-Phù…

Wind quăng đống đồ còn sót lại xuống đất một cái phịch, rồi trả tiền taxi, ngồi bệch xuống đất luôn. Cái chuyện này quả là quá sức với nó. Wind lấy tay quệt mồ hôi, rồi nhìn ngôi nhà trước mặt. Mới hôm qua còn là con của nhà họ Lê, giờ đã thành người vô gia cư và phải sống nhờ nhà người khác. Híc, bị chính cả bố mẹ ruột ruồng rẫy cơ. Cuộc sống của nó từ hôm nay sẽ trở nên rắc rối rồi đây!

Ngôi nhà nằm ở một góc khu đất mới, không tách biệt với đường chính mấy. Trông nó khá to, với hai tầng lầu và một sân trước vừa phải. Cái cổng sắt màu xanh lá, với hai chậu cảnh được đặt hai bên trông thật cân xứng. Bên trong nhà trông khá sáng sủa, thoáng mát. Sàn nhà thoáng nhìn sơ cũng sạch sẽ lắm. Wind chống tay đứng dậy, nhấn cái chuông đỏ mới tinh, chắc mới được lắp hôm qua.

Cạch.

-Vậy là mày quyết định sang đây? – Gật đầu. Thật ra thì…không phải là quyết định, mà là bị đuổi, bị đuổi đó!

-Có cần tao phụ chuyển đồ vào không? – Gật đầu.

-…

Chủ nhà hỏi mà cứ cúi mặt xuống đất, có hơi bất lịch sự quá không? Ừ thì, người ta là con trai, mình là phận gái, sau này hai đứa sẽ sống chung một nhà, cũng ngại chứ bộ! Chủ nhà trông có vẻ hơi bực, nhíu mày, bèn tìm cách trêu cái kẻ đang mặc quần jean, áo thun trắng cách cách điệu in dòng chữ “I do what I want” trước ngực. Phải tìm cách làm cho cái kẻ này ngước lên nhín đời mới được.

-Mày vào trong một mình được không? – Gật đầu.

-Muốn tắm luôn chứ? – Gật đầu.

-Vậy thì đi vào trong, rẽ phải, nhà tắm ngay bếp ấy. Tắm xong rồi thì quần cái khăn thôi, đợi tao trên giường. Ok? – G…

Này!!!!!! Lại chơi cái trò lừa phỉnh nhau nữa rồi. Wind tím mặt, hét lên.

-Mày…đồ, đồ đồi truỵ…!

-Thì ai biểu mày không chịu nhìn tao, bộ tao xấu lắm hả? – Rain cười, vừa đi ra xách đồ vừa nói. Wind lí nhí.

-Không, tại tao thấy ngại ngaị, kì kì…

-Ngại ngùng giề, chẳng phải tao với mày ngày xưa thấy hết của nhau rồi sao? Vào trong tắm rồi đợi tao đi. Hay muốn tao tắm chung? – Rain lại trêu, làm nó xấu hổ, mặt đỏ ửng. Wind dậm chân, hét lớn.

-Cái thằng điên này, cho mày xách đồ một mình! Đáng ghét!

Wind hậm hực bước vào trong nhà, mặc kệ cho một mình Rain với đống túi đồ, rồi vali bên ngoài cổng. Ai biểu lại nói ra những thứ điên rồ đó làm nó…ngượng muốn chết. Quỷ ghê hà, mới 16 thôi mà, giường giếc gì!!!!

Rain đứng cười khì khì. Wind nhìn côn đồ vậy thôi, chứ ngây thơ cực. Chỉ có Rain mới biết điều đó. Rồi cậu nhanh chóng vác từng thứ đồ vào trong. Có một con thỏ trắng đáng yêu đang đợi cậu trong nhà cơ mà.

***

Quay lại thời điểm tối vài hôm trước…

Bữa cơm gia điình như thường lệ, lẽ ra là rất ấm cúng bỗng biến thành…cuộc họp để đuổi con gái ra khỏi nhà!? Nguyên nhân chỉ vì một lời nói của thằng bạn nối khố và sự tác động của ba mẹ cậu ta mà Wind – đứa con gái duy nhất, nhỏ nhất trong nhà, bị hắt hủi một cách không thương tiếc.

-Vài ngày nữa soạn đồ sang nhà thằng Phong mà ở. – Ba nó nói bằng giọng khàn khàn, vô cùng bình thường của mọi ngày, mà sao nó…nghe như sét đánh bên tai. Thật là khủng khiếp!

-Ba…ba vừa mới nói cái gì? – Nó hỏi lại vì nó không tin vào nhũng gì nó vừa mới nghe thấy, nói đúng hơn là nó không muốn tin.

-Tao bảo vài ngày nữa sang đấy ở. Một mình thằng Phong ba má nó không yên tâm, nên nhờ mày sang chăm sóc nó hộ. – Ba nó vừa gắp một miếng thịt bò, cho vào miệng, vừa nói. Lập tức, nó buông đũa xuống, nhìn ba căng thẳng.

-Hử? Sang đó? Con á? Chăm sóc á? Cái thằng đó á?

-Con này, ba nói rõ vậy còn gì nữa. Sang đó mà…làm osin nhà người ta đi nhóc! – Anh ba lên tiếng trêu. Wind liếc ông anh, và nhận đươc nụ cười châm chọc.

-Ba! Phong là con trai mà, còn con phận gái liễu yếu đào tơ, ba nỡ… ba nỡ để con bị người ta hành hạ, ức hiếp sao?- Wind giở giọng yếu đuối, mếu máo nói. – Con không ngờ ba lại độc ác như vậy, híc.

-Mày đóng phim hay quá Wind. Anh khâm phục mày lắm! – Lại một ông anh nữa không biết bênh vực em gái. Đáng ghét! Cái nhà này bộ không còn ai nó có thể dựa dẫm sao? – Mày mà yếu đuối gì. Một mình đánh 4 thằng to con. Thằng Phong chắc chỉ có nhừ xương với mày, chứ nào dám ăn hiếp mày. Nó hiền lành thế cơ mà.

Hiền lành. Lạy hồn, anh đã thấy được sự thay đổi đáng sợ của Rain chưa mà dám khẳng định Rain hiền lành. Hừ, đúng là chả biết gì mà cứ làm như mình giỏi lắm ấy. Wind bực bội, tiếp tục lua cho hết chén cơm. Nhà có năm người: Wind, ba, mẹ và hai ông anh trai. Ba gật gù trước lời nói của anh hai, nghĩa là ba đồng ý rằng Rain là người hiền lành, và ba theo phe hai anh đuổi nó ra khỏi nhà. Còn mỗi mình mẹ, híc, chắc mẹ cũng sẽ không tàn nhẫn đến mức đó đâu nhỉ?

Wind đưa đôi mắt long lanh mọng nước sang nhìn mẹ. Mẹ nó vẫn bình thản múc từng muỗng canh, chẳng thèm liếc nhìn nó một tí nào. Dù gì cũng phải nói là nó khâm phục người phụ nữ này, nuôi 3 mụn con, 2 trai, 1 gái, đứa nào cũng…cứng đầu, ương bướng, vậy mà vẫn có cách làm cho chúng nghe lời răm rắp, đứa bèo nhất (là Wind đó) không phải thiên tài thì cũng là học sinh giỏi suốt những năm đi học.

-Mẹ…mẹ yêu à…! – Nó thỏ thẻ.

-Hử?

-Mẹ, chắc mẹ cũng nghĩ là một trai một gái sống chung một nhà, là không nên phải không mẹ? – Wind cười hềhề.

-Thằng Phong thì không sao, sang đó ở đi. Tao thấy mày sang đó cũng hay, chắc sẽ tự giác dậy sớm đi học, không cần tao phải gọi dậy như mọi lần. Khàn cả giọng. – Trời ơi, sao mẹ lại có thể nói chuyện một cách thản nhiên như vậy được. Hiền thì hiền, nhưng Rain vẫn là con trai mà. Một thằng con trai lên cơn thì làm sao biết nó sẽ làm gì. Điên rồi, điên hết rồi. Sao tất cả mọi người lại có thể mù quáng tin tưởng một đứa điên rồ như Rain chứ? Bộ mọi người không thấy bây giờ Rain đã khác xưa rồi à? Rain đã hun nó, đã hun nó không phép đó!!!!!!

-Mẹ à…!!!!

-Không lôi thôi nữa. Dọn đồ đi, rồi sang đó càng sớm càng tốt. Ba má thằng Rain cũng lo cho nó ở một mình không ổn, nên mới nhờ mày sang chăm sóc hộ. Hai gia đình cũng biết nhau mấy chục năm trời rồi, mày lo gì nữa. Có gì tao chịu trách nhiệm! – Vậy là Wind chính thức bị người thân ruồng bỏ. Trời đất ơi! Thật là thảm! Sao ai cũng nói chuyện làm như là nó gấu báo lắm vậy, con sói đâu phải là nó, là Rain cơ mà? Huhu. Mà Wind nào có biết chăm sóc người khác đâu. À nếu mọi người hiểu từ chăm sóc theo cái nghĩa…”chăm sóc” kia thì chắc là nó làm được. Còn giặt giũ, nấu cơm,…chăm sóc kiểu đó, híc, nó không biết đâuuuuuu!!!!!

Bộ chưa ai từng coi phim Hàn Quốc sao? Cứ trai gái mà chung nhà thì thế nào cũng dẫn đến...hư hỏng cho xem!!!!

Tàn nhẫn, tàn nhẫn quá!!!!!

-Huhuhu, mày thấy không? Mày thấy mọi người ác với tao không? Tao đâu có muốn sang ở chung với Rain!!!! – Nó bù lu bù loa kể tội với Vy. Wind ấm ức lắm, cả nhà không một ai lo cho nó hết. Nó cũng là con gái mà!!!!

-Xì, đó là do ăn ở thôi mày à, ba má tao tốt với tao lắm nè, cưng tao như trứng, luôn bênh tao dù cho họ người có lỗi là tao. Héhé. – Vy khoe, mặc cho nó đang bốc khói đùng đùng.

-Tao ăn ở sao mà đáng bị vậy chứ? – Nó thật là không cam tâm mà. Đành rằng nó có…quánh người hơi bị nhiều thiệt, nhưng…những người đó, đáng bị quánh chớ bộ. Gần đây nó cũng chỉ…giành giựt cái bánh cuối cùng với một thằng nhóc con, làm thằng bé khóc um sùm lên, nhưng mà, cái bánh đó là nó mua trước mà. Rồi thì nó có làm gì sai nữa đâu. Hừ!

-Mày biết mà. Haizzz. Mà thôi, mày đừng có làm căng quá! Tao thấy chuyện cũng có lớn lắm đâu. Chỉ là ở chung một nhà thôi mà. – Vy nhún vai.

-To, to lắm. Người ở chung là Rain đó, là Rainnnnn. – Nó lớn tiếng nói.

-Xời, thì sao? Á à…. – Vy đột nhiên chuyển giọng, làm nó rùng mình. Bảo đảm luôn, câu tiếp theo không sốc không ăn tiền – Hay là mày thương người ta rồi nên mới căng thẳng????

-Màyyyyyy!!!! Ai bảo thế? Thương mến gì, tao mà thương nó á? Mơ điiiii!!!! – Wind gân cổ lên cãi. Trời đất ơi, thấy chưa, đã bảo mà, nói ra cái câu mà muốn sốc óc luôn à.

-Híhí. Rồi rồi, không có thì thuiiiii. – Vy cười gian, thích thú trước cái khuôn mặt đỏ như gấc của Wind. Lâu rồi mới thấy cái nét đáng yêu này xuất hiện trên mặt nó, Vy lại bắt đầu muốn trêu ghẹo con bạn nữa rồi. Ngây thơ quá đi, thế nào cái suy nghĩ trong đầu Vy lúc này cũng sẽ thành hiện thực vào một ngày không xa cho xem.

-Các em ổn định, giờ học đã bắt đầu rồi. Lấy sách vở ra nào.

Tất cả răm rắp làm theo. Chẳng ai muốn làm phật ý thấy Khoa – giáo viên môn Toán cực khó tính này đâu. Ông thầy với cái đầu…bóng láng, mặt mũi lúc nào cũng nhăn nhó, quần thì mặc cao lên đến muôn hết cả lưng, áo cài nút đến tận cổ, nhìn thôi đã muốn nghẹt thở rồi. Hừ!

-Này – Vy gọi nó khe khẽ.

-Hử?

-Sáng nay mày không dậy trễ như mọi thường phải không?

-Tao cố lắm đấy, tao không muốn ở nhà với Rain lâu. – No nhăn mặt.

-Rồi mày đi đến trường một mình? Đi bộ?

Gật gật. Chứ còn gì nữa, híc. Nó không muốn bị kêu là con heo đâu. Rain mà biết thì chắc chỉ còn nước chui xuống cống. Với cả, xe bị tịch thu rồi, ba mẹ bảo phải đi xe chung với Rain cơ!!!!! Không thíchhhhhh…

-Mà mày, tao nghe Rain nói hắn sẽ chuyển vào trường mình đó, nhưng tao không biết lớp nào thôi.

-Cái gì? – Wind vô thức hét lên khi nghe thấy điều con bạn vừa nói và kết quả….

-Lê Minh Tuyết, em có ý kiến gì với bài giảng của tôi à? – Thấy Khoa hắc ám ngừng viết, quay lại nhìn, ra hiệu cho nó đứng lên. Đôi lông mày chau lại, vô cùng bực bội.

-Ơ, dạ… - Nó lúng túng đứng lên.

-Em có ý kiến gì à?

-Dạ không.

-Vậy em làm gì mà la lối trong lớp như thế? Em không coi tôi ra gì phải không? – Thôi rồi, ổng nổi giận rồi! Nguyên lớp im re luôn, còn Vy thì lờ đi ánh mắt cầu cứu của nó. Chắc rồi, đã bảo không ai muốn dính vào ông thầy này mà!

-Không phải đâu thầy, em…em… - Nó cắn môi cố tìm ra lý do nào đó, nhưng đến cả lý do củ chuối nhất nó cũng chẳng tìm được.

-Không em anh gì nữa, xuống sân chạy một vòng cho tỉnh táo giùm tôi. Sau đó hẵng lên đây học tiếp. Tôi sẽ gọi điện nhờ thầy Lâm (thầy thể dục, hôm nay ổng dạy lớp 11/1 dưới sân) canh chừng em.

-Thôi mà thầy…!!!! – Nó nài nỉ. – Em lỡ dạiiiiii….

-Không nói nữa, xuống sân hoặc là sau này khỏi học tiết tôi nữa.

Híc. Tồi thật. Không học tiết thấy thì sao em thì Đại học được, mà không thi được em chắc chỉ còn cách đi bán vé số kiếm tiền và sống trong sự ghẻ lạnh của bố mẹ, sự chế giễu của hai thằng anh. Huhu. Thì em xuống sân chạy, thầy vừa lòng chưa?????? Nhưng mà…

-Thầy nhờ người khác canh chừng em được không? Em…em không thích thầy Lâm…hèhè… - Nó cười.

-Cô định trả giá với tui đó hả, cô kia! Xuống ngay cho tui, chạy 50 vòng!!!!! – Thầy Khoa quát to, làm ai cũng giật mình. Nó bĩu môi, không cho thì thôi, làm gì la lớn thế, đau cả tim…!

Wind lủi thủi cúi đầu đi ra khỏi cửa, lê từng bước nặng nhọc. Tủi thân quá đi! Lớp 11/1 là lớp chọn, mà ông thầy thể dục dạy lớp đó lại vô cùng nghiêm, ổng thế nào cũng bấm giờ bắt nó chạy như điên cho xem. Là ổng canh thì nó chẳng thể trốn như mấy lần trước được (lần nào bị phạt kiểu này Wind cũng trốn vào căn tin ngồi hóng mát cho hết giờ không à). Huhu, trước mặt toàn thể lớp khác, còn đâu là danh tiếng Wind côn đồ nữa. Xui quá, thiệt là xui quá đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play