Cạch.

Hồi tưởng kết thúc cùng lúc tiếng động vang lên làm Wind giật mình, theo phản xạ mà quay lại nhìn.

-Tuyết…

Là Vĩ với khuôn mặt ngạc nhiên vô cùng khi thấy Wind cùng hai hàng nước mắt chảy dài. Vĩ lo lắng, liền chạy đến bên cạnh.

-Em sao vậy? Sao lại khóc?

-A…không. – Đến cả nó cũng ngạc nhiên. Chỉ một chút hồi tưởng ngắn thôi mà đã khóc ư? Dạo gần đây nó yếu đuối quá rồi. Wind vội lau nước mắt, cười tươi trở lại, dù nụ cười có đôi chút gượng ép. – Em không sao, tự nhiên lại thấy nhớ mẹ ấy mà. Hì…

-Ừ…ừm…

-Hắt…xì…!!!

-À, anh quên mất. – Vĩ đưa chiếc áo lông đang cầm trên tay cho Wind, anh ân cần nói – Nghe nói em chạy lên sân thượng ngắm sao, nên anh mới lên theo, mang cả áo cho em khoác nữa này. Mặc vào đi, trời lạnh đấy. Anh không muốn em bị cảm đâu.

-À…dạ.

Wind đưa tay, chưa kịp cầm lấy chiếc áo kia thì đã bị anh Vĩ kéo vào lòng. Nó bất ngờ, không kịp phản ứng, cả khuôn mặt cứ thế mà úp vào ngực anh.

-A…anh…sao…sao thế?

-Không có gì đâu. Anh chỉ là muốn ôm em một lát. – Vĩ thì thào. Sự se lạnh này làm cái ôm của anh thật ấm áp. Cô gái trong lòng anh sao lại nhỏ bé thế này, tưởng như một bông tuyết có thể tan biến bất cứ lúc nào. – Người em…lạnh quá!

-…

-Em…không ghét anh chứ?

-Ơ?

Wind ngạc nhiên. Anh ấy đang nói cái gì thế nhỉ? Wind ngước đôi mắt tròn nhìn Vĩ, khuôn mặt anh lúc này trông rất lạ, có chút gì đó tội lỗi, đau buồn. Vĩ thở dài, tựa cằm vào đầu Wind, nói.

-Anh đã làm điều không tốt với em…

Ý anh Vĩ đang nói về chuyện hôm đó sao? À…phải rồi, cái hôm hai anh em họ đã đánh nhau sứt đầu mẻ trán đây mà. Wind cụp mắt xuống, lầm lì không nói gì.

-Tuyết…em có ghét anh không?

Vĩ lại hỏi, giọng anh trầm buồn, đầy lo lắng.

Ghét anh ư? Nó có thể ghét được sao? Cơ bản thì nó không có tư cách đó. Bản thân Wind thấy mình mới là đáng ghét. Vì sao ư? Bởi vì nó mới chính là kẻ dối trá.

Ở bên cạnh anh Vĩ, mọi chuyện đều tốt, phải nói là cực kỳ tốt. Từ tình cảm đến vật chất, thậm chí cả tương lai, Wind đều được đảm bảo, nó không cần phải bận tâm một thứ gì. Nhưng…trái tim tham lam sau mọi chuyện, cuối cùng cũng vẫn còn nhớ đến Rain, vẫn chỉ muốn mình cậu.

Wind biết, nó đã từng nói muốn đối mặt với Rain, để có thể xem cậu là bạn, một người bạn bình thường, có thể nhìn nhau bằng ánh mắt đầy thiện cảm và xem mọi chuyện đã qua như một kỷ niệm đẹp. Nhưng nói vẫn chỉ là nói thôi, sau đó thì lý trí vẫn không vượt qua được con tim, và kết quả là đôi chân lại bước lệch.

Đến cuối cùng, thì nó vẫn còn tình cảm với Rain…

-Em...không ghét anh đâu. - Nó mỉm cười.

-Thật chứ?

-Thật mà.

-Tuyết...

Vĩ nhìn sâu vào đôi mắt Wind, khuôn mặt anh bỗng chốc trở nên kì lạ.

-Dạ?

-Anh... - Vĩ buông nó ra, tiến đến gần hàng rào sân thượng, mắt anh nhìn xa xăm. Rồi anh thở dài – Anh biết…em còn yêu Phong.

-Hơ? – Wind giật bắn mình, như một kẻ trộm bị bắt quả tang – Anh…biết?

-Ừ, anh biết. – Vĩ nhìn thẳng vào mắt Wind làm nó chột dạ quay đi – Anh biết từ rất lâu rồi.

Lồng ngực Wind vang lên từng nhịp đập liên hồi. Anh đã biết? Đã vậy, anh còn biết từ rất lâu nữa. Tại sao, tại sao anh lại không nói? Nó nhìn Vĩ, đôi mắt anh buồn thăm thẳm, làm trái tim nhỏ bé của nó nhói lên. Wind bấu chặt chiếc áo lông khoác trên người.

-Em không nói ra, nhưng ánh mắt của em lại chẳng thể chối bỏ điều đó. Em….vẫn còn yêu Phong, rất nhiều. Đúng không?

Wind mím môi. Anh đã biết chuyện, vậy mà vẫn không trách móc nó một câu nào. Anh âm thầm, chịu đựng nỗi buồn ấy một mình. Biết người mình yêu thương vẫn còn lưu luyến một người khác có phải là rất đau không? Wind cúi mặt xuống nhìn mặt đất dưới chân. Nó xấu hổ, nó không dám nhìn anh. Vĩ chưa bao giờ ghét bỏ nó, thậm chí anh còn dành nhiều tình cảm hơn cho Wind. Vậy mà nó…chưa một lần nào nghĩ đến cảm nhận của anh cả.

Nói là không muốn làm tổn thương anh, vậy mà cuối cùng vẫn...

-Em…xin lỗi.

-Không sao. – Vĩ mỉm cười – Anh không giận đâu, bởi vì em đâu cố ý làm như vậy.

-…

-Con người chỉ có thể che đi đôi mắt để không nhìn thấy thứ mình không muốn thấy, chứ chẳng thể ngăn trái tim khỏi những gì mà mình không muốn nó cảm nhận. Huống hồ em và Phong đã từng sâu đậm như thế, quên đi…không phải là một điều dễ dàng chút nào. Ngay từ đầu, lẽ ra anh không nên khiến em gượng ép yêu anh…

-Em…

Wind không biết nên nói gì lúc này nữa. Đúng là anh Vĩ đã tổn thương thật rồi. Chắc chắn anh đã nhìn thấy tại buổi tiệc lúc đó…những chuyện xảy ra khi mà nó và Rain nhảy với nhau.

-Anh xin lỗi… - Vĩ hôn nhẹ lên mái tóc dài, thì thào – Dù đã biết như vậy, nhưng lại làm điều xấu xa ấy với em, khiến em khóc, anh thậm chí đã có ý nghĩ “Như thế cũng tốt, em bây giờ không bao giờ có thể quay lại với Phong được nữa”. Anh xin lỗi…anh xấu xa lắm phải không?

-…

Wind nhìn Vĩ, quan sát nét mặt của anh. Giọng nói buồn buồn, hàng lông mày cau lại đau đớn, dường như anh vẫn sợ nó sẽ căm ghét anh. Đưa tay lên, khẽ chạm vào vết thương còn lưu lại đôi chút trên mặt anh, nó nhìn Vĩ đầy thương cảm. Những vết thương này, là do hôm đó, anh đã lãnh từ Rain. Cậu ấy quả thật rất mạnh tay, không nhân nhượng chút nào. Nhưng…tại sao chứ?

Wind lắc đầu, tự nhủ với bản thân mình không nên nghĩ đến bất cứ lý do nào cho việc đó nữa, nó sợ bản thân lại tự bịa ra một điều gì đó không hay.

-Anh xấu xa, em còn xấu xa hơn. – Wind nói – Em là kẻ hai lòng, tuy luôn ở bên anh, nhưng lại nghĩ về người khác. Em mới thật sự là kẻ xấu xa nhất. Em đã làm cho anh buồn và tổn thương như vậy, nhưng anh vẫn đối xử rất tốt với em. Em…em…thấy mình không xứng đáng với tình cảm của anh.

-…

-Em…em xin lỗi. Em rất xin lỗi! – Nó cúi đầu, nói lớn – Cho dù có tự căn dặn với bản thân bao nhiêu lần, em cũng không thể làm mình quên đi tình cảm với cậu ấy được. Em thật đáng trách!

-Được rồi, anh nói không sao mà. – Vĩ mỉm cười, nụ cười thật dịu dàng. Phải rồi, anh luôn như thế mà.

-…

Bầu không khí trở nên im lặng.

-Hàzzz…. – Vĩ thở dài, ngước nhìn bầu trời đêm – Nói thật anh nghe nào, em vẫn còn muốn ở bên cạnh anh chứ?

-Em…

-Thật lòng đấy nhé! Nếu em không muốn…em có thể nói ra, anh chịu được mà. Anh sẽ giúp em…trở về với Phong. – Giọng Vĩ buồn buồn, anh không hi vọng rằng nó sẽ làm như vậy.

-…

-Đừng im lặng, trả lời anh đi. Lúc này mà im lặng thì em càng khiến anh lo sợ thêm đó, nhóc! – Vĩ cố gượng cười – Em cứ nói những gì mình muốn, anh sẽ giúp em mà. Cho dù em không chọn ở bên anh nữa, thì anh vẫn sẽ yêu em, thầm chúc em hạnh phúc.

Bây giờ nó nên làm gì đây? Nếu nói không, xem chừng nó có thể lại được ở bên Rain rồi. Nhưng còn anh Vĩ? Anh có thật sự…

A…nó đang nghĩ gì thế này? Thật xấu xa mà. Tại sao đến giờ phút này còn nghĩ đến Rain? Anh Vĩ đã hi sinh nhiều cho nó như vậy, yêu nó như vậy, mà nó còn…Thật độc ác mà! Từ lúc bắt đầu đồng ý đính hôn với anh, nó đã luôn tự nhủ phải toàn tâm toàn ý ở bên anh, vậy mà bây giờ lại suy nghĩ như vậy? Wind thấy mình thật quá đáng!

Không được. Lần này nó không được suy nghĩ vớ vẩn nữa. Tuyệt đối, không được nghĩ đến người đó nữa. Chia tay rồi, tức là kết thúc rồi. Cả hai bây giờ thuộc về hai thế giới khác nhau. Wind có cuộc sống riêng của nó, và Rain cũng vậy. Tình cảm dây dưa là không nên. Không thể làm tổn thương thêm bất cứ ai nữa.

Lần này, nó phải mạnh mẽ hơn.

Đúng vậy, dự định ban đầu chính là như thế mà.

Phải quên đi, phải hoàn toàn quên đi!

-Anh…

-?

-Em…muốn ở bên anh…

Wind chạy lại, ôm lấy Vĩ từ phía sau. Cái ôm làm anh thoáng bất ngờ.

Lần này Wind đã quyết tâm rồi. Nó sẽ không nghĩ đến Rain nữa đâu.

Chắc chắn.

-Này, dạo này cậu hai cứ uống rượu hoài, không biết cậu ấy có sao không nữa?

-Ừ, em cũng thấy lo cho cậu ấy.

-Suốt ngày nhốt mình trong phòng, không thì lại đi đâu đó đến sáng mới về, chị nghĩ xem, có khi nào giữa cô hai và cậu hai…

-Cũng có thể lắm…

-Có thể cái gì? – Một giọng nữ trẻ vang lên, làm kinh động đám người làm đang tọc mạch chuyện của người khác. Họ cùng quay lại nhìn và tiếp sau đó, khuôn mặt hiện lên vẻ sợ hãi, bối rối.

-Dạ, thưa…thưa cô hai…chúng tôi…

-Tôi hỏi, mấy người nói tôi và cậu hai có thể gì?

-Dạ..

Bầu không khí trở nên căng thẳng, đám người làm run rẩy, không ai nói được câu nào, cứ há miệng ra nhưng lại lập tức ngậm miệng lại. Họ liếc mắt nhìn nhau, mồ hôi toát ra, chờ đợi một trận lôi đình từ cô gái kia. Không khéo cả đám bị đuổi việc mất.

Kiều Như im lặng đứng nhìn đám người làm rồi thở dài. Họ nói không sai. Dạo này Phong cứ uống rượu hoài, về đến nhà thì lại lao ngay vào phòng, chẳng biết đang làm gì nữa. Kế hoạch đã thành công đúng như mong đợi, hôm qua cô đã được nghe anh Vĩ nói lại, rằng Tuyết đã đồng ý sau khi tốt nghiệp sẽ cùng anh kết hôn. Bây giờ thì cô có thể yên tâm về Tuyết, nhưng còn Phong thì sao đây?

-Cho tôi ly nước. – Như thở hắt, rồi nhẹ nhàng nói.

Đám người làm lại liếc nhìn nhau, rồi dùng ánh mắt cử một người đến cho cô chủ. Kiều Như cầm ly nước, uống một hơi, rồi quay lưng bỏ đi. Đám người làm chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì tiếng nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng lạnh sống lưng khiến họ rùng mình.

-Lần sau, trước khi nói nên cẩn thận nhìn xung quanh xem có ai không rồi hẵng nói!

Sầm.

Cánh cửa đóng mạnh, họ thở phào rồi quay lại công việc của mình.

Kiều Như đứng trước cửa phòng, ngần ngại không biết có nên gõ cửa hay không, cuối cùng, bàn tay cũng đặt lên cửa, vang vang những tiếng “cộc cộc…”

-Ưm…Phong à…là em đây…

Bên trong không có bất kỳ tiếng trả lời nào. Kiều Như lại tiếp tục gõ cửa đến khi mất kiên nhẫn. Cánh cửa bị gõ mạnh, vang lên những tiếng động lớn, đinh tai nhức óc, cuối cùng…

Cạch…

-…

-Anh chịu ra mở cửa rồi đó hả?

Kiều Như khó chịu nói. Rain không đáp lại, chỉ liếc mắt khẽ qua người con gái trước mặt rồi quay lưng đi vào trong. Kiều Như đi theo, cẩn thận đóng cửa lại. Rồi cô nhìn quanh. Căn phòng bừa bộn, trên bàn la liệt những chai, những ly. Chiếc áo sơ mi nhăn nhúm nằm trơ trọi trên giường. Bàn làm việc bị bao phủ bởi giấy, chiếc máy tính có lẽ bị vùi trong núi giấy đó mất rồi. Như hướng ánh mắt đến Rain, cậu lắc lắc chiếc ly chứa chất lỏng màu vàng có bọt sóng sánh, rồi uống một hơi hết sạch. Rain lại rót, và lại uống, mặc kệ Kiều Như đứng đó nhìn với ánh mắt khó chịu, bực bội. Mất kiên nhẫn, Như tiến đến, giựt phắt chiếc ly chưa kịp đưa ngang miệng.

-Anh dừng lại đi, đừng uống nữa!

Rain đưa đôi mắt lờ đờ nhìn Như, cười nhạt rồi lấy một chiếc ly khác, đổ bia vào, uống tiếp tục.

-Anh làm sao vậy hả? Uống nhiều thế này, không tốt cho sức khỏe đâu. Anh muốn chết sao? – Kiều Như nói, lại giựt lấy ly bia trên tay Rain. Tình trạng này đã kéo dài hơn một tuần rồi, Kiều Như sợ sẽ có ngày cậu chết vì bia mất.

-Anh đừng có làm vậy nữa được không?

-…

-Tự hành hạ mình thế này, anh nghĩ nó sẽ quay lại với anh chắc? – Câu nói của cô đã thu được ánh mắt Rain, Kiều Như đặt hai ly bia lên bàn, nói – Em vừa nghe nói, họ sẽ kết hôn sau khi chị dâu tốt nghiệp.

Vừa nói, Như vừa liếc nhìn. Quả thật, trong mắt Rain có cái nhìn sửng sốt, bất ngờ.

-Anh…anh biết anh vẫn còn có em đúng không? Cho dù anh có không quên được thì em vẫn tình nguyện ở bên cạnh anh mà. Chỉ cần, anh đối xử tốt với em một chút… - Kiều Như hơi nhỏ giọng – Cô ấy, thật sự không còn nhớ đến anh nữa rồi. Xin anh, đừng tự hành hạ bản thân nữa. Anh chỉ chuốc lấy đau khổ một mình thôi. Xin anh đấy, nhìn về phía em một chút thôi được không?

Kiều Như đau đớn nhìn Rain. Mọi việc tuy khiến cô hài lòng nhưng thấy bộ dạng thê thảm này của Rain, cô cũng đau lòng lắm chứ. Ngày ngày tìm đến bia rượu, vùi đầu vào giấy tờ, điều này càng chứng tỏ trong lòng cậu hoàn toàn chỉ nghĩ đến Wind, không ai có thể thay thế được nó. Sự việc lần này, khiến Rain vô cùng suy sụp. Lại còn hứa hẹn kết hôn sau khi tốt nghiệp? Nói vậy khác nào, bao công sức của cậu suốt một năm qua gầy dựng tương lai để một ngày nào đó, có thể cùng Wind quay lại, sống một cuộc sống hạnh phúc là bỏ đi. Người ta đã xác định sẽ kết hôn đó, nghĩa là cậu không còn cách nào chen vào giữa hai người được nữa.

Rain tự cười với chính mình, rốt cuộc thì cậu đã đạt được gì? Chẳng gì cả, suốt khoảng thời gian dài như vậy. Cứ nghĩ đến hình ảnh ngày hôm đó, Wind với chiếc áo sơ mi mỏng manh trên người, và đôi mắt thoáng chút sợ hãi, cậu lại sôi máu lên, hận một nỗi không giết chết được người anh trai đáng ghét kia. Phải, Rain biết anh ta ghét cậu, cũng như người mẹ đó, nhưng tại sao lại làm điều tệ hại như vậy với người con gái cậu yêu chứ? Chiếm đoạt, hah, cách tốt nhất để trói buộc một người con gái ngây thơ chính là như vậy. Rain bóp chặt chiếc ly trên tay, nghiến răng, cố gắng không để cảm xúc trào ra bên ngoài. Lúc trước chia tay Wind, là vì an toàn và tương lai của cả hai, cậu đã cố hết sức để một ngày nào đó, có thể mang đến cho nó một cuộc sống thật tốt, không cần lo sợ gì nữa. Thấy Wind cùng một người khác, cậu rất rất đau lòng, nhưng khi mọi chuyện chưa hoàn thành, thì vẫn cứ phải che giấu tình cảm của mình đi, thật khó chịu. Vốn nghĩ, chỉ cần chưa kết hôn thì cậu vẫn còn cơ hội thế nhưng…

-Họ thật sự sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp? – Bia làm cho giọng Rain hơi khàn, cậu hỏi lại Kiều Như một lần nữa như mong rằng, chuyện mình vừa nghe thấy chỉ là nghe nhầm.

-Đúng vậy! – Kiều Như gật đầu đáp lại ngay. Cô mong rằng cái tin này sẽ làm cho Rain từ bỏ hoàn toàn ý định quay lại với Wind. Không, là từ bỏ tình cảm với Wind luôn mới đúng!

Rain nghe xong, chỉ im lặng.

Mười bảy tuổi, trong tay vẫn chưa thực sự đảm bảo thứ gì, Rain làm sao mà giành lại được Wind đây? Rain thở dài. Vốn dĩ dự định của cậu là ở Villy học hỏi, sau đó ngấm ngầm tự gầy dựng sự nghiệp riêng, sau khi đã đảm bảo sẽ lập tức cắt đứt với Kiều Như, trở lại bên Wind. Khi nhận lời Kiều Như, cậu đã tính toán như vậy, chỉ là không ngờ…anh trai của mình và Wind lại quen biết nhau, và anh ta cũng như cậu, có tình cảm với nó. Ông trời thật thích trêu đùa con người. Nếu đã biết trước điều đó, có lẽ cậu đã không làm như vậy, để bây giờ hối hận không kịp, để bây giờ, chỉ biết đứng nhìn hai người đó dần dần tiến đến bước kết hôn mà không thể ngăn cản được.

Rain lại uống một hơi, ly bia cạn sạch.

-Hah…

Cậu lại tự cười nhạo chính mình.

Wind và anh trai, có gì không tốt chứ? Anh ta có khả năng mang lại cho nó hạnh phúc, cả tương lai nữa. Anh ta có quyền lực, có tiền, có tài, anh ta có mọi thứ, Wind ở bên anh ta, chắc chắn sẽ rất sung sướng.

“Hạnh phúc của tôi là nhìn thấy người tôi yêu được hạnh phúc.”

Rất nhiều người đã từng nói như vậy.

-Nực cười…

Rain nhếch môi, cười khẩy một tiếng. Cái gì mà “hạnh phúc khi người đó hạnh phúc”? Giả dối! Câu nói đó chỉ là ngụy biện cho sự kém cỏi của bản thân thôi.

Đúng vậy, cậu không muốn nhìn người khác mang lại hạnh phúc cho người con gái cậu yêu, cậu muốn chính mình là người làm điều đó.

Nhưng…

-Khốn kiếp! Mày có cái gì trong tay mà dám mạnh miệng thế hả? – Rain tự rủa mình, chiếc ly trên tay bị vứt một cách mạnh bạo xuống sàn, vỡ choang.

Kiều Như ngồi bên cạnh bất giác bị làm cho giật mình, trợn mắt nhìn người ngồi cạnh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô cuống cuồng, lo lắng hỏi.

-Anh…anh làm sao vậy?

-...

Không có một tiếng đáp lại, chỉ là Rain vẫn cứ tiếp tục rót bia ra một chiếc ly khác. Cậu lại uống, lại uống, trong lòng bực tức cho sự kém cỏi của mình. Nếu cậu có thể giỏi hơn, giàu có hơn, quyền lực hơn, thì…

-Đừng uống nữa mà! Anh định tự sát thật sao?!!!

Kiều Như không thể trơ mắt nhìn nữa, lớn tiếng hét lên, chai bia cuối cùng trên bàn bị kinh động, lắc lư rồi ngã xuống, bia tràn ra ngoài, chảy dài, tạo thành một vũng trên sàn.

-Anh…!!!! Anh nghĩ làm thế này thì có thể thay đổi được gì chắc? Cô ta đã chọn ở bên cạnh anh trai anh rồi, sẽ không bao giờ quay lại với anh đâu. Anh tự hành hạ mình thì sao chứ? Cô ta có nhìn thấy đâu!

-…

-Tại sao? Tại sao không thể là em hả? Em có gì không tốt chứ? Tình cảm của em, chắc chắn còn hơn cô ta, tại sao anh lại chưa bao giờ nghĩ đến em?

Kiều Như như sắp khóc.

-Em yêu anh! – Cô ôm lấy Rain, siết chặt – Anh biết em yêu anh mà. Tại sao, không bao giờ nhìn về phía em? Em đáng ghét như vậy sao?

Cô ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên.

-Anh nói đi, em có điểm nào không tốt? Em sẽ thay đổi, thậm chí là có bắt em trở thành cô ta cũng được. Em sẵn sàng làm mọi thứ mà. Hãy một lần, nhìn em được không?

-…

-Quên cô ta đi…Hãy thử nghĩ đến em một lần…

Quên?

Có thể không?

Phải rồi, nếu quên đi, có lẽ sẽ tốt hơn.

-Quên? Tôi có thể…?

-Em sẽ giúp anh! Quên cô ta đi! Hãy chỉ nghĩ đến em thôi!

-…

Mờ quá! Mọi thứ trước mắt sao lại nhòe đi như thế?

Say rồi sao?

Nóng quá…

-A…?

Rain đưa tay chạm lên má Kiều Như, đôi mắt hơi nheo lại. Từ từ, cậu cúi mặt xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn. Kiều Như bất ngờ. Đây là lần đầu tiên cậu chủ động hôn cô. Cho dù có do cơn say đi nữa thì…nụ hôn này cũng khiến cô rất vui. Kiều Như nhắm mắt, tận hưởng nụ hôn sâu đó, cho đến khi đôi môi tham lam kia quyết định buông ra. Đôi mắt huyền nhìn cô chăm chú, không thể đoán được trong lòng người đó đang suy nghĩ điều gì. Một lúc sau, đột nhiên Rain ôm chầm lấy cô, chỉ một thoáng thôi, dường như Kiều Như nhìn thấy, khuôn mặt của mình hiện trong đôi mắt kia bỗng chốc biến thành khuôn mặt của một người con gái khác.

Đau nhói…!

***

-Những ghi chép này…thật sự là không sai chứ?

-Không đâu ạ, chúng tôi đã kiểm tra rất kĩ rồi thưa Tổng giám đốc.

-Được rồi, cô quay lại làm việc đi.

Đợi cô thư kí trẻ đi ra rồi, Vĩ mới thở dài thườn thượt, khuôn mặt trông có vẻ rất khó coi. Anh nhìn một lượt số tài liệu trước mắt, vẫn cố gắng không tin những gì mình đã đọc được. Thì ra anh đã quá bất cẩn, không ngờ rằng, mẹ anh đã lợi dụng làm những chuyện phạm pháp này sau lưng mình. Vĩ day day trán, trong lòng bừng lên cảm giác khó chịu. Anh nên làm gì với người mẹ tham lam này đây?

Vĩ cẩm điện thoại, quay số. Đợi đến khi đầu dây bên kia có tiếng “cạch”, anh nói với giọng đều đều.

-Mẹ ạ? Con có chuyện muốn nói, khi nào mẹ về?...Dạ được!

Vĩ nói xong, cúp máy.

-Haizzzz….

-Sao anh lại thở dài rồi?

Vĩ giật mình, ngẩng lên nhìn cô gái với cái đầu đang thập thò ngoài cửa kia. Anh mỉm cười.

-Vào đây!

-Anh và mẹ cãi nhau à? – Wind vừa ngắm nghía chiếc tủ với phong cách cổ điển vừa hỏi.

-Không. Anh định hỏi mẹ vài việc thôi.

-Ừm…

Wind ậm ừ, rồi liếc nhìn sang khung ảnh trên bàn. Là hình của Vĩ chụp cùng mẹ lúc anh còn nhỏ. Wind cầm lên, ngắm nghía.

Phải rồi, ba của Vĩ đã ***** con anh mà đi. Vĩ chắc là ghét ông ấy lắm nhỉ? Wind khẽ liếc nhìn Vĩ, anh đáp lại nó bằng một nụ cười. Xem ra, có ba, có mẹ đầy đủ như Wind đúng là hạnh phúc hơn nhiều người. Sực nghĩ đến một người, Wind buột miệng hỏi Vĩ.

-Anh…anh và R…à, Phong là anh em cùng mẹ khác cha, nói vậy, anh biết ba của cậu ấy là ai, đúng không?

-Sao em lại hỏi chuyện này? – Vĩ hơi nheo mắt, tỏ vẻ khó hiểu.

Wind bất giác giật mình. Ừ nhỉ, sao nó lại hỏi chuyện này?

-À, em xin lỗi. Anh không cần trả lời cũng không sao.

Chẳng hiểu sao nó lại tò mò về Rain như vậy. Từ trước giờ, Wind luôn cứ nghĩ cậu ấy cũng như mình, có ba mẹ, cuộc sống bình thường như bao người khác. Thì ra…Rain chính là con của một người mẫu nổi tiếng và là em trai của Vĩ – người mà hiện giờ là chồng tương lai của nó.

Vĩ im lặng một lát, rồi nói.

-Em muốn biết không? Anh có thể nói cho em biết nếu em muốn?

-…

Wind khẽ gật đầu. Thật ra nó rất tò mò, Rain chưa bao giờ đề cập đến ba mẹ ruột của mình suốt khoảng thời gian cậu ở bên nó cả. Cậu có gì khó nói ư?

-Như em đã biết đấy, bọn anh là anh em cùng mẹ khác cha. Mẹ anh sinh ra anh vì bà thực sự muốn, còn đứa em đó, là ngoài ý muốn. Nếu không có cặp vợ chồng, những người mà em cứ nghĩ là ba mẹ ruột của cậu ta ấy, ngăn cản thì có lẽ cậu em trai này đã không thể tồn tại rồi.

-…

Vĩ hơi liếc nhìn Wind, anh nói tiếp.

-Mẹ anh chưa bao giờ có dự định sinh đứa con thứ hai, bởi vì bà không có khả năng nuôi nấng, dạy dỗ nó. Nhưng…vào cái đêm ấy, bà đã bị một tên ******** cưỡng bức. Sức bà không thể phản kháng lại, cuối cùng đành phó mặc cho hắn muốn làm gì thì làm…

Wind nghe đến đây, đưa tay lên che miệng. Thật khủng khiếp! Sao lại có người độc ác đến vậy?

-Nói vậy…

-Ừ. – Vĩ vòng hai tay trước ngực – Phong chính là đứa trẻ được tạo ra bằng cách đó.

Wind sửng sốt. Nó chưa bao giờ nghe nói đến chuyện này. Thì ra, che giấu suốt một thời gian dài như vậy về gốc gác của mình là bởi vì như thế sao? Rain thấy xấu hổ cho chính sự tồn tại của mình nên mới không nói với bất cứ ai, kể cả nó về chuyện đó.

Thì ra, cậu ấy đáng thương như vậy…

-Sao thế? Em thấy tội cho cậu ấy? – Vĩ từ lúc nào ôm lấy nó ở sau lưng.

-...

-Có muốn quay trở lại để chăm sóc cho cậu ta không? – Vĩ thì thầm vào tai Wind làm nó thấy hơi nhột. Wind gỡ tay anh ra, nhăn mặt nói.

-Anh nói vớ vẩn cái gì thế? Em giận đó!

-Haha, được rồi, anh xin lỗi. Chỉ vì bỗng dưng em muốn biết về em trai anh, khiến anh thấy ghen tị.

-Xì, nhỏ mọn. – Nó le lưỡi, mắng.

-Ừ thì anh nhỏ mọn, ai bảo em không chịu hỏi chút gì về anh. – Vĩ búng nhẹ lên mũi nó, trách.

-Em đã biết rồi, không cần phải hỏi nữa.

-Biết gì?

-Anh là đồ nhỏ mọn. Hehe.

Winh cười tinh nghịch, nhưng trong lòng chợt có chút buồn. Nó tự hỏi, một người được sinh ra bằng cách đó, sẽ cảm thấy thế nào đây?

Chắc là đau đớn lắm…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play