Gần 17 năm về trước…

Tiếng gió rít giữa màn đêm lạnh giá.

11 giờ 30 phút

Trời âm u, trông như sắp mưa. Không khí ẩm ướt, có mùi đất ẩm bốc lên, thật khó chịu.

Trước quán bar Talow…

-Ahahaha…

-Anh say rồi. – Cô gái trẻ với khuôn mặt và dáng người xinh đẹp, làn môi son đỏ ngọt ngào nói. Một tay đỡ người đàn ông trên người đầy mùi rượu, thỉnh thoảng, ông ta lại nấc lên.

-Hức…ừm, anh chưa say, anh chưa…say…hahaha…Tina à, em muốn đuổi anh về phải…hức…không? – Với cái giọng lè nhè và dáng đi liểng xiểng, ông ta nói.

-Anh say thật rồi mà. – Cô gái mỉm cười, dù khó chịu lắm, nhưng vẫn phải cố gắng làm hài lòng khách. Cô có còn lựa chọn nào khác đâu? – Được rồi, em đỡ anh đến đây thôi nhé!

-Thôi nào…hức, về cùng anh đi mà…! – Người đàn ông mời gọi.

-Anh kì quá đi! – Cô gái nói – Em về cho vợ anh xé xác à? Được rồi, lần sau lại tới nhé!

Thấy người đàn ông đã lên chiếc taxi vừa được gọi, cô gái nhanh chóng bước đi trên con đường vắng, ca làm đã hết, cô sẽ về nhà . Đường trở về không xa lắm, nhưng lại vắng vẻ, gió thổi sởn cả da gà. Cô gái chừng hai mươi mấy, đôi mắt đượm buồn, nghĩ về số phận của mình. Phải chi, cô không ngu ngốc đi tin một thằng đàn ông như vậy, để rồi tất cả, ước mơ, tương lai,…mất hết. Một đứa con gái không có đầu óc, lại không làm được việc nặng, thì làm sao mà có công việc đàng hoàng? Làm cái nghề này, cho dù có biện minh thế nào đi nữa thì người ta vẫn nhìn bằng ánh mắt không thiện cảm. Cô biết chứ, và cô sẽ không để cho đứa con nhỏ mới 4 tuổi phải chịu đựng những ánh mắt khinh khỉnh đó. Đã quyết định giữ lại đứa bé, nuôi nó được đến bây giờ, cô chắc chắn sẽ không để nó phải chịu khổ. Đứa nhỏ rồi sẽ trở thành môt thằng con trai tài giỏi cho xem. Chắc chắn!

Tina mỉm cười. Đứa bé đó, là niềm an ủi duy nhất của cô, trong suốt cuộc đời này…Nó chưa từng nhìn cô bằng đôi mắt oán trách, cho dù đầu óc non nớt của nó cũng dã hiểu được phần nào gốc gác của mình…

Đứng trước ngôi nhà nhỏ xập xệ cuối một xóm nhỏ, Tina thở dài. Chán thật, là vì gửi tiền nuôi con nên cô chẳng thể nào có nổi một căn nhà đàng hoàng. Nhưng thôi, sống có một mình, miễn là nhà có then cài, chốt cửa là được rồi.

Soạt…

Có tiếng động lạ. Tina nhìn quanh. Là do cô tưởng tượng ra ư?

Sột soạt…

Tiếng động phát ra từ bụi cây đằng xa. Tina hơi sợ, cô vội vàng cho chìa vào ổ. Lúc vừa mở cửa ra, đang định bước vào nhà thì có cánh tay to tướng, rậm long giữ chặt khung cửa lại.

-Hơ??

-Chào cô em hàng xóm xinh đẹp – Tên đàn ông chừng 40 mấy, giở giọng ngọt ngào. Hắn liếc nhìn cô gái trẻ trong bộ quần áo ôm sát người với vẻ thèm thuồng. – Sao hôm nay về trễ thế em?

-Kho…Không liên quan gì tới ông cả… - Nói rồi, Tina vội vàng đóng cửa vào, nhưng lại bị mở tung ra. Tina hét lên – Ông đang làm trò gì vậy? Tôi sẽ hét lên đó!

-Được thôi! – Tên đàn ông cười đểu giả, để lộ hàm răng vàng khè, hơi thở đầy mùi thuốc lá – Nhưng phải coi, có ai nghe thấy tiếng hét của em không?

-Cái…oái!!!!

Bất ngờ, Tina bị xô mạnh, té rầm xuống sàn nhà. Tên hàng xóm xấu xa bước vào trong, khóa chốt cửa lại.

-Ông…muốn gì, tôi…tôi sẽ la lên đó! Bớ làng nước…hứm…!!! – Miệng Tina bị bịt chặt bằng một chiếc khăn lông, hai cổ tay mỏng manh bị siết chặt bởi bàn tay to lớn của gã hàng xóm. Cô cố hết sức vùng vẫy, đập mạnh chân xuống sàn, cố gắng tạo ra tiếng động nhưng dường như chẳng ai nghe thấy. Hai hàng nước mắt Tina ứa ra, tuôn trào. Cô muốn van xin gã đàn ông tha cho cô. Tina là gái bar, cô chỉ phục vụ bàn, giúp vui cho khách bằng vài câu đùa cợt, cùng lắm là nắm tay hay ôm eo thôi. Và chắc chắn cô không phải loại bán thân kiếm tiền, cô không cần những thứ nhục dục nhơ nhuốc ấy.

Gã hàng xóm cởi chiếc nút áo thứ hai, liếm mép nhìn cơ thể Tina từ trên xuống dưới. Hắn vuốt nhẹ lên má cô, thì thào.

-Em đừng lo, anh sẽ không làm đau em đâu…

Sau khi thốt ra câu nói kinh tởm ấy, cả thân hình to lớn của hắn phủ lên thân hình nhỏ nhắn của Tina. Cô vẫy đạp, cố hết sức thoát ra, cho đến khi, cô chẳng còn tí sức lực nào nữa…

Trong màn đêm lạnh buốt, tiếng gió thét gào, lấn át đi tiếng kêu gào từ tận tâm can của người con gái. Đau đớn, nhục nhã…

Có tiếng nức nở trong màn đêm…

-Thái My…! Thái My…!

Tiếng gọi làm Thái My sực tỉnh, bà thoát khỏi đống ký ức đau khổ kia, nhanh chóng xuất hiện trên môi một nụ cười thật tươi. Bà bưng ly thuốc đến, ngồi bên cạnh chồng. Ông Shen từ từ cầm ly thuốc lên trong ánh nhìn của Thái My. Uống thuốc xong, ông trìu mến nhìn người phụ nữ bên cạnh, rồi nhẹ nhàng ôm lấy bà. Ngày đó, ông đã đem lòng yêu người phụ nữ này. Vẻ đẹp sắc sảo chính là thứ đầu tiên ông nhìn thấy, người đẹp bên ông không thiếu nhưng ông lại bị hấp dẫn bởi một cô gái bar. Đôi mắt đượm buồn, những suy nghĩ, nỗi niềm của cô mới chính là thứ khiến ông động lòng. Bỗng nhiên, ông lại muốn bảo vệ cô gái đó. Ban đầu là vì sự thương cảm, sau đó là tình yêu. Điều đó đến một cách tự nhiên, bản thân ông không thể nào ngăn cản được.

Gái bar? Thì sao chứ? Tình yêu có cần phân biệt như vậy không?

-Lúc nãy em nghĩ gì mà anh gọi mãi chẳng nghe vậy? – Ông Shen ân cần hỏi.

-À không có gì. – Thái My xua tay.

-Thật chứ? – Ông hỏi lại như vẫn chưa tin.

-Thật mà. Anh đừng nghĩ ngợi lung tung – Thái My nũng nịu ôm cánh tay ông – Không khéo lại không tốt cho sức khỏe. Em không thích.

-Rồi rồi. Chuyện với đứa con trai của ta thế nào rồi? – Ông Shen bất chợt hỏi, bỗng nhiên ông lại nhớ đến đứa con tuy không phải của mình, và ông cũng chỉ biết mặt cậu gần đây và chưa từng gặp cậu bao giờ, bởi vì như Thái My nói, Phong chưa muốn để lộ thân phận mình. – Hoàng Phong ấy!

-Chuyện đó… - Thái My hơi ngập ngừng. Liếc nhìn Shen, thấy ánh mắt có vẻ muốn nghe mình nói rõ ràng, Thái My cười xòa – Cũng tạm ổn anh ạ. Tuy nó có hơi bướng nhưng, em nghĩ là, nên để nó học xong Phổ thông đã, rồi hẵng gọi nó về. Nó có vẻ, vẫn còn lưu luyến bạn bè lắm! Về đây rồi, chắc thời gian cho bạn bè không còn nhiều nữa…!

-Ừm. Và cả hai đứa sẽ đính hôn. – Ông Shen gật gù, đôi mắt có chút buồn – Anh chỉ sợ, mình không còn đủ thời gian để được nhìn hai đứa con dâu tương lai.

-Anh này, lại vậy rồi – Thái My nhìn ông với vẻ trách móc. Bà nhắc – Không phải em đã nói Phong sẽ đính hôn với Kiều Như sao? Anh chẳng phải rất thích con bé còn gì? Còn Vĩ, em nghĩ là không lâu nữa nó sẽ ra mắt con dâu cho anh mà. Anh đừng nghĩ bậy nữa.

-Khàkhà, được rồi…thì nghe lời em vậy!

Thái My cũng mỉm cười theo. Nhưng nụ cười đó, lại vội vụt tắt để lại nét mặt đầy suy tính. Bà tự nhủ thầm trong lòng. Sao lại có kẻ dễ dàng tin những lời giả dối này chứ?

Vĩ là con trai ruột thịt của bà, đương nhiên bà muốn anh hạnh phúc, điều đó không cần phải nói. Nhưng Hoàng Phong – đứa con này, bà chưa từng nghĩ là sẽ cho nó được nhìn thấy ánh mặt trời. Cái ngày giông bão đó, bà không ngờ là tên hàng xóm ấy lại để lại trong người bà giọt máu khốn kiếp của hắn. Nếu không vì tình cờ có cặp vợ chồng vừa bước ra từ một bệnh viện, lại vô tình biết tình trạng của bà, rồi năn nỉ bà giữ lại đứa bé để họ nuôi nấng thì…có lẽ, đứa bé ấy chưa bao giờ tồn tại trên đời. Vì đứa trẻ đó, mà bà phải chịu đựng ánh mắt dèm pha của mọi người xung quanh, rồi còn phải vất vả 9 tháng 10 ngày dưỡng thai, sau đó phải chuyển sang quán bar khác vì nghỉ việc quá lâu. Người đàn ông giàu có này, không hiểu sao lại đem lòng yêu, rồi cưu mang bà, cho dù đã biết Thái My đã là mẹ của hai đứa con, một là do mối tình vụn dại ngày xưa, và còn lại là hoàn toàn ngoài ý muốn.

Thật sự, cũng đã có thời gian bà yêu ông vì sự chân thành, vị tha đó. Nhưng khi đã chìm đắm quá nhiều trong hạnh phúc, bà khao khát muốn được nhiều thứ hơn nữa. Và, để đạt được điều đó, bà cần có những “con cờ” của mình.

“Trước khi Hoàng Phong được 20 tuổi, cả Phong và Vĩ đều phải đính hôn với hai người con gái. Như vậy, ta mới yên tâm giao cho cả hai tập đoàn Kasel này! Nếu không, nơi này sẽ thuộc về người khác.”

Lời ông Shen như một giao ước.

Cốc cốc. Tiếng gõ cửa thu hút sự chú ý của hai người. Thái My đi ra mở cửa.

-Chào cô. – Kiều Như lể phép rồi theo Thái My bước vào trong. Vừa nhìn thấy ông Shen, Kiều Như vội vàng ngồi xuống cạnh ông, cười tươi – Chào bác! Cháu đến thăm bác đây ạ!

-Khà khà, chào cháu! – Ông Shen xoa nhẹ đầu Như, cả hai trò chuyện rất vui vẻ, trông khá tâm đầu ý hợp. Thái My rót cốc nước đưa cho Như, mỉm cười. Kiều Như quả thật rất biết lấy lòng người lớn, chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể khiến ông Shen coi cô như con dâu thực sự, biết cách làm ông Shen thấy hài lòng.



Một năm trước…

-Cháu là Kiều Như, con gái của Lâm Đại Bảo, giám đốc tập đoàn Villy. Rất hân hạnh được biết cô. – Giọng nói đầy tự tin phát ra từ trong màn hình laptop. Bên trong hình là cô gái trong già dặn và xinh đẹp.

-Hân hạnh. Nhưng, cô và tôi có quen biết gì sao?

-Không ạ. Chỉ là cháu có một vài chuyện muốn bàn với cô. Không biết là cô có hứng thú muốn nghe không? – Câu nói đầy ẩn ý.

-Cứ nói.

-Cháu hiện đang ở Mỹ, học cùng lớp với một người tên là Vương Hoàng Phong. – Cái tên lập tức thu hút sự chú ý của Thái My. – Cháu biết tất cả về cô, về mối quan hệ của hai người và cả…những mưu tính của cô nữa. À, còn cả giao ước của ông Shen nữa ạ! – Kiều Như nhấn mạnh.

-… - Thái My chau mày, trong lòng hơi lo lắng. Thật ra thì, cô gái này muốn gì chứ? Những chuyện đó, vốn dĩ được giấu rất kỹ rồi mà, làm sao cô gái này lại điều tra được?

-Cháu hoàn toàn không có ý gì xấu. Chỉ là…cháu có một đề nghị. – Nhìn nét mặt của Thái My, Như nhỏ nhẹ.

-…

-Cháu thích Phong. Chúng ta hãy cùng hợp tác, cùng cô “kéo” Phong về Kasel, cháu sẽ là người đính hôn với anh ấy. Chỉ cần như vậy, cháu sẽ giúp cô hoàn thành sớm những nguyện vọng của mình.

-Tại sao tôi phải nghe theo cô?

-Cháu không thích chồng mình là người tầm thường, huống hồ Phong lại là con của người mẫu nổi tiếng. Chẳng phải mẹ con nên ở gần nhau sao? – Kiều Như nói – Chuyện của cô, cháu biết cô nhiều lần có dự định muốn xuất một lượng hàng cấm lớn nhưng lại không thể lám được.

Đúng vậy, Thái My muốn có thêm nguồn lợi nhuận từ việc xuất hàng cấm. Nhưng, những kẻ chống đối bà ở Kasel lại ngăn cản bằng mọi cách, thật may, họ không có bằng chứng về việc bà có nhúng tay vào. Con đường buôn bán bất hợp pháp của bà nếu không có người giúp sức coi như đi tong.

-…

-Cháu sẽ giúp cô. Đường dây buôn bán, các mối quan hệ,…Chỉ cần Kasel và Villy hợp tác, mà chuyện này cháu lo được, khi đó cháu sẽ bảo ba cháu tìm cho cô “một con đường”.

-Thật sao?

-Ba cháu nổi tiếng với những việc làm ăn bất hợp pháp mà. – Kiều Như cười – Cô yên tâm, ba cháu chưa bao giờ bị bắt cả.

-Vậy… - Thái My ngập ngừng, bà đang xiêu lòng.

-Vâng, con dâu tập đoàn Kasel là điều kiện trao đổi. – Kiều Như khẳng định.

Một món hời ngay trước mắt. Thái My vốn tham lam mà, làm sao bà có thể từ chối món món mồi béo bở như vậy được. Nếu hợp tác lâu dài, chẳng phải bà sẽ thu được rất nhiều lợi ích sao? Đến lúc ông Shen không còn nữa thì…vừa có Kasel, công việc làm ăn kia cũng vừa thuận lợi, Thái My chắc chắn sẽ “muốn voi được voi, muốn tiên được tiên”. Quá tốt rồi!

Không ngờ thằng con đó có ngày cũng trở nên có ích như vậy!

-Được, tôi đồng ý!



***

Ào…

Vừa mới bước vào sân trường, đang đến gần hành lang thì Wind đã được đón tiếp bằng một trận “Đại Hồng thủy” mát rười rượi. Giữa cái nắng trưa này, được tặng một xô nước quả là rất hạnh phúc! Một giây bất động, nó ngước lên nhìn, mấy thằng con trai lớp 11/5 khoái chí với kế hoạch được thực hiện thành công mỹ mãn. Đã là lần thứ 4 trong tuần.

-Mẹ nó…! – Wind buông tiếng chữi thề. Cả người nó ướt nhẹp rồi. Nhưng điều bất tiện là…khi mà nước thấm qua lớp đồng phục, làm cho chiếc áo ôm sát người, lộ những gì không nên lộ. Một vài ánh mắt trên sân trường không mấy thiện cảm, bên cạnh đó là ánh nhìn trầm trồ của bọn con trai khiến nó vô cùng khó chịu. – Ắt-xì…

Từ cái dạo có người yêu đến giờ, nó hiền hẳn. Những vụ đánh nhau, ẩu đả không còn vang tiếng tăm của nó nữa, bọn đàn em cứ nài nỉ trông đến tội nhưng nó nhất quyết không đi là không đi. Cái gì mà “chinh phục” đàn anh, đàn chị trường khác, hơ, mất hứng rồi. Còn nữa nhé, học hành dạo nay tiến bộ hẳn, tuy là vẫn còn hay quậy phá thầy cô nhưng mà, ánh nhìn của mọi người có vẻ khá hơn trước. Tóm lại là, nó đã quyết làm vợ ngoan người yêu giỏi cho Rain thấy tự hào rồi. Hừ, vậy mà lại có người ghen ăn tức ở, cứ tìm cách hạ nhục nó, rồi ép nó xa Rain, đe dọa này kia. Chỉ giỏi nói, chứ nó chả thấy đứa nào dám làm gì to tát, toàn những việc trẻ con như nhét mấy thứ linh tinh vào hộc bàn nó, rồi bêu rếu nó. À, thật ra cũng có chuyện khá lớn, như cái lần mà nó mém xíu bị té lăn đùng xuống cầu thang hay suýt ngồi lên đinh ấy.

Wind không ưa chấp nhặt, chỉ nhiêu đó mà ép nó phải chia tay Rain à? Hơ, mơ đi nhé, bọn mê trai ngớ ngẩn! Cơ mà, sự nhẫn nhịn cũng có giới hạn thôi chứ!

-“Chị” ấy ơi, mát không? – Láo lếu thật, mấy đứa này ngày xưa nể nó lắm, bây giờ thì thấy chị mày hiền nên làm tới à? Được, thích chơi nhau chứ gì, chơi thì chơi. Quy luật giang hồ mà, ăn một trả mười….!!!

Tiếng trống trường vang lên, nó quyết định cúp hai tiết đầu. Ướt thế này, vào lớp chỉ tổ thu hút mấy ánh mắt tò mò, tọc mạch kia thôi. Dù gì, cái lớp đó, vắng nó cũng đâu có sao, chỉ tội con Vy, thế nào cũng bị hỏi câu quen thuộc “Bạn em đâu rồi?”.

Hết giờ ra chơi…

-Á….á…ngứa quá, ngứa quá…!!!

-Chết, đứa nào bỏ bột mắt mèo vào áo của tao????

-Ngứa quá!!!

Đám con trai vừa nhăn mặt gãi, vừa hét lên khi vừa mặc áo vào sau một trận banh nảy lửa. Ngồi ở một góc khuất, nó cười thầm. Đáng đời!

Mấy ngày trước còn có người thả vài em sâu mập mạp trong hộc bàn. Nó không sợ sâu, ngược lại còn thả rong khắp lớp, nhìn bọn con gái trong lớp la hét, nhảy cà tưng cà tưng mà cười đau cả bụng. Vì việc đó mà nó bị thầy phạt quỳ ngoài lớp, nhưng nghĩ lại thì , khuôn mặt thầy lúc đó cũng rất buồn cười. Tiếc là nó không biết ai làm thôi…

-Con nhỏ kia! – Giọng một đứa con gái ngang ngạnh vang lên, nó ngước mặt lên nhìn. Là Bảo Trâm, bạn gái của một trong những thằng đang đứng gãi kia. Nó mỉm cười, đứng dậy cho ngang hàng với người ta, rồi hỏi.

-Sao?

-Mày làm chuyện đó phải không?

-Chuyện gì? – Nó tỏ vẻ vô tội.

-Bột mắt mèo. – Bảo Trâm nhắc, tay chỉ về phía người yêu đang nhăn nhó, lưng đỏ tấy. – Mày chơi trò bỉ ổi đó phải không?

-Hả hả? Bỉ ổi? Là tao nên nói câu đó mới đúng. Anh yêu của mày quậy tao trước mà. – Nó nhún vai. – Ăn miếng thì trả miếng thôi.

