"Chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng!"
Ngoài mặt Ngụy Minh Vũ vẫn nở nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, chào đón từng người đi vào tòa nhà đồ sộ của KM, nhưng trong lòng anh hiện đang là mây sầu ảm đạm.
Đã gần một tuần lễ trôi qua, ngay cả bóng dáng của Bạch Vận Đình anh cũng không nhìn thấy.
Nghe người ở phòng kế hoạch nói, cô đi công tác ở nước ngoài mấy ngày, nhưng trong lòng anh hiểu rất rõ, đây chỉ là viện cớ mà thôi, người cô thật sự muốn né tránh chính là anh.
Thật ra thì cần gì phải vậy chứ? Anh đã rời khỏi nhà cô, thoát khỏi tầm mắt của cô, anh bằng lòng cho cô một không gian riêng để cô suy nghĩ thật kỹ, cô cần gì phải coi anh như thú dữ chứ?
Chỉ là, nhìn từ một góc độ khác, cô làm như vậy, ngược lại đã chứng minh trong lòng cô thật sự có anh, nếu không với tính tình đó của cô, nếu như quả thật không để ý đến anh, đã sớm sa thải anh rồi, làm sao lại có thể tránh sang nước ngoài chứ?
Xem ra trong lòng cô có mờ ám rồi, hoặc là có vài phần tôn trọng anh....Ngụy Minh Vũ cười khổ, bây giờ anh cũng chỉ có thể tự an ủi chính mình như vậy mà thôi.
"Nè, cô có biết tòa “Đại băng sơn” của chúng ta khi nào về không?"
"Hình như là hôm nay!"
"Thiệt ư? Ghét thật! Cô ta mà trở lại, thì mọi người không thể tám phét nữa rồi."
"Phải đó! Aizz, tôi thật sự hy vọng cô ta ở nước ngoài lâu thêm vài ngày, tốt nhất vĩnh viễn cũng đừng trở lại nữa."
"Không được đâu! Cô ta không về, ai phát lương cho chúng ta?"
"Cũng phải ha!"
Những lời đối thoại này một chữ cũng không sót rơi vào tai Ngụy Minh Vũ, anh không khỏi run lên. Hôm nay cô ấy sẽ trở về?
Thật tốt quá! Anh rất nhớ cô, nhớ đến nỗi không thể tiếp tục nhẫn nại được nữa.
Trải qua khoảng thời gian yên tĩnh này, tâm tình của cô cũng đã ổn định lại rồi chứ? Ngụy Minh Vũ ước chi rằng có thể trực tiếp xuất hiện trước mặt Bạch Vận Đình, nói nỗi lòng của mình với cô, thật vất vả mới có được cô, dù thế nào đi nữa anh cũng không muốn mất cô!
"Cô Bạch!"
Bạch Vận Đình giật mình, phục hồi tinh thần lại, đối diện với cô là người đàn ông ngồi ở vị trí tài xế đang nở nụ cười lấy lòng cô.
"Bữa tối vừa rồi có hợp khẩu vị của cô không?"
"Rất tốt, cám ơn anh đã mời tôi ăn cơm." Bạch Vận Đình rũ mí mắt xuống, lạnh nhạt nói.
"Đây là vinh hạnh của tôi mà." Người đàn ông nhếch miệng cười, khuôn mặt có thể nói là rất nghiêm chỉnh, nhưng bởi vì nụ cười nịnh nọt quá độ mà khẽ vặn vẹo, làm cho anh ta tăng thêm mấy phần táo bạo.
Anh ta tên Vạn Viễn Quốc, là ông chủ nhỏ của công ty cố vấn khoa học kỹ thuật Viễn Đại, lần này cũng bởi vì cùng đi châu Úc tham gia buổi hội thảo khoa học kỹ thuật mà quen biết.
Vừa nhìn thấy cô liền bị choáng ngộp, Vạn Viễn Quốc lập tức kiên quyết theo đuổi Bạch Vận Đình, mà thái độ của Bạch Vận Đình cũng khác thường, không giống người như trước đây cách xa ngàn dặm, ngược lại còn ngầm cho phép người này theo đuổi mình.
Nếu là lúc trước, đối với mấy tên đàn ông táo bạo cợt nhả như vậy, Bạch Vận Đình sẽ không liếc mắt nhìn đến; nhưng bây giờ cô rất cần một người giúp cô quên đi Ngụy Minh Vũ, anh xuất hiện như ánh mặt trời, nhưng rốt cuộc lại bị mình tàn nhẫn dập tắt đi tia ánh sáng cuối cùng.
Cho nên cô phải vội vàng bắt lấy một cái bè gỗ, mặc kệ cái bè gỗ này tốt hay xấu, cô chỉ hy vọng cái bè gỗ này có thể mang cô ra khỏi dòng nước xoáy của sự nhớ nhung.
Dù sao, cảm giác nhớ nhung một người thật sự là rất khó chịu! Cứ tưởng rằng khoảng cách có thể xoa dịu đi sự đau xót trong lòng, không ngờ chẳng những không được, ngược lại càng thêm nhớ nhung bóng hình ấy.
Một tuần lễ trôi qua, trong đầu Bạch Vận Đình đều là bóng dáng của Ngụy Minh Vũ. Vô luận ở đâu, làm chuyện gì, nói chuyện với ai, bóng dáng của anh cứ như u hồn quanh quẩn mãi không tan, cứ quấn lấy cô làm cô không thể nào thở nổi.
Muốn quên một người, cũng khổ sở giống như ngừng hô hấp của mình lại, cô không có khả năng thay đổi tình huống trước mắt, hận mình tại sao lại mềm yếu như vậy, cũng hận cả người đàn ông kia.
Anh đã phá vỡ thế giới của cô, làm cho cô không trở về chân chính là mình như trước đây được nữa.
Nhưng yêu và hận, vốn chỉ có cách nhau trong gang tấc, yêu càng sâu thì hận cũng càng sâu.
Điều mà bây giờ Bạch Vận Đình có thể làm, chính là như một đứa con nít, liều mạng bịt kín lỗ tai lại, cho rằng như vậy là có thể ngăn lại những âm thanh sâu sắc đó….
Trái tim của cô, từng giây từng phút, đều vang lên cùng một cái tên Ngụy Minh Vũ....Ngụy Minh Vũ....Ngụy Minh Vũ......
"Cô Bạch, đến nhà rồi." Vạn Viễn Quốc chậm rãi dừng xe ở trước cửa biệt thự của Bạch Vận Đình, xuống xe lịch sự mở cửa xe cho cô.
"Cám ơn." Bạch Vận Đình cười nhạt bước ra khỏi xe.
Hoàng hôn dần xuống, mây đen giăng kín, đột nhiên nổi lên từng trận gió lốc, xem ra sắp mưa to rồi.
Gió thổi tóc cô bay tán loạn, cô vén tóc lại sau tai, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy trước cửa biệt thự có một vật gì đó đang nằm im lìm một đống....
Nhìn qua bóng dáng hình như đó là của một người đàn ông, ngồi dưới đất ở trước cửa cửa biệt thự, đầu gục vào giữa đầu gối không nhúc nhích, không biết đã đợi bao lâu rồi......
"Cô Bạch, cẩn thận! Có lẽ là những kẻ lang thang không có nhà để về thôi...." Vạn Viễn Quốc nhắc nhở.
Bạch Vận Đình ngoảnh mặt làm ngơ, từng bước bước đi qua đi....Mỗi một bước đi, trái tim của cô giống như đang nhảy múa trên lưỡi dao, sắc nhọn mà đau đớn đến khó thở.
Vài giọt mưa phun từ trên trời rơi xuống, thấm ướt khuôn mặt xinh đẹp mà tái nhợt của cô.
Cảm thấy có người đến gần, cái đống đồ giật giật, chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Ngụy Minh Vũ......" Dùng giọng nói khàn khàn của mình gọi lên cái tên mà bấy lâu nay cô giấu thật sâu ở trong lòng, Bạch Vận Đình cảm giác mình thật sự khó thở.
"Đình, em đã trở lại!" Ngụy Minh Vũ mở to hai mắt, nhảy cẫng lên, khuôn mặt hiện lên mừng rỡ, giống như là trong nháy mắt lấy được bảo vật trân quý nhất của cả thế giới, "Anh luôn chờ em ở đây......"
Ngụy Minh Vũ cầm hai tay Bạch Vận Đình lên, vội vàng nói: "Những ngày này, anh đã suy nghĩ về chuyện của chúng ta rất nhiều lần. Mặc dù anh không biết tại sao em lại muốn đuổi anh đi, nhưng anh nghĩ, nhất định là lỗi của anh, nhất định là anh đã làm sai điều gì đó khiến em không vui. Nếu sự thật là vậy mong em hãy nói cho anh biết, anh sẽ sửa đổi mà!"
"Đình, anh không muốn mất em, anh yêu em, từ lần đầu tiên gặp em cho đến nay, cảm giác này chưa bao giờ thay đổi! Cho anh thêm một cơ hội để chứng minh......"
"Anh là ai?" Vạn Viễn Quốc đi tới, xen ngang giữa hai người, nghi ngờ nhìn Ngụy Minh Vũ, rồi lại nhìn sang Bạch Vận Đình, cảm thấy giữa bọn họ không phải là quan hệ bình thường.
"Anh ta là ai?" Ngụy Minh Vũ nhìn chằm chằm người đàn ông tự dưng xuất hiện kia, lạnh nhạt hỏi Bạch Vận Đình.
"Anh ta là bạn trai mới của tôi." Bạch Vận Đình nói rất dứt khoát và trực tiếp.
"Cái gì?"
"Xin lỗi, Anh Ngụy à, giữa chúng ta không còn gì để nói nữa. Tôi đã có bạn trai mới, từ nay về sau, đường anh anh đi đường tôi tôi đi, anh đừng xuất hiện trước nhà của tôi nữa, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi anh đấy!"
Bạch Vận Đình lạnh mặt xoay người sang thân mật khoác tay với Vạn Viễn Quốc, cười nhạt, "Viễn Quốc, vào trong ngồi một lát rồi hãy đi nha!"
"Thật là vinh vạnh." Chưa bao giờ thấy người con giá lạnh lẽo như băng này chủ động, Vạn Viễn Quốc có cảm giác vừa mừng vừa lo.
Nụ cười của cô khiến cho Ngụy Minh Vũ bùng phát cơn ghen dữ dội.
Hình như cô ấy chưa bao giờ cười với mình, nhưng bây giờ lại cười thân mật như thế với người đàn ông tự nhiên xuất hiện kia!
"Anh ta là ai?"
Bọn họ cùng đi vào trong nhà, trước khi đóng cửa thì Ngụy Minh Vũ còn nghe được người đàn ông kia hỏi cô như thế.
"Một tên phiền phức mà thôi!"
Nhìn cô đóng cửa lại, Ngụy Minh Vũ nắm chặt quả đấm, muốn xông tới, nhưng suy nghĩ lại cuối cùng hạ nắm đấm xuống......
Cô ấy không tin mình, cô ấy đã hoàn toàn muốn cắt đứt với mình!
Làm sao đây? Mình phải buông tay ư? Nếu như người đàn ông khác, đã sớm buông tay chứ? Nhưng yêu quá sâu đậm, sao có thể nói buông liền buông?
Ngụy Minh Vũ ngẩng đầu lên nhìn chân trời xa xa từng tia chớp xoẹt qua, tiếng sấm vang lên, mưa to cứ như con ngựa hoang mất khống chế mà không ngừng trút xuống.
Mặc cho mưa to giàn giụa quất lên người, Ngụy Minh Vũ ngơ ngác đứng ở ngoài cửa, giống như pho tượng không nhúc nhích. Anh biết, điều duy nhất bây giờ anh có thể làm, cũng chỉ có chờ đợi và chờ đợi, đợi cô hồi tâm chuyển ý......
Mặc kệ phải đợi bao lâu, tốn bao nhiêu tâm sức, anh đều vui vẻ chấp nhận!
***
Bên ngoài mưa xối xả như trút nước, tiếng mưa rơi tí tách trên nóc nhà liên tục không dừng, toàn bộ biệt thự giống như đang bay theo mưa gió.
Anh ta đã về chưa? Mưa lớn như thế, không biết có bị ướt hay không......
"Cô Bạch?"
"Hả? Chuyện gì?"
Bạch Vận Đình giật mình, không khỏi thầm mắng chính mình, người đuổi anh ta đi là mình, cố ý mời Vạn Viễn Quốc đi vào nhà để kích thích anh ta cũng là mình, nhưng bây giờ lại ruột nóng gan, mình thật sự không chịu nổi tính khí thất thường của mình nữa rồi!
"Sao cô cứ sững người ra thế......" Vạn Viễn Quốc và Bạch Vận Đình cùng ngồi ở trên ghế sofa, khuôn mặt tỉnh rụi tiến lên phía trước mấy bước, tay phải vòng qua ghế sofa, giống như muốn ôm cả người cô.
"Thật sao? Có lẽ là do tôi quá mệt mỏi." Bạch Vận Đình miễn cưỡng cười nói.
"Vận Đình......" Vạn Viễn Quốc hạ thấp giọng, cánh tay đặt lên bờ vai mảnh khảnh của cô, "Lúc nãy cô mời tôi vào nhà, tôi thật sự rất vui. Cô thật đẹp, cô là người đẹp nhất trong những cô gái mà tôi quen, dù là nghiêm mặt không nói lời nào, nhưng lại quyến rũ vô cùng."
Anh ta ở bên tai cô thổi khí nói, khiến cả người Bạch Vận Đình nổi cả da gà, cô chỉ nhíu lại hàng lông mày xinh đẹp.
"Vận Đình, mưa đang to như vậy, xem ra tôi không thể về được rồi, cô cho tôi ở lại đây một đêm nhé!" Vạn Viễn Quốc càng lúc càng đến gần, gần như sắp áp sát cả người vào Bạch Vận Đình.
Bạch Vận Đình không thể nhịn được nữa, vươn tay đẩy anh ta ra, anh ta không ngờ cô lại cự tuyệt mình nên hơi ngẩn ra.
"Thời gian không còn sớm nữa, anh Vạn, anh nên đi về rồi. Hơn nữa, quan hệ giữa chúng ta, không quen thuộc đến mức có thể gọi tên của đối phương."
"Nhưng lúc nãy cô vừa mới nói tôi là bạn trai mới của cô......"
"Đây chẳng qua là tôi mượn cớ mà thôi." Bạch Vận Đình xoa trán, xem ra, là cô tự mình dẫn sói vào nhà.
"Mượn cớ? Tôi không phải là đối tượng để cho cô chơi đùa!" Ngày thường Vạn Viễn Quốc là một công tử giàu có được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, tùy hứng làm bậy đã thành thói quen, làm sao có thể chịu đựng được sự cự tuyệt và bỏ rơi của phụ nữ? Vì vậy liền thẹn quá hóa giận.
"Vốn tôi còn tưởng rằng cô là loại con gái ngây thơ trong sáng, nhưng xem ra, nhất định đã lên giường với thằng đàn ông ở bên ngoài kia rồi chứ gì. Rõ ràng lấy tôi ra để làm lá chắn, tôi đâu phải là thằng ngu! Hơn nữa đêm khuya thế này, cô còn mời tôi đi vào trong nhà ngồi, không phải muốn lên giường cùng tôi thì còn là cái gì? Rồi bây giờ lại từ chối, tôi không có tâm tình để đùa với cô! Mặc kệ như thế nào, hôm nay tôi nhất định phải có được cô!"
Vạn Viễn Quốc bổ nhào về phía Bạch Vận Đình, ôm chặt cô, áp lên người cô......
"Buông tôi ra!" Bạch Vận Đình ra sức giãy giụa.
"Tôi không buông đấy, bây giờ xem cô có thể làm gì được tôi?"
Vạn Viễn Quốc cười dâm đãng hôn lên môi Bạch Vận Đình, cô chợt quay đầu đi, nụ hôn nóng ẩm kia liền rơi trên trán cô, mùi hương của người đàn ông xa lạ làm cô thấy buồn nôn muốn ói.
"Buông tôi ra......"
"Hôm nay cô đừng hòng trốn thoát!"
Hai người giằng co qua lại lấn đến đến bờ tường, rèm cửa sổ bị giật xuống, vừa đúng có thể để cho người bên ngoài thấy tình cảnh bên trong.
"Đừng! Đừng mà...."
Bạch Vận Đình cảm thấy cực kỳ hối hận, vì không nên dẫn sói vào nha, nhưng sức của cô có hạn làm sao có thể chống lại người đàn ông kia? Đang lúc hoảng sợ, nỗi tuyệt vọng và hối hận đan xen, sức lực phản kháng dần dần yếu đi......
Sau tiếng "Xoẹt", áo cô bị xé rách một mảng, lộ ra da thịt trắng nõn nà......
"Đẹp quá!" Trong mắt Vạn Viễn Quốc hiện lên đầy dục vọng, áp cả người Bạch Vận Đình trên thảm lông.
Cô không có cách nào nhúc nhích, khuôn mặt trắng bệch, nhắm lại hai mắt chờ đợi vận rủi tới......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT