Sáng, Linh đứng trc cổng trường, thở dài ngao ngán.. một lần nữa, bao ánh mắt xoi mói lại săm soi cô, cô đâm ra chán nản. Linh khoác chiếc cặp lên vai và bước vào trường. Đám học sinh nữ thì 1 lần nữa như vớ đc vàng, hò reo ầm ĩ, còn đám con trai thì ngó vào xe ô tô tìm Gia Linh. Nhưng tụi nó thất vọng, 1 lần nữa, Linh lại bị lũ con gái bâu xung quanh
- Anh Huy, em Gia Linh quý em lắm đó
- Anh Huy, e và Gia Linh thân nhau cực.
- Gia Linh muốn em là chị dâu của con bé lắm đó.
Cảm thấy cái lũ này thiểu năng hết mức, Linh thở dài rồi bước vào sân mặc cho tụi nó cãi nhau xem ai thân với Linh hơn, cô ko thèm mảy may nhìn chúng lấy 1 cái. Bỗng cô thể dục từ đâu chạy tới :
- Huy à, Linh đã nói cho cô nghe rồi, 1 ng trẻ như em ko ngờ lại có những suy nghĩ thiết thực đến vậy ! Hi Hi
Sau 1 hồi ngỡ ngàng Linh chợt nhớ, ngày trc cô ko phải tập thể dục là vì dùng vẻ lạnh lùng lấy lòng cô giáo, khiến cô chỉ nhờ Linh ngồi cho cô ngắm. Còn lúc là con gái, cô định bắt Linh chạy thì nàng thầm thì vào tai cô như thế này : ‘cô à, anh của em có nhờ em chuyển lời tới cô rằng, anh ấy rất ấn tượng với cách làm việc của cô, và nhan sắc của cô nữa, anh của em nhờ cô chăm sóc em và để mắt tới em’. Ối thôi, cái mồm hại cái thân, đấy là lúc Linh nghĩ rằng cô ko việc gì phải giả trai nữa. Giờ nghĩ lại thì ko biết mình đã lỡ mồm bao nhiêu lần nữa. (híc híc, tội thân quá à)
- Anh Huy ? – Tiếng Dung gọi khiến Linh quay lại. - Chị Linh ngầu lắm đó !
- ... – Linh ko nói gì hết, chỉ lẳng lặng đi ‘ngầu gì mà ngầu chứ ? chỉ là 1 cái tát thôi mà’
- Gia... – Như chen chúc trong đám đông vây quanh Linh và gọi - ...Huy ?
Như ko hiểu ra chuyện gì đang diễn ra, cô lấy can đảm chạy lại nhìn Linh trân trối, cô đã hiểu phần nào câu chuyện kia, cô buồn bã hỏi :
- Gia Linh đi rồi sao ?
Linh ko biết trả lời sao với Như, hơn nữa đang trước mặt đám đông, cô ko thể nói rằng cô lại đóng giả Gia Huy để tiếp quản công ti đc.
- E hèm.. – Tiếng NT lên giọng khiến bao cặp mắt quay ra nhìn NT
Ko khác Như là mấy, NT ngạc nhiên hết mức khi trông thấy Linh với bộ dạng kia, cậu nói :
- Sa... sao lạ..lại ? – NT nhìn Linh chăm chú.
Linh lạnh lùng bước thẳng, Linh ko muốn trả lời NT. Cô lên phòng của mình (cùng phòng NT ý)
- Sao ? – NT đóng cửa phòng . mắt nhìn Linh chăm chú – Sao ? nhớ phòng anh rùi à ?
- Cẩn thận cái mồm – Linh ko thèm liếc mắt 1 cái, NT đến gần Linh, nâng cằm Linh lên, cô cũng đứng thẳng lên (cảnh này quen quá, sắp diễn ra cảnh kiss đây mà)
Bốn con mắt nhìn nhau, Linh nhắm mắt đưa môi lên, NT cũng vậy, nhắm mắt đưa môi xuống, bỗng... cô nàng nhếch mép cười... (híc híc, chị ơi, đang lãng mạn mà). Khi môi chưa kịp chạm môi, thì đầu gối Linh đã hôn lên bụng của NT 1 cái chụt. Anh NT nhà ta chỉ còn nước nằm lăn xuống đất mà vùng vẫy, gọi đất, đất ko thưa, gọi trời trời ko hay. Đấy, Gia Linh đấy, chuyên đi phá cái cảnh lãng mạn thui. NT nhìn Linh với vẻ mặt đau khổ
- Ai bảo dám làm bậy – Linh lại quay lại xếp đồ đạc về chỗ cũ.
- A có sai gì chứ ? – NT kêu với vẻ đau khổ - chỉ muốn đc hôn em thôi mà...
- Muốn hônnnnnnnnn ? – Linh kéo dài câu nói, và quay lại tiến gần tới chỗ NT, cô lại nở nụ cười tinh quái.
Biết sắp có chuyện chẳng lành, NT bảo, giọng hơi van xin :
- Rồi, rồi, ko bao giờ, ko bao giờ đụng tới đại tiểu thư nhà họ Lâm nữa đc chưa ?
- Cẩn thận ng ngoài nhìn vào, ai kia sẽ thành kẻ đồng tính đó ! – Linh quay đi – hôm nay lại cúp học hả ?
- Giống em thôi, - NT đứng dậy, nhìn Linh – chiều nay chuẩn bị 1 số thứ, mai trường ta tổ chức đi du lịch chào mừng ngày mà em dành giải nhất về cho trường cái cuộc thi ấy. (trường học gì mà sướng thế ? du lịch suốt)
- ... – Linh im lặng và buột miệng hỏi, mặt ko có chút thái độ nào – Đi đâu ?
- Biển ! – NT trả lời
- Thật chứ ? – Linh quay phắt lại, nhìn NT, 2 mắt cô long lanh sáng lên mở tròn xoe, khuôn mặt lúc này ửng hồng, rõ ràng giống như 1 con búp bê, vô cùng đáng yêu.
Lúc ấy, NT đã thực sự đổ, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, chàng suýt ngất ra sàn nếu như ko kịp bám vào cái bàn gần đó, trông anh ko khác gì 1 con ng ngố vậy.. nhận thấy thái độ quá khích của mình, Linh thắng giọng :
- E hèm... – khuôn mặt lại lạnh lùng – vô bổ... !
Trong lòng cô bây giờ vui sướng ko tả siết, cô luôn ước muốn đc ra biển, luôn muốn đc nhìn ngắm cảnh hoàng hôn như trên ti vi ng ta thường làm. Hồi nhỏ, do ốm nặng nên Linh ko đi biển với gia đình đc, cô ko biết biển là gì cả nên đã hỏi anh, Huy cũng ko biết biển là gì, cậu đã hỏi rất nhiều ng và về kể với Linh tất cả những gì cậu đc nghe thấy. Những kí ức dần hiện về trong Linh, hình ảnh cô và anh cậu đang nói về biển :
« - Biển á ? biển là một hồ nước lớn, lớn bằng cả bầu trời, lớn đến mức mà con ng ko thấy đc đích đến, nơi đó giữ mọi ước mơ của mọi ng..
- Hồ nước lớn á ? em ko tin. Làm gì có hồ nước nào lớn bằng cả chân trời đc ! – Hình ảnh 1 cô bé 2 má ửng hồng, đôi mắt lúc nào cũng long lanh, dáng người nhỏ bé ngồi trên giường bệnh, mắt mở to nhìn anh trai.
- Ừ, đó là hồ nước muối ! – Một cậu bé với khuôn mặt y hệt ngồi bên cạnh, tay cậu còn vươn ra mô tả cho sinh động.
- Vậy chúng ta làm gì ở đó - mắt cô bé long lanh, môi nở nụ cười tươi,
- Chúng ta sẽ cùng té nước, chơi đùa, chơi bóng và khi chiều đến cùng ngắm hoàng hôn xuống, và sau đó sẽ cùng vẫy tay, và nói : tạm biệt, mai gặp lại nhé !
Cậu bé vừa hào hứng kể, vừa vui vẻ mô tả từng động tác, chạy, ném bóng, và vẫy tay tạm biệt khiến cô bé vô cùng thích thú...
- Anh sẽ cho em tới đó nhé ! – Tiếng cô bé lanh lảnh vang lên vô cùng đáng yêu, cô bé hai má ửng hồng.
- Nhưng tiểu Linh phải khỏe nha ! – Cậu nhóc xoa đầu đứa em bé nhỏ - anh sẽ dẫn đi chơi, chỉ 2 anh em mình thôi
- Thiệt nhá, anh nói thiệt nhá ! – Cô bé mắt sáng lên, trong veo – anh ko đc thất hứa đâu, lúc đó em và anh sẽ cùng thả điều ước xuống biển, khi điều ước bơi ra đến chân trời thì bà tiên sẽ thấy chúng ta là những đứa bé ngoan...
