Vương Hoàng lôi ra một hộp thuốc, ông lấy vài viên màu xanh đỏ rồi nuốt chúng, nhưng cơn đau tim vẫn chưa giảm cho lắm, ông gọi điện cho một người:
- Hàn! Ông hãy đến phòng tôi ngay!
Nhân Kiệt đi lên tầng, cầu thang nhà cô xây kiểu xoắn ốc nên lúc nhìn cũng choáng hết cả mắt.
Anh gõ cửa:
- Tiểu Yên! Cô có trong phòng không?
Tiểu Yên nghe thấy giọng tên oan gia đó thì nằm im lìm không đáp trả. Anh lại nói:
- Tôi biết em đang trong phòng! Ra mau đến giờ đi đến hiệu cưới rồi!
- Anh thích thì đi một mình đê đê đê ô kê!!!!!
- Em đừng để tôi phải vào trong.
- Anh dám!!
Nhân Kiệt là người sẽ thừa kế cả tập đoàn kinh tế Thái Bình, người có tầm ảnh hưởng của các chính trị gia sau này...anh là một con rồng con chuẩn bị mọc cánh để xưng bá.
Cô chỉ là một cô gái trong con đường mà anh phải đi qua....nên không như những kẻ khác cung phụng cô. Nhân Kiệt lấy chùm khoá từ bác lao công, rồi mở cửa, xông vào bế cô lên vai.
- Nè!!! Tên chết dẫm này.
Tiểu Yên vung tay loạn xạ đánh liên hồi vào lưng anh, đúng là cô nàng ương bướng, anh vác cô từ trên tầng xuống nhà rồi đi đến chiếc xe hơi sang chảnh của mình.
Ném cô ra ghế sau rồi ngồi vào trong xe, lái xe đi.
Tiểu Yên còn chưa đi giầy mà anh đã mang cô đi rồi.
- Kiệt thối! Anh bá đạo vừa thôi! Tôi thế này mà ra đường à!
Nhân Kiệt nhàn nhã lái xe đến một hiệu thời trang gần đó, anh lại bế cô đi vào trong khiến cô sững người.
Một cô nhân viên cúi chào bọn họ.
- Tìm cho cô gái này một đôi guốc khiến chân cô ta như bị trói lại nhé!
- Dạ..là sao ạ.( cô nhân viên ngơ ngác).
- Tôi sợ cô ấy bỏ trốn không cưới tôi!
Rồi anh đưa đến cô cái ánh nhìn trìu mến khiến cho cô nhân viên có phần ngưỡng mộ.
Tiểu Yên xua xua tay ý là không như anh ta nói đâu.
Cô nhân viên dẫn bọn họ vào ngồi đợi, rồi lúc sau mang ra ngay một đôi guốc ánh kim sắc sảo, nổi bật những đường viền viên đá nhỏ, đẹp đến mức phải xuýt xoa.
- Đây là giầy mới nhất trong bộ sưu tập hè!
- Được chọn nó đi!
Nhân Kiệt để ý đến ánh nhìn đang vô cùng bị mê hoặc đôi guốc kia của cô, Tiểu Yên ơi đừng để hắn đắc ý chứ.
Anh quỳ một chân xuống tự tay đi đôi guốc lỗng lẫy ấy vào bàn chân ngọc ngà của Tiểu Yên, lần này thì cô nhân viên như đang được chứng kiến cảnh lãng mãn như trong các bộ phim Hàn.
Tiểu Yên xua xua tay rồi chỉ vào anh nói với cô nhân viên:
- Anh ta là sói đội lốt người đó.
- Cô tính tiền đi!
- Vâng!
Cô nhân viên tỉnh mộng, lời của Tiểu Yên như không đập vào lỗ tai cô nhân viên, chính Tiểu Yên cũng phải thốt lên:
- Ma quỷ có thuật mê hoặc! Anh đích thị là yêu ma dụ người.
Nhân Kiệt cười quỷ dị rồi ra thanh toán thẻ, trong khi Tiểu Yên cũng phải bó tay với loại yêu nghiệt như anh.....Vương Hảo Tiểu Yên phải thua thật sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT