Giới thiệu nè:

-Trọng Thiên Bảo:Cậu ấm con nhà tài phiệt,thông minh(mặc dù ko cần học)đẹp trai,cầm đầu băng phượng hoàng lửa(nghĩa là sau BC và BP)IQ 450,biệt danh:Jimmy.

Ở dưới căn tin người người ra ra vào vào tấp nập.

Nhưng ai cũng phải tránh sang một bên cho các tiểu thư,công tử của chúng ta đi.

-Jimmy ơi,kưng lấy cho chị cốc nước chanh thôi!-Rin gọi

-Em đi liền!-Cậu ta tí tởn đi luôn

Lát sau mang ra cho Rin.

-Khiếp,cô đúng là nhà quê!-Ren nhà ta lại chọc ghẹo Rin

-Có mà anh ý!-Rin cầm luôn cốc nước đổ luôn lên đầu Ren,rồi bỏ đi luôn.Anh ngạc nhiên.Mới trêu một câu thôi mà?

Giận dữ đuổi theo,kéo cô lại,nào ngờ vừa mới quay đầu lại thì đã…môi chạm môi.Một nụ hôn thoáng qua dù đã nhiều lần như thế rồi.Nhưng sao…tim Rin đập nhanh thế?Nó ko thep nhịp bình thường.Cô hoảng hồn đẩy cậu ta ra chạy liền một mạch.Mặt đỏ bừng bừng.Cô cũng không hay biết chàng trai kia cũng có khác ji đâu.Hai con người chưa lần nào yêu thật lòng là thế.

Buổi tối,về phòng cô ngẫm nghĩ mãi,trằn trọc ko ngủ đc.Rôi cô cũng đưa ra một quyết định khiến cũng cô ko thể tin.

Khuya khoắt cô lên chiếc xe hơi của mình phóng vụt đi trong gió,lúc đó trời mưa sấm sét ầm ầm nữa chứ,cô không biết đi về đâu nhưng chỉ có điều chắc chắn là hướng biển cả xa vời.

Chẳng còn những bộ đồ sành điệu,đính đá quý.Chỉ là một chiếc váy trắng tinh khiết mỏng manh,mái tóc đc thả xuống,đi đôi chân trần lên cát mịn.Sóng rì rào rì rào.Lúc này là bình minh,cô ngồi xuống cát vàng ngắm nhìn,khẽ ngâm nga:

Có một điều mà em dám chắc, đó chính là mình mãi bên nhau.

Dù cho đường đời có gian khổ

Thì em vẫn sống vì anh, em có thể làm bất cứ điều gì

Và sẽ không bao giờ là quá sức cả.

Trong giờ phút tăm tối nhất, anh ở đây chiếu sáng con đường

Và mỗi khi em, vấp ngã, anh luôn là người vực em đứng lên

Anh hiểu em hơn là em hiểu chính mình

Anh ủi em và cho em hiểu rằng

Bên Anh rồi em sẽ chiến thắng.

Sánh bước cùng anh, mình tay trong tay

Mình sẽ giúp nhau hiểu

Cách để vượt qua

Sẽ không bao giờ có ngày

Mà đôi ta phải chia lìa

Vậy là mình sẽ mãi bên nhau

Giọng hát thanh cao trong vắt,đầy yêu thương kia đã đến tai một người.

Anh hôm nay phải về đây thăm chú bác ko ngờ lại gặp cô.Đứng ngay cạnh cô mà ko nhận ra.Cô như tiên nữ trong bộ váy trắng.Một tiếng thút thít làm anh sực tỉnh.Cô khóc,lần đầu tiên anh thấy cô khóc.Tim đột nhiên thắt lại,anh thấy đau lồng ngực.

Luống cuống,đưa tay mình lau những giọt lệ nóng hổi tuôn trào kia.

Rin hoảng hốt mở to mắt,thấy anh đứng đấy cô càng khóc to hơn gục đầu vào anh mà khóc.

Anh chả biết làm ji,cứ để như thế một lúc sau,cô đã nín nhưng vẫn gục.

-Này,hôm nay cô làm sao vậy?

- Âu Hoàng Phong!

-Hả?

-Anh có muốn cùng tôi chơi một trò chơi không?

-Chơi cô sẽ vui chứ?Sẽ không khóc chứ?-Anh chẳng muốn cô khóc chút nào.

-Phải!

-Đc tôi chơi!

-Trò này có tên là”Định mệnh của đời nhau”.

-Tên ji kỳ thế!

Phớt lờ nói tiếp:

-Luật chơi như sau:Anh và tôi sẽ bị trói buộc với nhau bởi cái này.-Cô lôi từ trong túi ra một chiếc nhẫn.Dưới ánh mặt trời,chiếc nhẫn tỏa ánh sáng bạch kim.Ko cầu kì như kim cương,ko rắc rối như vàng.Chỉ là bạc,hoa văn trang nhã,nhẹ nhàng.Mặt nhẫn lại còn khuyết hình nửa trái tim,có đính mấy hạt pha lê.(Là của đàn ông nha bà con)

Anh ngẩn người,lý do ko phải bởi chiếc nhẫn quá đẹp và thanh toát mà chữ khắc trên nó cơ: R&R(Ren và Rin)

-Cô có nó từ khi nào?

-Mẹ đưa nó cho tôi,bảo nó cùng một cặp với vị hôn thê của tôi,nhưng tôi mặc kệ.Từ bây giờ,nếu tôi đeo chiếc nhẫn này vào tay anh,thì anh sẽ là của tôi.

-…Đc.-Anh ko nói,hiện giờ một nửa của chiếc nhẫn kia đang trong túi anh,do ba anh đưa cho bảo là hãy đeo cho vị hôn thê.

Ánh hoàng hôn phả lên bóng lưng hai người.Giờ phút huy hoàng này,cô đeo nhẫn cho anh.Một tia sáng lóe lên,nhưng chẳng biết là ji nó cũng tắt.Nào ai hay biết nó đã gắn kết 2 người lại bằng một sợi dây vô hình.

-Tiếp đó,em và anh sẽ yêu nhau như những cặp đôi bình thường,sẽ hẹn hò với nhau đc chứ?-Tim cô đập rất nhanh.

-Đc.-Thấy cô thay đổi cách xưng hô,trong đáy mắt anh không giấu nổi vui mừng.

-Nhưng…tất cả sẽ chỉ diễn ra trong vòng 100 ngày.-Cô ngập ngừng rồi cũng nói.

-Tại sao?

-Anh ko hiểu ư?Trò chơi nào cũng có giới hạn của nó.Chẳng có cái gì là tồn tại vĩnh viễn mãi mãi.-Cô cười khổ.Rồi bỗng tắt lịm ngã khuỵu xuống,may mà nhờ có Ren đỡ.

-Rin!Rin!Em làm sao vậy?Tỉnh dậy đi!-Lại một lần nữa tim anh thắt lại.

Gần đây không có xe,anh đành cõng cô rồi bắt đầu chạy.Từ biển vào thành phố rất xa,ít ra cũng phải 50 cây số.

Khi vào đến bệnh viện anh đã kiệt sức.Bác sĩ đưa cô vào phòng cấp cứu và cũng đưa anh vào phòng hồi sức luôn.Ko hiểu anh thiếp đi từ lúc nào.

Khi tỉnh dậy trời cũng đã trưa,anh vội bật dậy đi tìm đến phòng bác sỹ hỏi thăm sức khỏe của Rin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play