-Á…

-…

-Nhẹ…nhẹ thôi…Áu…!

-…

-Ui cha…!

-…

-Á á á!!! Thôi mà, có mỗi một vết thương nhỏ thôi mà…!!! Híc…

-Là tại ai hả? Tại ai tự dưng nhào đầu vô nguy hiểm…Hừ! – Rain bực mình gắt lên. Nhận ra mình đang làm Wind sợ, cậu thở dài, đóng hộp cứu thương lại. – Được rồi, xong rồi đó….!

Wind bĩu môi. Nó đang giận dỗi. Hứ, nếu nó không nhào vô thì Rain có sống nổi không? Còn mắng mỏ nó nữa, đáng ghét! Phải nghĩ đến công cứu mạng của nó chứ!!!!

Wind liếc nhìn Rain, cậu đang cất hộp cứu thương lên kệ. Nó thở dài, nằm phịch ra giường. Hmm…toàn mùi của Rain thôi…! Thật dễ chịu….! Đang miên man, bỗng nó thấy sau chiếc áo thun Rain đang mặc là một vết đỏ nhỏ nhỏ. Nó ngồi bật dậy, nhíu mày nhìn nhưng nhìn mãi không ra đó là gì. Rain bước tới, ngồi cạnh nó, đưa cho nó ly nước thì đột nhiên, Wind kéo tay áo cậu lên.

-Vết bầm này là sao?

-À, cái đó…

-Tao hỏi mày, đây là gì?

-Ừm…

-Có phải là thằng đó…?

Rain không nói gì. Chỉ lặng lẽ kéo tay áo xuống.

-Cởi áo ra!

Trong một thoáng, đột nhiên Rain không hiểu nó đang nói gì, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của nó, Rain miễn cưỡng đứng dậy cởi chiếc áo thun xám ra.

Trước mắt Wind lúc này là tấm lưng trần đầy vết bầm và hai bên vai được dán Salonpas của Rain. Có phải chăng là trước khi nó bị bắt làm con tin thì Rain đã bị bọn chúng kéo băng đánh không? Wind khẽ chạm lên người Rain, làm cậu thoáng giật mình. Đôi bàn tay nhỏ nhắn, lành lạnh, ánh mắt đầy lo lắng thực sự làm Rain bất ngờ.

-Tao xin lỗi…

-…

-Chỉ vì chuyện của tao mà mày…

-Mày quên là tao bây giờ khác tao ngày trước à? Những vết thương này chẳng là gì với tao hết, ngốc ạ!

-Nhưng…

-Được rồi, không nhưng nhị gì hết, tao không sao… – Vừa nói, Rain vừa mặc lại chiếc thun, cầm ly nước lúc nãy, đặt lên tay Wind, bảo nó uống đi. Wind vẫn giữ vẻ không vui, lông mày hơi nhíu lại. Nó đâu vô tình đến mức nhìn người ta vì mình mà bị thương nhưng lại không đau lòng cơ chứ. Rain thở dài…

-Mày thấy có lỗi…? – Gật đầu.

-Muốn chuộc lỗi không? – Gật đầu.

-Vậy…lát nữa – Gật đầu

-Tắm xong – Gật gật…

-Sang đây quấn khăn chờ tao…? Ok?

Ừm, ok…

Ủa khoan…!!!!!

-Mày…mày lại như thế!!!!! – Wind đỏ mặt nói.

-Thì tại mày cứ đòi chuộc lỗi đấy thôi! – Rain nhún vai, cười khì khì.

-Mày… - Wind đang định trách mắng gì đó nhưng nó lại thôi. Nó biết, Rain làm như vậy là để nó vui trở lại, không thấy áy náy nữa. Wind mỉm cười, cầm cốc nước trên uống chầm chậm. Rain bước lại gần, xoa nhẹ đầu nó. Tiếng thì thầm bên tai bỗng ngọt ngào khác thường.

-Ngốc à, tao cũng là một thằng con trai mà. Với cả, bị thương vì mày…cũng đáng mà…!

Wind khẽ đỏ mặt.

Bỗng, hai bàn tay của Wind được nâng lên. Một cái hôn nhẹ đặt lên hai cổ tay đỏ. Cái rát rát nơi đó chợt xuất hiện, nhưng nhanh chóng trở nên dễ chịu hơn. Đôi môi ấm nóng, hoà lẫn vị quan tâm, xót xa.

Rain này, một nụ hôn trên cổ tay có thể gây sốt không, vì tao thấy cái nóng đang lan toả khắp cơ thể rồi…

***

-Nghe gì chưa?

-Gì gì?

-Người mẫu Lê Thái My sẽ lấy ông chủ tập đoàn Kasel nổi tiếng đấy!

-Thật sao?

-Đúng vậy!

-Mà nghe nói là, bà ấy đã dùng thủ đoạn để ông ta chấp nhận cưới đấy!

-…

Dạo gần đây, mọi người hay bàn tán về Lê Thái My, người mẫu nổi tiếng cả nước. Thật tình thì, mấy vụ này Wind chả quan tâm tí nào đâu. Cái làm nó quan tâm bây giờ là câu de doạ của Rain. Hết nhìn chân mình rồi lại thở dài, Wind đang làm Vy thấy bực.

-Wat?????

-Hả?

-Mày muốn nói gì thì nói đi. Tao nghe… - Vy gằng giọng.

-À haha, sao mày biết? – Wind gãi gãi đầu.

-Mày nghe bài “Chỉ anh hiểu em” chưa. Tao hiểu mày giống thằng đó hiểu con bồ nó đó! – Vy nói.

-Hềhề…

-Cười gì! Nói…!

-Dạ…

Thì ra, điều làm Wind hết than ngắn rồi thở dài chính là câu nói “Không uống thuốc, bôi thuốc thường xuyên mà đi đánh lộn thì chân sẽ hết cách chữa luôn.”

-Rain bảo thế đó mày. Sao tao thấy xạo xạo sao á, hình như Rain cố tình không cho tao đi đánh lộn!

-Ờ, vậy mày đi đi…

-Nhưng mà lỡ…thiệt thì sao mậy? Lỡ tao què luôn thì sao?

-Hờ, thì mày khỏi đi đánh lộn được chứ sao! – Vy nhún vai.

-Ừm…Nhưng mà, mày nói đi, Rain nói vậy có đúng không, hay là xạo???? – Nó vẫn ngoan cố hỏi cho ra lẽ. Vy quay sang nhìn nó, ánh mắt thông cảm. Tội nghiệp, bị người ta hù cho hoang mang thế này. Nhưng xét cho cùng, Rain cũng là muốn tốt cho Wind thôi. Con gái gì mà suốt ngày cứ đi đánh nhau, liều mạng, không sợ trời không sợ đất. Lần trước hên là viên đạn sượt qua chân thôi, chứ nếu không thì…

Ẩu quá!

-Ủa mà, thằng Khang sao rồi…?

-À, hoảng rồi, từ bỏ rồi…hêhê…Tao chính thức được bình yên…! – Wind cười tươi.

-Ừm, tốt. Mà mày, còn cái thằng Endy gì á…

-À, hắn bảo sẽ gặp lại. Là Andy. Hừ…tên khốn! Mém tí nữa giết người rồi…

-Hắn kiếm đâu ra súng thật thế…! – Vy tò mò. Mái tóc hơi bay bay trong gió, đôi môi đỏ hồng làm nhỏ hôm nay tràn đầy sức sống.

-Chắc là…hừm, chắc hắn cũng không phải giang hồ tầm thường. Tao chỉ giao du với bọn có dao và gậy, dùi là cùng…Oái! – Đang nói huyên thuyên, nó bị cốc thật mạnh vào đầu. Nó ngước nhìn, mặt Vy tối sầm. Wind nhận ra…nó đã lỡ lời…

-Mày…Mày giao du với dao cơ à? Hừ hừ, sao tao không biết nhỉ?

-Tại…à, tại tao không muốn mày lo mà….Oái, đau….!

-Mày…hư quá! Hư nè! Hư nè! Hư nè…! Giấu giếm là bước đầu để trở thành một kẻ tội phạm….có biết không?

Mỗi câu hư nè là mỗi cái đánh thật mạnh vào Wind. Híc, sao lại cầm cuốn sách Toán, đã bảo có đánh chết chữ cũng không vào cơ mà!!!!!!

Chiều…

Trời nắng ấm, gió vi vu. Những hàng cây đung đưa nhẹ nhàng theo làn gió mát mẻ, vu vơ hát lên những khúc hát êm dịu, vui vẻ. Trên con đường vắng vẻ, Wind bước đi chậm rãi, nhìn ngắm cảnh vật xung quanh.

Ngôi nhà của Rain thực sự nằm ở vị trí khá thoải mái. Không xa đường chính, cũng không quá gần. Không giờ cao điểm, cũng không vắng vẻ, heo hút và tách biệt. Chỉ là khá thoải mái. Mọi người sống xung quanh cũng thân thiện, tốt tính. Hừm, cũng chẳng hề có giang hồ ở đây…à, ngoại trừ nó.

À, mọi người đang thắc mắc nó đang làm gì mà tung tăng trên đường thế này chứ gì?

Số là, Rain đã giao cho nó một nhiệm vụ cao cả. Đó là: Hộ tống gia đình bác Dền, chú Bí và vài cô Cải từ hành tinh Rau Củ về nhà an toàn. Chỉ cần một trong những người quan trọng đó bị xay xát một tí thôi thì…nó chính thức bị bỏ đói vào sáng mai. Nghe có vẻ đơn giản, và nó đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ một cách xuất sắc. Cái vấn đề lúc này là, trước khi kịp bước vào cái cổng màu xanh lá an toàn thì…

-Người đẹp…

Wind thề là nó đã cố tảng lờ đi cái gọi đó. Nó thề là nó không có quay đầu lại đâu. Chỉ tại, chỉ tại cái người đó…

-Em lờ anh đó hả? – Hắn chạy chiếc A.B đến, chặn đầu Wind. Hừ, chỉ còn vài căn nhà nữa là về tới nơi rồi. Đáng ghét! Còn dám khoe A.B với nó nữa chứ! Híc, em Blade của nó về với ba má lần nữa rồi. Lần này có vẻ lâu lắm mới được trả lại đây….!

-…

-Không nói gì với anh thật á?

-…

Anh suýt giết chết tôi và Rain còn gì. Hừ…!

-Thế anh mang bé Bí này về nhé? Chà, trông to thật đấy…

Wind giật mình quay đầu lại, chú Bí thân yêu đã bị bắt cóc từ lúc nào. Chết tiệt, thừa lúc mình không để ý dám bắt cóc người quan trọng như thế! Làm sao mà nó về ăn nói với Rain được đây, thế nào lại cũng bị bỏ đói thôi. Không được, phải lấy, phải lấy lại chú Bí!!!!!

-Trả chú Bí lại đây! – Nó đe doạ

-… - Andy không nói gì, chỉ ngoắc tay ra hiệu cho Wind lại gần. Nó định không lại, nhưng như thế thì không lấy lại được chú Bí. Hừ…phải cẩn thận…!

-Oái…!

Thấy chưa, nói có sai đâu. Wind vừa tiến lại thì bị Andy túm lại eo, vòng đôi bàn tay rắn chắc ôm thật chặt. Chắc hắn nghĩ nếu thả lỏng thì nó sẽ lại dễ dàng thoát ra như lần trước.

Nhìn kĩ thì Andy cũng ổn. Tóc hôm nay không vuốt keo nữa, mà để mái xéo dài che một bên lông mày. Đôi mắt không sắc như khi doạ nạt người khác mà trông hiền hơn một tí, chỉ là một tí thôi. Làn da cũng ngăm ngăm tựa Rain, nhưng nó vẫn ghét nhất là nụ cười. Hừ, có cảm giác như hắn khinh thường tất cả mọi người ấy. Đồ kiêu căng.

-Buông ra đi chứ! Anh làm cái gì vậy…Giữa thanh thiên bạch nhật….

-Haha, em cũng biết ngượng nữa hả?

-Khùng hả? Làm như vậy ai mà không ngượng. Giữa đường giữa xá…Anh đang làm hỏng danh tiếng của tôi đó! Buông ra – Wind vùng vẫy nhưng không tài nào thoát ra được. Hừ, tại đống đồ này, nếu không thì…

-Này, em vùng vẫy nữa là anh quăng chú Bí của em đó nha.

-Ế…

Chỉ một câu nói và nó ngoan ngoãn như một con mèo. Từ đó đến giờ, sợ ai không sợ, bây giờ lại chỉ sợ mình cái đứa tên Rain.

-Chĩa súng vào em thì em không sợ, vậy mà chỉ cần trái Bí này rớt xuống là em sợ….Em ngộ nhỉ?

-Hừ, vì cái tên trong nhà rất là đáng sợ….!

-À, thằng người yêu của em hả?

-…

-Anh sẽ trả cho em trái Bí với một điều kiện.

-…

-Hôn anh một cái!

-Không! – Nó lập tức từ chối.

-Tại sao?

-Tôi ghét anh! Chẳng phải anh suýt giết tôi sao hả? – Nó tức tối nói. Hừ, vả lại, anh nghĩ anh là ai chứ?

-Anh xin lỗi, ok? Anh đâu có cố ý. Tại hôm đó cũng muốn thử xem súng thật hay giả mà…Nói nhỏ nhé, anh chôm cây đó từ một thằng bán vũ khí đó…xài đã phết!

-Đồ khùng! Buông ra và trả chú Bí đây! – Nó với tay lấy chú Bí nhưng không được. Chẳng khác nào một con mèo bị nhử cá, cứ để vờn vờn trước mặt nhưng chẳng ăn được. Bực. Và lúc đó, nó đã đi đến một quyết định sáng suốt.

Mặc kệ bị bỏ đói. Mặc kệ bi Rain mắng. Thà như thế còn hơn dây dưa với thằng cha dở người này. Không chừng lại lập kế hoạch giết Rain lần hai thì chết…!

Wind đứng lặng, dùng hết sức cấu vào cánh tay đang ôm eo nó. Andy rên lên khe khẽ, rút tay ra khỏi vòng eo thon đó. Còn Wind, nó bỏ đi một mạch. Andy chợt thấy buồn cười. Hắn hắng giọng rồi rồ ga chạy đến chặn Wind lần nữa. Lần này hắn chìa trái bí ra, nói.

-Trả em.

-…

Wind chậm rãi đưa tay đón lấy. Cái nó không ngờ là, bàn tay kia kéo cánh tay nó lại, lôi cả người nó theo. Chóc. Một cái hôn bất ngờ. Đây là lần thứ hai nó bị Andy hôn. Wind vội đẩy Andy ra, che nơi bị cưỡng hôn, rồi giựt trái bí bỏ chạy. Đáng ghét!

Andy đứng đó, khẽ bật cười nhìn theo cái dáng chạy cà nhắc của Wind. Một kẻ thích đánh người và khiến người ta liệt dở sống dở chết như hắn đột nhiên thấy trong lòng lâng lâng lạ thường. Andy đưa mũi hít hít mùi táo còn vương trong không khí.

Bầu trời hôm nay…đẹp lạ thường…!

***



-Đây là ai vậy? – Cậu bé 13 tuổi nhìn hai đấng sinh thành với vẻ khó hiểu. Cậu nhận thấy vẻ lo sợ hiển trên khuôn mặt họ.

-Phong à, con phải bình tĩnh nghe bố mẹ nói, được chứ? – Người bố hỏi.

-Bĩnh tĩnh?

-Ừm…

-…

-Trước khi nói ra điều đó, bố mẹ mong con hãy nhớ, là dù có gì đi nữa, thì…thì con vẫn là con của bố mẹ, và bố mẹ rất yêu con!

-…

-Đây là… - Người mẹ ngập ngừng, nhìn chồng. Dường như bà vẫn chưa sẵn sàng để nói ra điều này.

-…mẹ con. Người mẹ ruột của con.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, đứa trẻ 13 tuổi đột nhiên thấy hoảng loạn trước câu nói của bố mình. Những câu hỏi cứ chạy đến tới tấp trong đầu. Phong nhìn mẹ, nhìn bố rồi trước mắt như tối sầm. Cậu không tin được những gì mình vừa nghe thấy. Nhưng với sự trầm lặng của mình, cậu không để cảm xúc thể hiện ra ngoài

-Mẹ…ruột?

-Bố mẹ xin lỗi. Bố mẹ cũng không muốn con buồn. Cuộc sống của con đang hạnh phúc, không phải là bố mẹ muốn phá hỏng tất cả. Chỉ là…chỉ là, người mẹ đó, muốn nhận lại con…và bố mẹ nghĩ, con đã đủ lớn để hiểu chuyện…

-…

-Phong! Nhìn bố này, con đừng im lặng

như thế. Bố biết con rất đau đớn. Hãy nói ra những gì mình nghĩ đi… – Người bố nắm chặt hai vai cậu bé, nhìn cậu bằng ánh mắt trấn an. Nhưng trong đôi mắt đó, cũng nói cho cậu biết rằng. Sự thật là sự thật, cho dù có cố không hiểu thì sự thật vẫn là thế rồi. Phong cúi gầm mặt, cái cảm giác như muốn nổ tung này là gì thế…

-Còn bố?

-???

-Bố ruột…?

Một sự im lặng bao trùm không gian hoà lẫn sự e ngại và bất ngờ. Có lẽ, những gì hai vợ chồng họ không ngờ chính là câu hỏi này. Người đàn ông thả lỏng tay rồi buông hai bờ vai nhỏ nhắn kia ra. Ông chậm rãi ngồi lên ghế, liếc nhìn cậu con nuôi với ánh mắt như vô hồn vẫn đang chờ câu trả lời. Người đàn ông thở dài.

-Cái này, có lẽ con nên…gặp trực tiếp người đã sinh ra con thì hơn. Bố mẹ...không muốn là người nói ra chuyện đó.



..

.

.

-Lý do? Đơn giản thôi. Mày là vật ngáng đường!!!



-Tao đã từng suýt giết chết mày, có biết không hả?



-Thằng sấc sược!

Chátttttt…!

***

-Hộc…hộc…hộc…

Choàng tỉnh sau cơn ác mộng, mồ hôi ướt đẫm chiếc áo thun, Rain vẫn chưa hết bàng hoàng. Cậu nhìn xung quanh, chỉ một mình cậu và bóng đêm. Chẳng một ai hết, chẳng có một ai…

Rain vứt cái mền sang một bên, bước xuống giường. Cậu vào bếp uống nước để bình tĩnh lại.

Đã là lần thứ n Rain mơ thấy cái ngày đó – ngày mà sự thật được phơi bày trước mắt. Mỗi lần nhớ lại, là mỗi lần cậu lại thấy hận. Hận hai người đã có công nuôi cậu lại giấu giếm cậu suốt mười mấy năm trời. Hận bản thân sao lại quá khờ, lẽ ra phải nhận thấy ánh mắt e dè ấy mỗi lần họ nhìn cậu, lẽ ra phải biết chứ. Hận nhất, hận nhất vẫn là người đó – người đã sinh ra cậu rồi nhẫn tâm vứt bỏ cậu như vậy. Xót xa làm sao, khi ngày đầu gặp lại nhau, định nghĩa về thứ tình mẫu tử mà người ta vẫn hay nói là thiêng liêng, bỗng chốc mất đi trong cậu. Kí ức đó, quá sắc bén, như một con dao đâm vào tim Rain rồi cắm mãi trong đó, không thể rút ra.

Rain thở dài, rồi đi lên phòng. Lúc định vào phòng mình rồi ngủ tiếp, cậu chợt chuyển ánh mắt sang phòng Wind. Mở cánh cửa nhè nhẹ, Rain lặng lẽ bước vào.

Phòng tối. Xung quanh chỉ là những mảng màu đen bao phủ. Thật khó để tìm đường đến giường của Wind. Khi mắt đã quen dần với bóng tối đó, Rain nhận ra, có một cô gái đang nằm ngủ ngon lành, tiếng thở đều đều nghe thật bình yên. Rain tiến lại, nhẹ nhàng ngồi lên giường.

-…

Hình ảnh của cô công chúa ngủ trong rừng bỗng xuất hiện trong đầu Rain. Một chiếc váy ngủ màu trắng không quá mỏng, mái tóc xoã dài, khuôn mặt thanh thản, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi đỏ xinh xinh, có phải trên đôi môi ấy đang vẽ một nụ cười?

Đưa tay chạm nhẹ gò má hơi ửng hồng, Rain chợt mỉm cười. Đã biết bao lần bị hôn trộm mà vẫn không hay không biết. Ngốc thật…nhưng đáng yêu…! Bản thân thì không biết đã bảo vệ được chưa mà lại cứ lao đầu vào nguy hiểm, đòi bảo vệ người khác. Sợ ma mà lại thích coi phim ma, chuyên gia lười biếng và thích đánh lộn.

Đấy là cô gái cậu yêu…!

Làn gió nhẹ thoáng qua, rồi thoáng đỏ mặt. Chẳng phải đó là cảnh hoàng tử hôn công chúa, nụ hôn sẽ làm công chúa bừng tỉnh dậy sau giấc ngủ dài sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play