-Em vào cùng anh à? – Cô gái có dáng người nhò nhắn, mái tóc xõa dài, mặc chiếc đầm cotton màu đen, có dây nơ thắt trên eo, trông rất nữ tính, dễ thương. Đôi giày cao gót lần đầu mang khiến cô đi hơi khó, có đôi chút vướng víu.
-Ừ. Vào luôn cùng anh.. – Chàng trai bên cạnh với chiếc áo vest trắng đắt tiền, chỉn chu, mái tóc gọn gàng, trông chững chạc vô cùng, mỉm cười. – Anh muốn giới thiệu em với cha mẹ.
-Ừm…
-Sao thế?
-Em thấy, ngại…
-Khì.
-Sao anh lại cười? – Cô nhăn nhó.
-Bình thường em đâu nhát như vậy? – Chàng trai nói, rồi anh hôn nhẹ lên trán cô, cười dịu dàng. Nụ cười làm cô gái cảm thấy yên tâm hơn. – Được rồi, vào cùng anh nhé?
Cánh cửa mở ra, có luồng ánh sáng chiếu vào mắt làm cô hơi nhíu mày lại. Bên trong căn phòng là ông Shen – tổng giám đốc tập đoàn Kasel với mái tóc muối tiêu cùng bộ vest đen phong độ, kế bên ông là Thái My – là vợ cũng là người mẫu nổi tiếng hiện đang chuyển sang làm nhà thiết kế thời trang. Trên chiếc ghế sôpha đỏ đối diện bàn Tổng giám đốc là một cặp trẻ tuổi. Kiều Như với mái tóc uốn xoăn, bộ quần áo sang trọng, làm bật vẻ đẹp sắc sảo, còn chàng trai ngồi cạnh, khuôn mặt tuy không thể hiện rõ ràng nhưng vẫn có thể thấy, cậu đang rất khó chịu bởi sự nũng nịu của cô.
-Vĩ, con đến rồi à? Cô gái này là…?
-Cha, đây là người con sẽ đính hôn cùng. – Anh đứng né sang một bên, cô gái phía sau ngại ngùng bước lên phái trước một bước. Quay sang nhìn anh, thấy Vĩ gật đầu, cô lễ phép cúi chào.
-Chà, xinh đẹp thật! Khà khà, rất hợp với ý ta. – Ông Shen hài lòng, nhìn sang Thái My, bà cũng mỉm cười đồng tình. – Nào, thế con tên gì?
-Cha hỏi em kìa?
-Ơ, dạ, con…tên W…, à Tuyết ạ!
Giọng nói trong trẻo vang lên, thu hút ánh nhìn của Rain. Giọng nói quen thuộc quá! Cậu quay sang nhìn và sững sờ. Đó là…
-Wind?
-Con quen cô ấy? – Ông Shen ngạc nhiên hỏi.
-À, con…
-Họ là bạn học đấy ạ! – Kiều Như xen vào, cô quay sang nhìn Rain mỉm cười đầy ẩn ý. Chuyện Vĩ sẽ đính hôn với Wind, cô biết từ trước rồi, bởi vì, chính cô cũng đã tiếp tay vào mà. Người con gái khi bị tổn thương chính là người dễ yếu lòng nhất. Kiều Như đã giúp Vĩ lấy lòng Wind. Một khi cả hai người họ đính hôn, thì mối quan hệ của cô và Rain sẽ chắc chắn hơn nhiều. Nếu về lâu dài, họ càng có tình cảm sâu đậm thì Rain, chắc chắn chẳng còn cách nào khác ngoài việc ở yên bên cạnh cô.
Kiều Như hơi ngạc nhiên, tự hỏi không biết điều gì đã khiến cho Rain trở nên tự tin như thế.
-Ha, dù anh có dự định gì trong đầu thì đến sau cùng anh vẫn chẳng thể có con bé ấy đâu. – Kiều Như nhếch mép – Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy. Nó rồi sẽ quên lãng anh thôi.
-Tôi không để điều đó xảy ra là được chứ gì?
-Anh định làm gì? Tiếp cận nó? – Kiều Như cười – Anh nên nhớ, anh là hôn phu của em đó! Đừng làm điều gì dại dột, không thì người gặp nguy hiểm không phải là anh đâu, mà là nó.
-…
Kiều Như tiến về phía cửa, không quên nói thêm.
-Với sức anh bây giờ, muốn khống chế Thái My vẫn là chuyện không tưởng. Cho đến đó thì anh vẫn phải nghe lời em. Lần sau em đến, mong là sẽ không còn kiểu từ chối như ban nãy nữa.
Mặc kệ cho Kiều Như léo nhéo phía sau, Rain bỏ đi một mạch, không thèm quay đầu lại nhìn lấy một cái. Kiều Như đuổi kịp, nhanh chóng khoác tay cậu, õng ẹo làm nũng. Nhìn dáng hai người khuất dần, Wind cảm thấy có cái gì đó nhói lên trong lòng, một cơn đau tim nhẹ ư?
Cậu ấy không quan tâm sao? Nhưng tại sao nó phải buồn chứ?
Wind quay sang nói với Vĩ.
-Anh chở em đến trường đi. Trễ rồi.
Người ta thường nói: Bạn sẽ không bao giờ nhận ra mình yêu một người nhiều như thế nào, cho đến khi, bạn nhìn họ yêu…yêu một người khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT