Toàn trường tĩnh lặng nhìn sự ra đi của Tạ Huệ Mẫn, Vũ Vinh không có biểu cảm gì cả, còn Vũ Hạo Tuyết thì là cứng như tượng đá, đó là biểu hiện của không thể tin.

- Mẫu thân. . . . 1 tiếng nói thật to vang lên, đồng loạt nhìn qua thì thấy Vũ Hạo Nghi đang ôm ngực đứng phỗng đó nhìn mẹ của hắn đang nằm yên đó với đôi môi đang mỉm cười cùng cây kiếm còn ghim trên ngực.

Hắn lết từng bước tới chỗ mẫu thân hắn, nhìn thân ảnh nằm đó mà không thể tin, khuỵ gối xuống ôm mẫu thân hắn vào lòng mà giọi nước mắt rơi. Tại sao? Hắn tuy rằng thường hay cãi lời nhưng người hắn yêu nhất là mẫu thân hắn mà, hắn không cam lòng, những thứ đáng lẽ là của hắn thì lại bị cướp tuột khỏi tay, hắn hận.

- Là ai làm? Kẻ nào giết mẫu thân của ta. Vũ Hạo Nghi điên cuồng gào thét nhìn xung quanh, 1 giọng nói nhẹ nhàng truyền đến bên tai hắn.

- Là ta.

Vũ Hạo Nghi bị giọng nói này làm cho mê hoặc, choáng váng đầu óc như thuốc mê, hắn lắc mạnh đầu cố nén lại sự chóng mặt đó nhìn sang Lãnh Băng Tâm. Hắn ngớ người kinh sợ rồi kiềm nén sự dụ hoặc run run nhìn nhỏ nói: - Tại sao ngươi lại giết mẫu thân ta, ngươi là ai, là ai hả?

- Ta theo lệnh mà làm. Giọng nói vẫn nhẹ tựa hư vô. Vũ Hạo Nghi càng bị choáng hơn, hắn lắc mạnh đầu lần nữa cố giữ sự bình tĩnh.

- Ai lệnh cho ngươi? Nhỏ chỉ tay về phía cô.

Vũ Hạo Nghi nhìn theo hướng tay chỉ thì kinh ngạc, sững sờ có, không thể tin có. Là nàng ấy ra lệnh sao? Vì sao vậy?

Cô không để ý lắm vì đang lo cho Lý Triển Phong. Lúc nãy chưởng lực chỉ cách cô 1 gam tay thì dừng lại, cô mừng còn không kịp nữa là vì Tâm đã không làm phụ lòng mong đợi của cô. Cô đang đỡ lấy hắn mỏi mệt gục đầu vào vai cô thở hổn hển, hắn lại suýt chút nữa hại cô và con của hắn rồi.

- Chồng à, uống viên thuốc này vào đi. Cô đưa lên miệng cho hắn nuốt vào. Cô thật không ngờ độc cổ này lại mạnh đến vậy. Lý Triển Phong vừa uống xong thì 3 giây sau ọc ra 1 chất lỏng màu đen kịt nhơn nhớt.

Mọi người nhăn nhó mặt mày vì cái thứ đó, trông tởm kinh khủng, nhưng cũng nhờ vậy mà biết được thì ra trước tới giờ chủ thượng của Hiên Phong Các nhìn đẹp trai sáng sủa mà trúng độc nặng tới vậy.

Lo lắng cho hắn xong cô mới nhìn lên Vũ Hạo Nghi đang đứng sững nhìn cô. Cô không biểu cảm lạnh nhạt nói: - Như đã thấy, ta cần phải giết bà ta mới giúp được phu quân của ta.

- . . . Vũ Hạo Nghi vẫn không nói gì đứng như tượng đá, hắn không thể tin nổi là cô làm.

Đột nhiên 1 tiếng la hét truyền đến: - Tất cả các ngươi mau bỏ kiếm xuống, nếu không ta sẽ giết thái tử.

Mọi người bị thu hút bởi tiếng nói đó nên nhìn qua thì thấy Tạ Linh đang kề dao lên cổ Lăng Nhật Duy trong khi cậu nhỏ chẳng có biểu hiện gì là run sợ cả. Đôi mắt tím lay động, người của Hiên Phong Các bắt đầu chần chừ, Lăng Ngạo Quân hầu như bị chọc điên lên rồi, không màng ai hết, phóng 1 cái đứng trước mặt Tạ Linh, dùng tay bóp cổ hắn hất ra, còn tay kia thì đỡ lại con trai yêu dấu của mình.

Hớp ngụm khí lạnh, Hiên Triết, Doãn Chính nhìn nhau rút ra kinh nghiệm không nên chọc giận những người nhìn có vẻ hiền lành ngây thơ, chết không có đất chôn thân đó.

Lãnh Băng Tâm lướt qua Vũ Hạo Nghi đang ôm mẫu thân mình trong tay mà nhìn trân trân vào cô. Đi tới trước mặt Tạ Linh cách hắn 1 mét thì dừng lại, nhìn chằm chằm vào hắn, đôi môi mở ra nói lời nhẹ nhàng thanh thoát:

- Hamster, Chipmunk. . ăn hắn đi.

2 con sư tử đang nằm yên tắm nắng ngắm quang cảnh hỗn loạn nãy giờ nhảy phốc lên đè Tạ Linh xuống và bắt đầu ăn 1 cách cuồng dại như chưa bao giờ được ăn.

Tất cả hớp ngụm khí lạnh run sợ, lính của Tạ Linh thấy thế liền vứt kiếm mà bỏ chạy tán loạn, người của Hiên Phong Các thì kinh ngạc khi phu nhân của họ lại biết 1 người tàn nhẫn đến vậy. Lăng Sảnh Nhi mí mắt giật giật vì đứa đồ đệ bá đạo này, không ưa ai là cho 2 con vật to đùng có thể đè người đó xực, mà 2 cái con to đùng đó thì lại quất cái tên khó đỡ, nào là Hamster rồi Chipmunk. . chúng mà nhỏ bé như con chuột bạch thế thì cô sẽ mua cả xe về nuôi ấy.

2 con sư tử xực Tạ Linh không còn manh giáp, chỉ còn bộ quần áo dính máu bị xé tan tác, như bị máu kích thích, 2 con sư tử hằn lên những viền đỏ trong đáy mắt, nó quay ngoắt qua tìm mồi ngon. Tìm thấy mồi ngon, gầm ghè tiến tới nhưng bị giọng nói nhẹ nhàng ngăn cản: - Hamster, Chipmunk! Stop! (Dịch: Hamster, Chipmunk! Dừng lại! )

Chúng quay qua nhìn thấy mắt tím đang nhìn chúng lay động, rụt cổ lại vì sợ, liền đi qua chỗ nhỏ vòng ra sau đứng như bảo vệ chủ mình. Kinh ngạc muốn rớt cả tròng mắt, bọn họ không ngờ là 2 con vật to lớn kinh khủng đó lại sợ nhỏ tới vậy.

Lãnh Băng Tâm đi tới chỗ Lăng Nhật Duy được Lăng Ngạo Quân ôm trong lòng, nhẹ nhàng nói: - Không sao chứ?

Lăng Nhật Duy nở nụ cười của mặt trời nói: - Không sao hết, ngươi làm rất tốt.

Lăng Ngạo Quân kinh ngạc run run nói: - Sao con lại nói vậy? Hài tử ngốc?

- Hắn ăn hiếp ngươi, ta giết hắn cho ngươi, thích không? Lãnh Băng Tâm không quan tâm nói.

- Rất thích. Lăng Nhật Duy lại cười.

Lãnh Băng Tâm không nói gì với tay lên vuốt mặt nhỏ đáng yêu đó trong sự kinh ngạc của Lăng Ngạo Quân.

- Đủ rồi, tại sao? Nàng nói đi, tại sao lại giết hại mẫu thân ta? Vũ Hạo Nghi thét lên trong tuyệt vong.

- Vì mẫu thân ngươi là người xấu, bà ấy hại sư phụ ta, hại phu quân ta, ta trả thù lại thì có gì là sai? Lăng Sảnh Nhi lạnh nhạt nói.