- Anh sẽ ko lấy vợ như ba đâu, anh sẽ chăm sóc em, sẽ cưng chiều em mãi mãi – cậu bé khẳng định và đưa ngón tay út ra hiệu cho cô em ngoắc tay, đó là 1 điều hứa chắc nịch giữa 2 anh em, ko gì có thể thay đổi đc...nhưng ko gì có thể thay đổi trừ tử thần, tử thần đã cướp mất anh cậu đi... »
Linh đi vào nhà tắm và hát thầm trong miệng :
« Kìa con cào cào
Nó đậu bờ rào
Nó nhảy xuống hào
Bị bà mụ bắt..... »
Những câu hát vô nghĩa mà anh cô và cô đã sáng tác hồi nhỏ, cô ko quên nhưng cô chỉ hát khi có hai anh em ở 1 mình, lần đó cô đã ko thể đi với anh, mẹ cô đã tách rời 2 đứa, nửa kia của cô và cô lúc ấy mới 8 tuổi.. họ thật tàn nhẫn, nhưng cô và anh cô đã hứa sẽ ko khóc, cô sẽ luôn cười, để anh cô luôn ấm áp khi thấy nụ cười tỏa nắng vô tư ấy. Và khi anh cô mất, cô tự nhủ sẽ ko cười trc bất kể 1 ai khác, nụ cười ấy...chỉ dành cho anh cô mà thôi,... (t/g sụt sịt).
Trong nhà tắm, Linh nhìn vào gương..cô nở nụ cười tươi, nếu nụ cười ấy mà lọt ra ngoài, NT mà thấy thì anh này đổ luôn ý... Suốt bao nhiêu năm giờ cô đã 18 tuổi, cô ko hề cười.. nhưng nay, khi nhìn vào gương cô chợt thấy hình ảnh của anh cô. Đó là cô, nhưng kiểu tóc, khuôn mặt giống y hệt, cô đã rất lâu ko nhìn vào gương, cô chỉ nhờ ng chăm sóc gương mặt cho mình chứ cô ko hề nhìn vào gương, từ khi xa anh, cô ko muốn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, vì cô sợ sẽ nhớ, sẽ khóc, và sẽ ko giữ đc lời hứa với anh là ko khóc.. nhưng hôm nay, cô trông vào gương thì thầm
- Anh à,... em lại cười cho anh xem nha, nửa kia của em, nụ cười chỉ dành cho anh, em... có lẽ đã yêu ai đó rồi, anh ko trách em chứ ? mai em đc đi biển đó, em 18 tuổi rồi, 10 năm ko đc gặp anh nhưng e ko hề nguôi ngoai nỗi nhớ anh, em ko khóc, tiểu Linh của em ngoan lắm phải ko anh ? cả ngày anh mất em ko dự lễ tang của anh, ko nhìn anh lần cuối nhưng em khẳng định rằng em có thể nhìn thấy anh qua hình ảnh của em... vì em và anh giống như đúc mà.. nghe mẹ nói, anh lạnh lùng lắm, nên e cố gắng lạnh lùng như anh nhưng ko đc. Điều mà hai anh em ta ko thực hiện đc, mai em sẽ làm tất. Em yêu anh nhiều lắm, anh trai của em, ng mà thương em nhất...
Bên ngoài, trong lúc chờ đợi cái nhà tắm đc sử dụng xong, NT đã nghe thấy tất cả... anh biết Linh đã chịu đựng sự cô đơn như thế nào, anh muốn che chở cho cô, muốn cô cười cho anh xem, anh trút nhẹ tiếng thở dài
- Này, Trương Nghị Tường, đừng có mà nhìn lén ! – Linh hét ra.
- Yên tâm đi, tôi ko làm gì mà tôi ko thích – NT nhắm mắt, đi ra ngoài.
- Đó, anh thấy cậu ấy có trách nhiệm chưa ? cậu ấy có đáng tin ko ? – Linh lại thì thầm vào gương – đôi khi NT cũng có trách nhiệm nhỉ ?
Bỗng Linh giật mình, sao cô lại nói thế ? Cô đã yêu NT rồi chăng, Linh chợt thừ ng ra, cô ko thể tin những lời mình vừa nói...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT