Chiếc xe phanh gấp, tiếng động phát ra thật chói tai. Vĩ nhìn qua cửa xe, ánh đèn chiếu sáng lóa vào hai người ở đầu xe. Một cô gái với mái tóc dài đang nhắm tịt mắt đứng chắn phía trước, cánh tay dang rộng, còn chàng trai kia vẫn chưa khỏi bàng hoàng, trợn mắt nhìn cô gái, tự hỏi cô lấy đâu ra can đảm mà làm liều như vậy.
Wind từ từ mở mắt. Nó thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy chiếc xe vẫn đang cách mình chừng 2-3cm. Phù, may thật!
Rầm.
Cửa xe bị đóng một cách mạnh bạo. Chưa kịp định thần thì nó đã nghe thấy một tiếng động lớn, và rồi, nó nhìn thấy Rain bị anh Vĩ đấm một cái thật mạnh vào mặt. Rain mất đà, ngã đùng xuống đất, máu rỉ ra nơi khóe môi. Cậu đưa tay quệt vệt máu, rủa thầm.
-Chết tiệt, sứt môi rồi!
Chưa kịp đứng dậy, cậu bị Vĩ nắm lấy cổ áo, thô báo kéo lên. Anh nhìn cậu bằng đôi mắt rực lửa, tưởng chừng như muốn nuốt chửng lấy cậu vậy.
-Thằng nhóc láo toét này!
Bốp. Lại một cú đấm giáng vào mặt Rain, cậu quay cuồng, ngã lăn ra đất lần nữa, máu rỉ ra nhiều hơn.
Wind thấy mình không thể đứng nhìn thêm chút nào nữa, lần ra đòn tiếp theo, sợ rằng anh Vĩ sẽ càng mạnh tay hơn. Do đó, trước khi anh kịp chộp lấy Rain, nó đã lao vào chắn phía trước anh.
-Anh, đủ rồi! Đừng đánh nữa!
Vĩ dừng bước chân, anh nhíu mày nhìn nó khó hiểu.
-Anh…anh đánh nữa, cậu ấy sẽ vào viện mất…
-Hah, thế thì em không phải lo, đã có Kiều Như chăm sóc nó rồi. – Vĩ cười khẩy, rồi đưa mắt liếc nhìn Rain. – Thằng nhóc này, không dạy nó là không được. Dám bắt cóc cả chị dâu của mình như vậy.
-Khục… - Rain ho khẽ, rồi cậu nhếch mép – Có dạy, cũng không cần anh dạy tôi, anh không có tư cách, cả bà ta nữa. Hừ, nếu biết anh ở đây, có lẽ lúc ấy tôi nên mua vé sang Thái thì hay hơn.
-Khốn kiếp, thằng này! – Nghe nhắc đến mẹ mình, Vĩ không khỏi điên tiết, anh chuẩn bị lao vào thì Wind đứng chắn phía trước ngăn lại.
-Anh…!!!!
-Em tránh ra, anh phải đánh nó. Có phải nó đã bắt em đi khắp nơi, rồi ép em làm những chuyện em không muốn không?
-A, em…
-Anh đã rất lo lắng, cho người đi tìm em, hah, và nó đã kéo em chạy trốn. – Vĩ nhếch mép – Hừ, những cũng thật may mắn, lại trốn ngay gần chỗ anh, kết quả là bị anh tìm ra. Tuyết, nói anh nghe xem, nó đã làm gì em? Anh sẽ trả đủ.
-Ơ…
-Làm gì ư? Hahah, anh nhìn lại mình đi anh trai. Tôi không phải là biết lợi dụng lúc người ta không tỉnh táo mà làm chuyện không hay. Cái tài đó của anh, tôi chưa học được mà. – Rain đáp trả, cậu nở nụ cười giễu cợt anh trai – Cùng lắm, tôi chỉ…hôn cô ấy thôi.
Biết Rain đang nhắc đến chuyện tối hôm đó, lúc Wind say rượu, Vĩ đã tức, nhưng khi nghe thấy chuyện cậu hôn nó, anh lại càng tức hơn nữa. Nắm đấm trong tay anh bóp chặt, nghe răng rắc. Wind hoảng sợ, hận một nỗi không bịt được cái miệng của Rain lại.
Tại sao lại lựa lúc này mà khích anh ấy chứ?
Wind chưa thấy Vĩ nổi giận bao giờ, nhưng đối với một người thường ngày rất điềm tĩnh mà nói, một khi đã nổi giận rồi thì…rất khủng khiếp.
Những gì nó nghĩ quả không sai. Vĩ lao như chớp tới Rain, và lại đánh cậu túi bụi. Rain không kịp đỡ, hay đúng hơn cậu không thể đỡ, đành để mặc cho Vĩ muốn đánh bao nhiêu thì đánh. Cậu bắt đầu thấy choáng váng. Đột nhiên, trong đầu cậu lóe lên một ý nghĩ điên rồ.
Cha, mẹ, ngay đến người anh này cũng không hề yêu thương cậu, và việc phải chứng kiến người con gái cậu yêu kết hôn với anh ta, thật đau đớn. Thế càng hay. Nếu lỡ như bị đánh chết, cũng không có gì phải sợ, chết cũng không có gì phải hối tiếc. Cậu…chẳng còn gì để mất mà.
Chỉ là…có chút gì đó cô đơn.
Cậu đưa mắt nhìn Wind. Nó đang hoảng sợ và lo lắng.
Không sao. Sẽ không sao đâu.
Cho dù anh có thế nào, thì vẫn còn một người bên cạnh em, làm em hạnh phúc mà. Hãy cười lên đi. Đừng lo cho anh.
Rain nằm sóng xoài trên mặt đất với những vết thương đang đỏ lên, rỉ máu. Đau thật! Cậu ôm bụng, ho “khục” một tiếng, phun từ trong miệng một cục máu đỏ. Thật nhớp nháp!
-Hah…chỉ…có như thế thôi…sao…khụ…
-Khốn kiếp! Mày…!!!!!
-DỪNG LẠI!!!!!
Vĩ định lao vào, thì một tiếng hét lớn làm anh khựng lại.
-Dừng…lại…hức…dừng lại đi…
Đã vượt quá sức chịu đựng, Wind không thể chứng kiến thêm được nữa. Nó nắm chặt vạt áo, khóc òa lên như một đứa trẻ.
-Hai ngươi…đừng đánh nhau nữa…hức…hức…
-Tuyết….anh…
Vĩ hạ tay xuống, cơn giận trong lòng cũng vì những giọt nước mắt kia mà chùn lại.
-Tại sao…tại sao hai người là anh em…mà cứ cãi nhau như thế…? Đừng đánh nhau nữa…
-Tuyết, anh…anh xin lỗi…
Vĩ đến gần, ôm nó vào lòng, dỗ dành. Còn nó cứ khóc òa lên, nức nở. Wind vốn không sợ máu, nó quậy phá, đánh nhau nhiều, những cảnh tượng thế này đã trở thành quen thuộc. Nhưng không hiểu sao, hôm nay, khi hai người trước mặt là Vĩ và Rain, nó lại thấy sợ hãi, bản thân lại yếu đuối đến thế.
Nó sợ, Vĩ sẽ đánh chết Rain mất.
Tất cả là vì nó.
-Được rồi, anh sẽ không đánh nữa. – Vĩ vén những lọn tóc dính trên má Wind, lau khô vệt nước mắt của nó, nhẹ giọng – Chúng ta đi về thôi.
Anh kéo nó đi, nhưng nó lại không chịu nhúc nhích.
-Em sao vậy?
-Cậu ấy…
Wind lo ngại đưa mắt nhìn Rain, cậu đang mệt mỏi thở dốc, ngồi bên mép đường, trông rất khổ sở. Vĩ lạnh lùng, đáp.
-Mặc kệ nó. Anh sẽ gọi vài người trong công ty đến đón nó.
-Không cần. – Rain lập tức khước từ sự giúp đỡ – Tôi không cần sự quan tâm của anh…khục…khụ…khụ…
-Được thôi! – Anh bình thản, rồi lại lôi Wind đi. Nhưng rốt cuộc, nó vẫn không chịu đi. Wind nhanh chóng buông cánh tay Vĩ ra, chạy đến bên cạnh Rain. Vĩ bất chợt thấy hụt hẫng. Anh im lặng một chút, vô thức nhìn bàn tay mình.
Cứ ngỡ là đã giữ chặt, vậy mà…
-Anh…anh không sao chứ? – Wind vén tóc qua bên tai, lo lắng hỏi. – Có đứng dậy được không?
Nó nói, rồi cầm tay Rain quàng qua vai mình, gắng gượng đứng dậy nhưng lại loạng choạng ngã xuống. Vài lần như vậy, cuối cùng Vĩ cũng quyết định giúp nó đỡ Rain lên. Ban đầu, cậu còn bực bội, hất tay anh ra, nhưng sau khi nghe anh nói thầm “Đừng khiến Tuyết lo lắng hơn nữa” và nhìn thấy ánh mắt của Wind, cậu quyết định để mặc anh giúp.
-Hah, vừa đấm vừa xoa, anh đúng là hay thật!
-Câm cái mồm cậu lại đi, không thì đừng trách! – Vĩ đe dọa.
Vĩ đỡ Rain lên xe, rồi cả ba trở về khách sạn mà anh đang ở. Ngẫm lại thì anh thấy mình hơi quá tay, vết thương như thế, có lẽ phải một tuần mới lành được. Đứng ở lan can, châm một điếu thuốc, anh trầm tư, đôi mắt dừng mãi tại một điểm vô định.
Khi anh cho chiếc xe lao vào Rain, anh đã không nghĩ rằng nó lại liều mình xông ra như thế.
-Là thế ư? Bất chấp cả tính mạng sao?
Vĩ thở ra, luồng khói thuốc bay bay trong không khí rồi vội tan biến.
Trong phòng ngủ, Wind đang băng bó vết thương cho Rain, thỉnh thoảng chỉ vang lên một tiếng xuýt xoa khe khẽ. Cả hai hoàn toàn không nói với nhau câu nào từ lúc bước vào căn phòng này. Nó chỉ lầm lì làm công việc của mình, còn cậu thì cứ nhìn chăm chăm vào nó.
Tiếng lạch cạch của bộ đồ dùng y tế đang được Wind sử dụng…
Tiếng gió thổi vi vu bên ngoài cửa sổ…
Tiếng xì xào của lá cây…
Tất cả càng làm rõ nét hơn sự im lặng đáng sợ lúc này.
Miếng băng cuối cùng đã được băng lại cẩn thận, Wind đứng dậy, ôm lấy hộp y tế toan quay lưng đi.
-Chờ chút…
-…
Nó đứng khựng, nhưng không quay đầu lại.
-Vì sao lúc đó, em lại đứng chắn cho anh? Em không tiếc mạng sống của mình sao?
Wind im lặng một lát, rồi trả lời.
-Đừng hiểu lầm, chỉ vì tôi ghét có ai đó chết trước mặt mình thôi.
-Vậy ư...
Thật ra, chính bản thân nó cũng không biết vì sao lúc ấy lại liều mạng như vậy. Nó đã xông ra mà hoàn toàn không có chút nghĩ suy. Trong lòng nó lúc đó chỉ có một cảm giác sợ hãi, lồng ngực như bị ai đó bóp nghẹn, đau nhói.
Đột nhiên, khi nghĩ đến việc Rain biến mất trên cõi đời này, khi ấy, tận đáy lòng dường như trống rỗng, tựa như rơi vào vực sâu đen tối, tuyệt vọng.
Một ý nghĩ chợt lóe lên rồi vụt tắt.
Nó không biết mình sẽ sống thế nào, nếu điều đó xảy ra.
-Cho anh hỏi một câu nữa được không? – Rain đan hai tay vào nhau, đặt lên đầu gối, câu nói dường như phải suy nghĩ rất lâu mới dám thốt ra.
-Anh nói đi.
-Em…trong lòng em, có còn tình cảm với anh…một chút nào không?
Wind bất ngờ trước câu hỏi đó, nhưng ngoài mặt lại có vẻ bình thản. Nó mở miệng ra, rồi lại mím môi, như vậy vài lần, cuối cùng mới thốt ra được một câu, giọng nói lạnh lùng, đều đều.
-Tình cảm giữa chúng ta, tôi vốn dĩ đã quên rồi.
Vậy đó, có lẽ, có những thứ mất đi rồi, có tìm lại cũng chẳng thể được. Dẫu ký ức có sâu đậm đến đâu, thì bây giờ mong muốn trở lại như xưa cũng đã là chuyện không thể nào.
Rain cười nhạt, rồi đứng dậy. Cậu đến trước mặt Wind, vòng tay ôm lấy lấy nó, cái ôm nhẹ nhàng, run rẩy. Khi hơi ấm đang vụng về lan tỏa, thì Rain đã buông tay ra, nở một nụ cười nhạt nhẽo, xa lạ.
-Tạm biệt!
Rồi, cậu bỏ đi.
Wind đứng đó hồi lâu, bất giác chân như mất đi sức lực, ngồi bệch xuống nền đất lạnh.
“Cảm ơn và xin lỗi em vì tất cả. Anh yêu em.”
Đó là những lời Rain đã thì thầm vào tai nó lúc nãy.
Đau.
Sao lại đau thế này nhỉ?
Nó khẽ chạm lên lồng ngực.
Hình như, trái tim quên đập mất mấy nhịp rồi.
Wind đợi mình bình tâm lại một chút. Sau đó, nó đứng dậy, mở cửa bước ra ngoài. Anh Vĩ lúc này, đang ngồi bên lan can lộng gió, điếu thuốc trên tay đã tàn gần hết. Nó đến gần anh, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
-Nói cho anh nghe… - Vừa ngồi xuống, anh Vĩ đã lên tiếng – Đi cùng Phong, em vui chứ?
Nó khẽ gật đầu.
-Cậu ấy đã dẫn em đi rất nhiều nơi, mua cho em rất nhiều thứ…
-Vậy sao?
-Ừm.
-Vậy còn nụ hôn? – Anh đột nhiên nhìn thẳng vào mắt nó – Nụ hôn thế nào?
-Nụ hôn đó, thật ra…chẳng có ý nghĩa gì cả. – Wind mím môi, đáp.
Vĩ nhắm mắt, khẽ rít một hơi dài, rồi vứt mẩu thuốc lá đã tắt sang một bên. Vĩ rất ít khi hút thuốc, và chẳng lần nào anh hút đến khi chỉ còn là một mẩu nhỏ thế này cả.
Cảm giác tội lỗi lại dâng lên trong lòng Wind.
-Anh đã rất lo…
-Em biết.
-Lo đến nỗi không tập trung gì được.
-Em biết.
-Anh đã sợ rằng, Phong sẽ bắt em đi, rời xa anh mãi mãi.
-…
-Anh đã nghĩ tới khuôn mặt hoảng sợ của em. Anh nghĩ rằng, có lẽ em đang chờ anh đến cứu, em gọi tên anh và mong anh như thế nào. Em có thể đang khóc nữa. – Giọng anh bỗng trầm đi – Nhưng…có lẽ, là do anh đã nghĩ quá nhiều.
-…
-Từ lúc vô tình thấy em và Phong trong khu vui chơi đó, anh đã âm thầm theo sau. – Câu nói này, quả nhiên trong dự liệu của Vĩ, khiến Wind chú ý. Đôi mắt nó mở to, vô cùng kinh ngạc.
-Anh…
-Phải, anh đã thấy tất cả. Nắm tay, ôm và cả hôn…anh đã thấy tất cả.
Anh lặp đi lặp lại như khẳng định chắc chắn rằng anh không nhìn lầm. Wind bất giác trở thành một đứa con gái xấu xa, bắt cá hai tay bị bóc trần. Nó co người lại, cảm giác tội lỗi, xấu hổ dâng tràn trong lòng.
-Nhìn em vui vẻ như thế, anh không nỡ phá đám. – Vĩ nói tiếp – Huống hồ, anh làm sao có thể xen vào những cảm xúc của em và Phong dành cho nhau. Lúc đó, anh biết mình thực sự đã lo lắng thái quá rồi. Em không hề bị bắt đi đâu cả, và cũng chẳng hề bị đau đớn gì, đúng không?
-…
Wind im lặng lắng nghe. Nó còn có thể nói gì hơn nữa đây? Anh Vĩ đã thực sự bị tổn thương rồi, tình hình rất rất nghiêm trọng.
Nhưng sao, nó lại không giải thích gì với anh? Tại sao ư? Chính nó cũng không biết.
Gió về đêm thổi lạnh căm như lưỡi dao sắc nhọn, từng hồi, từng hồi, cứa vào da. Đau buốt!
-Tuyết, nói cho anh nghe. Giả như lúc đó, người sắp bị đâm xe là anh, em có…liều mạng ra cứu anh như thế không?
-Có, chắc chắn có. – Nó trả lời ngay, không chút do dự.
-Thế à? Vì sao vậy?
-Vì anh là người quan trọng với em. – Nó đáp.
-Chỉ quan trọng thôi à?
Lúc này, nó thấy có chút kì lạ. Anh hỏi như thế là sao? Hình như, anh đang thăm dò một điều gì đó khác. Nhưng nó không thực sự để ý lắm.
-Không chỉ quan trọng, mà là, rất rất quan trọng!...
-Được rồi. – Vĩ nhanh chóng cắt ngang lời nói của nó bằng một giọng nói nhẹ nhàng, dứt khoát. Cảm giác kì lạ ban nãy trong lòng nó xem ra không sai. Anh ấy đang thăm dò một điều gì khác trong câu hỏi này. Một câu trả lời khác ư?
-…
-Em…em không hiểu ý anh chút nào, phải không?
-Sao ạ?
-Ý anh là, hừm, ý anh là, không phải về chuyện “quan trọng” hay “không quan trọng”. – Vĩ từ tốn giải thích – Anh…đang nói về vị trí của anh trong tim em kìa.
-Tim? – Nó ngơ ngác, vẫn không hiểu – Thì là “quan trọng”?
-Hàzzz…quả nhiên. – Vĩ thở dài, đành bó tay. Anh cười buồn. – Vậy ra, anh thực sự chỉ là người quan trọng.
Wind không hiểu. Nó lay lay cánh tay Vĩ, nhăn mặt nhìn anh.
-Anh nói gì vậy? Em đã nói gì khiến anh không hài lòng ư?
-Ừ. Bởi vì em đã nói “người quan trọng” thay vì “người em yêu”.
-Người quan trọng và người em yêu?
-Em có biết… - Vĩ đan hai tay vào nhau, mắt lơ đãng nhìn ra bầu trời đêm. – Giữa “người quan trọng” và “người em yêu” khác nhau chỗ nào không? Để anh nói cho em biết nhé?
-…
-“Người quan trọng”, em có rất nhiều: ba, mẹ, anh em, bạn bè…Em cần họ, và yêu thương họ, nhưng tình cảm đó, khác hoàn toàn với tình yêu giữa nam và nữ. Cho dù là “người quan trọng nhất” cũng chưa chắc đã là “người em yêu nhất”. – Anh dừng một chút, rồi nói tiếp – Còn “người em yêu”, cũng giống như nói “người em yêu nhất”, chỉ có một người. Và cho dù không phải “nhất” thì trong lòng em, họ cũng vẫn chiếm một phần “quan trọng”.
-…
Wind như vỡ lẽ. Thì ra, giữa “người quan trọng” và “người ta yêu” lại khác nhau như vậy.
Bất giác nghĩ đến một điều gì đó, nó sững sờ nhìn Vĩ. Anh cũng đang nhìn nó bằng đôi mắt đen buồn thăm thẳm. Vĩ hôn nhẹ lên trán Wind, mỉm cười.
-Thế nào? Em đã hiểu chưa?
Nó khẽ gật đầu.
-Vậy, anh chỉ là “người quan trọng”?
-Em…
-Không sao. Không cần nói nữa đâu. – Vĩ đặt một ngón tay trên môi nó, ngăn lại. – Lời đã thốt ra rồi, anh cũng đã nghe thấy rồi. Không thể sửa lại được đâu, cô bé hư à…
-…
Hàng chân mày chùn xuống, Wind mím môi, cảm thấy vô cùng hối hận. Lẽ ra nó nên suy nghĩ kĩ hơn trước khi trả lời.
Cả hai im lặng hồi lâu, cuối cùng, anh Vĩ cũng là người mở lời trước.
-Thật ra, anh nghĩ…chúng ta nên dừng lại thôi.
-Anh?!!!
-Anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Chúng ta nên dừng lại thôi. Trò chơi này, tiếp tục chơi cũng chẳng có ý nghĩa gì, anh cho đến cuối cùng vẫn là kẻ bại trận. – Vĩ mỉm cười quay sang nhìn nó, rồi bỉnh thản nói – Chia tay thôi.
Chia tay?
Khoan đã, nó không nghĩ mọi chuyện lại đến mức này.
-Anh…
-Em không hề yêu anh và anh cũng không cần một con búp bê.
-Em…
-Suỵt. – Vĩ ra hiệu cho nó im lặng – Nghe anh này! Anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện rất hay, nhưng phải hứa với anh, hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định nên làm gì sau đó, được chứ?
Wind khẽ gật đầu.
Và Vĩ bắt đầu kể.
-Anh mới biết rõ mọi chuyện gần đây thôi, và anh chắc chắn em sẽ bất ngờ trước những gì mình được nghe. – Vĩ cười ẩn ý – Mấy ngày trước, anh và mẹ có nói chuyện. Bà ấy đã kể cho anh nghe một số điều mà anh không hề hay biết. Chà, biết bắt đầu từ đâu nhỉ? Hừm, em vẫn còn nhớ anh đã từng nói, bọn anh là anh em cùng mẹ khác cha chứ?
Wind gật đầu.
-Được rồi, vậy thì bắt đầu từ đó.
Và Vĩ kể. Anh kể về mối quan hệ không tốt giữa Rain và Thái My, về thỏa thuận của ông Shen và Thái My đã ép Rain như thế nào để cậu phải đồng ý đính hôn với Kiều Như. Những chuyện xảy ra với nó, những tai nạn tưởng chừng như ngẫu nhiên hóa ra đều được sắp đặt, và cái lần đụng xe suýt chết kia đã khiến Rain chấp nhận bắt tay với Kiều Như. Vĩ cho nó biết rất nhiều, rằng Rain đã kiềm chế tình cảm như thế nào, cố gắng như thế nào chỉ vì nó. Và Wind thật không ngờ rằng, chỉ bởi vì Rain không hề biết về mối quan hệ giữa nó và anh Vĩ, nên mọi chuyện mới trở nên rắc rối đến nỗi không thể cứu vãn như vậy.
-Xin lỗi, là anh vì muốn có em đã hợp tác với Kiều Như. Cô ta lo việc lấy lòng Phong, còn anh thì lo phần lấy lòng em. Bọn anh đã chia rẽ hai người, và khiến em đồng ý đính hôn với anh để cả hai không thể quay lại với nhau được. – Vĩ dừng lại lấy hơi, rồi nói tiếp. – Sau khi biết mình bị lừa, Phong đã rất tức giận nhưng lại không thể làm gì vì Kiều Như đã đe dọa, nếu nó cố tình tiếp cận thì anh sẽ ra tay với em.
Wind hơi khó chịu trong người, nó xoay mặt đi, né tránh ánh mắt của Vĩ. Anh hơi cười, rồi tiếp tục nói.
-Và nó lại tiếp tục tập trung vào mục tiêu, nhưng cho dù nó có cố gắng bao nhiêu thì với sức nó đến lúc này vẫn chẳng thể làm được gì anh cả. Hah, từ lúc em đính hôn với anh thì đã chẳng còn hi vọng gì, vậy mà nó vẫn ngoan cố như thế. – Vĩ thở dài, từ miệng anh thoát ra một làn khói trắng, khẽ tan biến vào không khí. Trời bắt đầu lạnh hơn.
-Anh luôn cứ ngỡ, đính hôn với em rồi thì tình cảm của em sớm muộn gì cũng thuộc về anh. Ở bên anh, lâu dần rồi em cũng sẽ quên đi Phong. Nhưng… - Vĩ khẽ lắc đầu, anh cười buồn – Xem ra anh đã quá chủ quan. Rốt cuộc, trái tim em, không thể hoàn toàn dứt khoát. Có thể, em có yêu anh, nhưng tình cảm ấy, vẫn không làm sao xóa nhòa được tình cảm của em dành cho Phong. Anh nói có đúng không?
-Em…
Wind bị bắt thóp, xấu hổ quay đi.
-Anh đã rất giận, rất giận em. Giận đến nỗi, ngày hôm đó…anh đã làm một chuyện rất khủng khiếp. Em còn nhớ không?
Wind gật đầu. Làm sao mà nó quên được chứ?
-Anh đã bị đánh túi bụi. – Nó đáp.
-Ừ.
-Đáng đời anh lắm! – Nó hơi giận, chu mỏ, nói.
-Haha…bây giờ thì em thấy đáng đời anh sao?
-…
Thấy Wind im lặng, Vĩ chợt bật cười. Phải rồi, anh bị ghét rồi.
-Thất vọng về anh à? – Vĩ xoa nhẹ đầu nó.
-Không. Chỉ là hơi buồn. – Nó đáp, tay nghịch nghịch vạt áo.
-Ừm.
-Anh nói tiếp đi.
-À, chỉ bấy nhiêu thôi. Anh nghĩ, em biết như thế cũng đã đủ rồi. – Vĩ đứng dậy, vươn vai rồi đưa tay ra trước mặt nó – Nào, chúng ta vào nhà thôi, trời lạnh rồi.
Nó ngần ngừ vài giây rồi cũng đáp lại bàn tay anh. Cả hai vào trong và Vĩ ngay lập tức đi pha hai ly cacao nóng. Wind hớp một ngụm, và cảm thấy lòng ấm hơn. Hương cacao xộc lên mũi, thơm lừng.
-Em đón nhận chuyện này, bình tĩnh hơn anh nghĩ đấy.
Wind nghe xong, đặt ly cacao xuống, lắc đầu. Nó hơi mỉm cười, nói.
-Thật ra, em không phải đang bình tĩnh đâu. Nếu nhìn kĩ, anh sẽ thấy là em đang bối rối thế nào.
-Thật sao? Vậy là anh không hiểu em rõ như anh nghĩ.
-Ừm, chỉ có một người có thể thấy được điều đó thôi.
-Để anh đoán, em trai anh à?
Wind khẽ gật đầu.
Phải, nó đang bối rối, vô cùng bối rối. Bản thân vốn suy nghĩ đơn giản, lần đầu tiên đối mặt với tình huống này, đột nhiên đầu óc lại nhiều suy nghĩ đến nỗi không biết là đang suy nghĩ gì, thành ra giống như không nghĩ gì vậy.
Đôi khi con người ta đối mặt với những tình huống không ngờ, thì họ sẽ bình tĩnh đến kì lạ. Đó cũng là một kiểu hoảng loạn hiếm thấy.
-Vậy là, em đã bị lừa?
-Ừ.
-Hah, hay thật. Hóa ra anh lại là người xấu?
-Haha, em nói thế hơi quá rồi. – Vĩ bật cười.
-Vậy, anh rất yêu em ư?
-Điều này mà em vẫn phải hỏi sao? Anh đã làm nhiều việc như thế, chỉ vì muốn em thôi. –
Vĩ đặt cốc cacao xuống bàn, đan hai tay vào nhau, chống lên đầu gối – Nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Anh đúng là thua thê thảm mà.
-Ừ.
-Nhưng… - Vĩ trầm tư, giọng anh hơi khàn. Anh chậm rãi nói – Anh nghĩ…có một người, còn thê thảm hơn anh nữa.
Người anh Vĩ đang nói đến, không ai khác, chính là Rain. Wind cầm chặt ly cacao trong tay, đôi mắt cụp xuống, buồn bã.
Phải, người đáng thương nhất, chính là cậu ấy.
Cha, mẹ, chẳng ai thương yêu. Và cả anh trai cũng không hề nhân nhượng cướp đi người con gái của mình. Bản thân phải đính hôn với người mà mình không có chút cảm xúc nào. Mọi thứ thuộc về cậu: tình yêu, tự do, quyền quyết định,…đều chẳng còn gì. Sinh ra một cách không sạch sẽ, lại phải gánh chịu nhiều uất ức và kiềm nén như vậy, thật đau đớn!
Người con trai ấy, sau mọi chuyện, chính là kẻ đáng thương nhất!
Wind thấy mình thật vô tâm. Lúc còn ở bên Rain, nó đã quá lệ thuộc, dựa dẫm vào cậu, mà không quan tâm đến cậu đã chịu nhiều buồn tủi thế nào.
Rain có buồn không?
Rain có khóc không?
Quá khứ không tốt đẹp đó khiến cậu đau đớn thế nào?
Nó hoàn toàn không biết, không biết một chút gì hết.
Nó chỉ biết nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt mà cho rằng cậu là con người không chung thủy, là dối trá.
Nó không hề biết rằng, tất cả mọi chuyện Rain làm, đều là vì nó, tất cả là vì nó.
Cho dù là thiếu thốn tình yêu thương, nhưng tình cảm cậu dành cho nó vẫn như vậy, không chút tính toán, dối lừa, luôn tràn đầy và ấm áp. Rain luôn khiến cho nó có cảm giác đáng tin cậy, thật điềm tĩnh, đôi lúc hơi biến thái nhưng bản thân cậu hóa ra lại có nhiều tâm sự như thế.
Người con trai này, thật ra đã phải chịu bao nhiêu nỗi buồn về mình rồi?
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Vĩ nhanh chóng bắt máy.
-Alô? À, ừ. Được rồi.
Anh tắt máy sau vài câu đối thoại, rồi quay sang nhìn nó.
-Gì vậy? – Nó liếm mép, lau sạch miếng cacao dính trên môi.
-À, Phong đang trên đường đến sân bay. – Vĩ im lặng vài giây rồi đáp.
-Về nhà à? – Nó hớp một hơi gần nữa ly.
-Không. Anh chẳng biết nó định đi đâu nữa. Chỉ biết mấy người trong công ty, lúc nãy đưa nó về khách sạn thì thấy nó gói ghém đồ đạc rồi mặt lạnh băng gọi taxi đến sân bay. Họ hỏi đi đâu thì nó nói “Tôi sẽ không trở về ngôi nhà đó nữa, nói với anh trai tôi như vậy”.