- . . . Vũ Hạo Nghi chỉ có thể câm nín.

- Nếu không phải muội ấy giết, thì chính tay ta sẽ giết. Vũ Hạo Tuyết im lặng nãy giờ cũng lên tiếng nói.

Vũ Hạo Nghi kinh ngạc hơn nữa, mở miệng khó nhọc nói: - Vì sao? Người là mẫu thân của huynh mà?

- Bà ấy không phải, bà ấy đã giết mẫu thân của ta. Mẫu thân của ta là Liễu Mẫn Châu. Vũ Hạo Tuyết gắt lên: - Bà ta cho ta thứ tình cảm giả tạo để ta có cảm tình mẫu tử, rốt cuộc thì tất cả chỉ là lừa dối.

Vũ Hạo Nghi không thể tin nhìn lại xác mẫu thân mình với đôi môi đang mỉm cười mãn nguyện mà chết. Rồi ngước nhìn lên phụ thân mà mình kính trọng đang không có biểu cảm gì nhìn hắn.

- Có thật không cha?

- . . . Vũ Vinh không nói gì, vì bản thân hắn cũng đang rất bất ngờ và trong thâm tâm hắn là 1 nỗi đau không thể nào tả được.

- Mẫu thân bị người ta giết lúc đó ông đang làm gì? Bà là phu nhân của ông đấy, rốt cuộc ông xem mẫu thân của ta là gì? Vũ Hạo Nghi tức giận quát to.

Cũng không nói gì hết. Vũ Hạo Nghi tức giận mặc cho thân thể đang bị thương mà xông tới túm lấy áo Vũ Vinh quát tháo tùm lum văng cả nước "mưa" vào mặt lão nhưng lão vẫn không nói gì hết, chỉ im lặng nghe chửi và nước dính mặt mà thôi.

Vũ Hạo Nghi tức giận vì sự im lặng này nên tung 1 chưởng cho đỡ tức, ai ngờ cứ tưởng lão sẽ không tránh mà nhận nó, thì ra lão đỡ nó và gằn giọng nói: - Đủ rồi đấy, con phát điên đủ chưa?

- Ta hận ông. Vũ Hạo Nghi gắt lên rồi 2 cha con đánh nhau, Vũ Hạo Nghi mặc kệ thân thể mình đang bị trọng thương mà xông vào đánh.

Vũ Hạo Tuyết xông vào cản 2 người ra nhưng vô ích. Bất lực trước tình cảnh này, không ai biết phải làm sao thì Lãnh Băng Tâm nhẹ nhàng ra lệnh: - Hamster, Chipmunk, ngăn 2 tên đó lại, giết tên già già kia đi, chị không muốn nhìn thấy khuôn mặt đó còn sống trước mặt chị.

2 con sư tử lập tức phóng lên tách 2 tên ra, dùng 4 chân "nhỏ" của mình đè người họ xuống, khuôn mặt "nhỏ nhắn, đáng yêu" gầm gừ làm cho ai cũng run sợ.

- Hamster, ăn lão đi, chị không thích nhìn thấy khuôn mặt của lão. Lời nói nhẹ nhàng làm phiêu diêu lòng người nhưng trọng lượng của câu nói ấy thì lại không nhẹ nhàng chút nào cả.

Hamster gầm gừ nhào xuống thế là chết 1 thời inh chủ oanh liệt trong tay 1 con chuột "nhỏ bé, đáng yêu".

Tức giận, đồng thanh quát lên: - Vì sao ngươi giết hắn, hắn phải là của ta. Cả 3 Lý Triển Phong, Vũ Hạo Tuyết, Vũ Hạo Nghi quát lên.

- Ta thích. Lời nói nhẹ nhàng mây bay nhưng nghe thì như 3 cục đá nghìn tấn đè lên đầu họ, nhức nhối không thôi.

Thế là ngày Đại hội võ lâm trở thành đài hành quyết như thế, 1 ngày nắng đẹp nhưng mang bao tang tóc, chỉ có hoa anh đào bay xung quanh cô thì vẫn reo vui vì đã giành được chiến thắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play