong thực tế, điều tiếc nuối lớn nhất của anh là cô.

Cô là người phụ nữ anh yêu thích nhất,nhưng anh lại không bảo vệ được cô.

Nhớ lại chuyện năm năm trước, khi từ chức, mỗi tối anh đều mơ thấy ác mộng, trong mơ cô đau đớn mà khóc thút thít, sau đó bừng tỉnh, cũng chỉ có thể thét lên trong đau đớn, để phát tiết những sợ hãi ở trong lòng.

Thật may là, sau cơn mưa trời lại sáng, tất cả ác mộng đều là ác mộng thôi, cứ để nó ở trong giấc mơ đi.

Hơn một tháng sau, anh mang cô về Đài Loan, trong nháy mắt, hai người cũng không biết đã đi bao lâu, chắc hẳn hơn ba tháng rồi.

Quý Thạch Khiêm không lo lắng, dù thế nào anh liều mạng năm năm, bây giờ mới có cơ hội đi theo người phụ nữ của mình, cần phải nghỉ ngơi thật tốt thì có làm sao

Nhưng cô lại không có thói quen này, cô thừa nhận mình là người phải làm việc, khi không làm nữa cô chẳng biết làm gì? Cô cũng chưa từng nghĩ mình muốn làm bà tổng giám đốc.

Cho nên hôm sau khi về Đài Loan, cô liền đưa ra yêu cầu với Quý Thạch Khiêm: "Thạch Khiêm, em trở về đi làm nha"

"Trờ về... Đi làm"

Mới nghỉ được có ba tháng, ông trời. Nhà máy không khai trừ cô đúng là vui mừng.

Uông Xảo Ninh ngồi ở chỗ ngồi quen thuộc, tiếp tục chuyên tâm công việc, cô muốn chuyên tâm, nhưng người xung quanh đều xì xầm cũng chỉ chỏ khiến cô không nhịn được mà thở dài.

Tình trạng này đã thay đổi, thật lâu trước đây Thạch Khiêm còn đi làm với cô, không ngờ người đàn ông này đã lớn...

"Anh nuôi được em...."

"Nhưng em đi làm việc, cũng không phải vì anh không nuôi nổi em"

"Anh không muốn em phải sống khổ cực nữa"

"Thật ra thì em sẽ không khổ cực mà! Anh là một ông chủ rất tốt. Công việc làm cũng rất nhàn, đồng nghiệp cũng tất tốt. Quan trọng nhất chính là, người không có việc làm, cuộc sống sẽ không có mục tiêu"

"Mục tiêu của em, chính là làm vợ của anh"

"Vậy nếu khi anh không ở nhà? Em phải làm sao?"

"Nghỉ ngơi,...."

"Khi làm việc mệt mỏi mới cần nghỉ ngơi, em mỗi ngày ở nhà, không phải là đang nghỉ ngơi". Đôi tay cô quấn lấy váy: "Làm gì có người nào ngày nào cũng nghỉ ngơi....". Cô không ngừng nói, muốn mình được làm việc, không phải vì thiếu tiền, nếu như không gặp lại anh, cuộc sống của cô vẫn tốt. Cô không có ham muốn hưởng thụ vật chất nhiều, tiền lương của cô cũng đủ nuôi sống chính mình và tiền đến cô nhi viện làm việc thiện.

Đã bị cô thuyết phục, Quý Thạch Khiêm gắng gượng gật đầu, để cho cô trở lại nhà máy làm việc. Thực tế, là vì nhà máy của anh, nên anh mới chấp nhận chút, nếu như ở bên ngoài, cô đừng hòng mơ mộng.

Nhưng khi cô trở lại, cô phát hiện hình như thế giới thay đổi, mỗi người ở đây đều tò mò, cô cùng ông chủ có quan hệ gì?

Năm đó ở trong xóm nhỏ, mọi người cũng tò mò cô và Thạch Khiêm có quan hệ gì, lúc ấy Thạch Khiêm chỉ là một tổ trưởng nhỏ, nhưng bây giờ đã là một ông chủ lớn.

Thành thật mà nói, bàn luận xôn xao cũng không có quan hệ đến cô, cô coi như không nghe thấy là được, nhưng không thể tưởng tượng nổi, chuyện quan trọng nhất vẫn còn ở phía sau.

"Tổng giám đốc, chào ngài. Thiết kế sư, chào ngài". Quản lý vội vàng chào hói QUý Thạch Khiêm cùng Lý Bình

Quý Thạch Khiêm phất phất tay: "Tôi tới khảo sát, nhìn xung quanh, ông đi theo".

Ông chủ tới thị sát, vậy cũng không đúng.... Mới lạ! Nào có ông chủ nào ngày nào cũng tới, nói không chừng quản lý ở đây né co, vốn ông chủ trước đây ít quan tâm tới nhà máy nhỏ, nhưng bây giờ ngày ngày tới cửa, khiến cho các quản lý đều mang bộ mặt khó coi

Uông Xảo Ninh lè lưỡi, làm như không thấy mà tiếp tục công việc.

Nhưng Quý Thạch Khiêm mặc dù nói muốn xem một chút, nhưng mà chủ yếu là xem xung quanh cô cứ lượn lờ xung quanh, xem một chút, cho nên những đồng nghiệp khác cũng bị liên lụy, khiến cho thần kinh mỗi người đều căng thẳng đỉnh điểm.

"Thạch Khiêm, em cầu xin anh có được không....". Cô nhỏ giọng nói, Quý Thạch Khiêm dĩ nhiên không nghe, nói không chừng là nghe thấy nhưng vẫn giả bộ không nghe được.

Cô không chịu nổi, mà đứng dậy, khiến mọi người sợ hết hồn, quản lý cũng đi nhanh tới: "Xảo Ninh, cô làm sao vậy?" . Nói đùa à, bây giờ cô nhân viên này không thể đắc tội được nha

Mặt Quý Thạch Khiêm cũng lo lắng, nhìn cô

Cô ngại quá: "Tôi muốn đi vệ sinh"

Quản lý nói to:"đi nhanh, đi nhanh, không nên vội"

Cô nhanh chóng rời đi, ánh mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm, động tác giả bộ nhìn người khác cũng không có.

Lý Bình thấy anh như vậy cũng lắc đầu thở dài, nhưng trên mặt thì nở nụ cười tươi roi rói: "Tôi nói này Thạch Khiêm, cậu có hay không làm thái quá".

"Tôi như thế nào?"

"Cậu bây giờ là vệ sĩ sao? Mỗi ngày đều đến đây, cậu muốn hù chết quản lý cùng nhân viên sao?"

Quý Thạch Khiêm than thở: "Tôi còn biện pháo gì, Xảo Ninh kiên trì muốn đi làm, nên tôi chẳng có biện pháp". Chẳng biết vì sao, anh không tìm được lý do ngăn cản cô.

Vậy hãy để cho cô ấy đi làm. Dù sao moi người ở đây đều biết rõ cô ấy là ai, nên sẽ không ai bắt nạt cô ấy"

"Tôi sợ cô ấy khổ".

"Không nên xem thường phụ nữ". Lý Bình cười: "phụ nữ đôi khi còn mạnh mẽ hơn đàn ông, chỉ là Xảo Ninh là một cô gái chịu được gian khổ mà. Giống hệt vợ tôi"

"Câu kia anh không cần phải nói rồi, cô ấy là vợ tôi".

Lý Bình chau mày, trong lòng vui sướng: "Tôi giống như ngửi thấy mùi chua. Cảm giác ghen, khen ngợi vợ cậu ta cũng không được?"

Quý Thạch Khiêm mặc kệ anh ta, mắt nhìn chằm chằm hướng cô đi: "lâu như vậy làm sao chưa trở về?"

"Cô ấy là con nít à?"

Quý Thạch Khiêm không có trả lời, trực tiếp đi về phía trước, Lý Bình cũng lười xem, ngồi trên xe lăn chờ đó.

Nhưng chỉ trong chốc lát, nhà vệ sinh truyền ra tiếng hét.

Chỉ thấy Quý Thạch Khiêm từ trong nhà vệ sinh ôm ngang Uông Xảo Ninh mặt mày đang tái nhợt, chạy thẳng ra ngoài, chỉ thấy Uông Xảo nInh ở trong lòng anh, ngại ngùng gương mặt có chút nhăn nhó.

Những người bên cạnh giật nảy mình, nhất là quản lý, vội vàng chạy tới, muốn hỏi, nhưng không ngăn được Quý Thạch Khiêm xông ra ngoài.

"Thạch Khiêm, em khôn sao?"

"Yên lặng, lần này anh sẽ không tin tưởng em"

Không để cho người khác nói chuyện, Quý Thạch Khiêm trực tiếp ôm Uông Xảo Ninh ra khỏi nhà máy, lập tức không thấy bóng dáng đâu, làm cho những người ở đó quay lại nhìn nhau, trong không khí có chút ngừng lại.

Lý Bình cười cười: "Không có việc gì, không có việc gì! Mọi người tiếp tục công việc"

Quý Thạch Khiêm bây giờ giống như con chim sợ ná ( súng bắn chim ngày xưa) chuyện nhỏ cũng biến thành chuyện lớn.

Anh nói không sai, Quý Thạch Khiêm trực tiếp mang Uông Xảo Ninh đến bệnh viện, trực tiếp đưa cô vào phòng bệnh.lúc nãy anh ở nhà vệ sinh nữ, nghe bên trong vang đến tiếng nôn mửa kinh người.

Anh sợ hết hồn, lập tức chạy vào, quả nhiền nhìn thấy Uông Xảo Ninh nằm trên bồn rửa mặt, một tay ôm bụng, một tay chống vào bổn rửa không ngừng nôn ọe.

Hù được anh sợ xanh cả mặt, vội vàng ôm cô ra, bây giờ bọn họ đã ở trong bệnh viện rồi.

Quý Thạch Khiêm đưa cô đến khoa dạ dày, có một bác sĩ làm trưởng khoa, sau khi làm kiểm tra xong, Uông Xảo Ninh nằm trên giườn bệnh, đang đắp chăn mỏng, nhìn khuôn mặt đang cứng ngắc của Quý Thạch Khiêm.

"Em thật không sao...."

"Còn nói không có chuyện gì! Không có việc gì lại như vậy? Anh đã nói không cho em làm việc, em không nghe."

"Nhưng mà... ". Cô vô cùng uất ức... Lúc này bác sĩ đẩy cửa phòng ra, Quý Thạch Khiêm vội vàng đứng lên, rất lo lắng: "Học trưởng, xin lỗi, vợ em,..."

"Thạch Khiêm, cậu có lầm hay không! Lại đem vợ mình đưa tới chỗ này?"

Quý Thạch Khiêm không hiểu: "Học trưởng, Xảo Ninh rốt cuộc làm sao?"

Mắt trợn tròn, cảm giác mình đang bị sỉ nhục, anh là bác sĩ qua dạ dày, kết quả là tên nhóc Quý Thạch Khiêm này...." Vợ cậu mang thai đó"

"À?" Uông Xảo Ninh ngồi trên giường bệnh, cũng ngây ngốc, nhưng cô rất nhanh phản ứng kịp thời, cười cười, sờ sờ bụng mình, thì ra là,... Nơi này có bé cưng rồi.

Nhìn toàn thân Quý Thạch Khiêm cứng ngắc, không chút nhúc nhích, khóe miệng khẽ cong, thấy phản ứng của người làm ba, phản ứng này so với cô còn lớn hơn.

Gia đình này nhanh như vậy đã có thêm thành viên mới, hạnh phúc như vậy, khiến Uông Xảo Ninh tạm thời quên đau đớn mơ hồ được truyền đến trong bụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play