-Mày… - Bảo Trâm nghiến răng, nhưng ngay lập tức chuyển sang giọng mỉa mai, ánh mắt vẻ khinh khỉnh – Là vì mày “dơ bẩn” quá, khắp người toàn dính mùi đàn ông, nên chồng tao mới có ý tốt rửa sạch cho mày. Cướp chồng người ta chắc vui lắm hả? Mày có cái gì mà bọn đó đâm đầu vào thế? À, chắc mày cũng…”điêu luyện” lắm phải không?

-Hơ… - Wind cười nhạt, lắc đầu – Cái tin đồn nhảm đó mà cũng có nhiều người tin quá ta. Chậc, học thì không tiếp thu được chữ nào, vậy mà mấy cái tầm xàm thì vào não nhanh lắm. Mai mốt chắc làm nhà báo được, báo hại ấy!

-Mày…!!! – Bảo Trâm giơ tay định tát nó, nhưng nó đã kịp chặn lại.

-Nè, nhắm đánh lại thì đánh. Yếu thì đừng ra gió, nhiểm lạnh chết bây giờ! – Wind hất manh cánh tay yếu đuối của Bảo Trâm, quay lưng bỏ đi. Nó không muốn chấp mấy đứa như Bảo Trâm, chỉ tổ mệt não, mỏi tay, mỏi miệng. Nhưng đường như, Bảo Trâm hiếu thắng nhất quyết không chịu thua, cô ả nói lớn.

-Mày đừng tưởng mình hay ho lắm!

-… - Wind đứng lại, quay nửa khuôn mặt ra phía sau, nhếch mép. Đấy đấy, lại muốn gây chuyện đánh nhau rồi đây.

-Ngày mai, 8 giờ tối tại công trường cũ. Ok?

-Không đi.

-Hèn thế? Sợ không đánh lại à?

Trong cuộc đời giang hồ của Wind, ghét nhất là ai nói nó hèn, khinh thường nó như vậy. Xét cho cùng thì Bảo Trâm cũng chỉ là muốn khích nó, Wind biết, Wind sẽ không rơi vào bẫy đâu. Nhưng mà, cô nàng này, nếu không giải quyết một lần cho xong thì cô ta cứ kiếm chuyện mãi không thôi. Như vậy thì phiền lắm, mà Wind cũng rất là ghét phiền phức! Ừ thì, thích đánh thì đánh thôi. Kiêng nể gì nhau đâu nào!

***

Mới sáng sớm thức dậy là thấy trong người nóng nóng, mi mắt nặng trĩu, đầu hơi đau, cổ họng lại ngứa ngứa, khó chịu, Wind biết ngay là mình bị cảm rồi. Nó cố gắng ngồi dậy, lê lết tấm thân tàn tạ vào phòng tắm. Chuẩn bị xong xuôi, nó bước ra khỏi phòng. Nhìn thấy Rain trong bộ đồng phục, vẫn đẹp trai như thường, nó mỉm cười.

-Chào buổi sáng!

-Ừ, chào buổi sáng!

Việc học làm cho cả hai gần đây khá bận rộn, nên giờ lên lớp nó và Rain rất ít khi gặp nhau. Nó lo “cày” cho mấy bài kiểm tra sắp tới cộng với kì thi giữa kì nữa (trí thông minh có hạn mà, phải bù bằng nỗ lực thôi), còn Rain, thân là một lớp phó học tập (cái này là do toàn bộ đám con gái trong lớp bầu) nên phải vất vả giảng bài cho các bạn. Không sao, chung nhà mà, về đến nhà rồi thì tha hồ nhìn mặt nhau đến chán cũng được.

Hôm nay cả hai quyết định đi bộ đến trường. Trời trong xanh, tiết trời se lạnh thế này, đi cạnh nhau đúng là tuyệt thật. Nhưng mà, trong người nó lại không được ổn cho lắm, nó không muốn làm Rain lo. Chỉ là cảm xoàng thôi mà…

-Sao vậy? – Rain hỏi khi thấy cái liếc nhìn khẽ của nó. Wind lắc đầu cười

-Không có gì. Hì. – Nói rồi, nó đưa tay, nắm lấy bàn tay to lớn của Rain, ấm ghê. Cả hai vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Ước gì, con đường này cứ kéo dài mãi.

-Hê, sao hả? Trông mệt mỏi thế nhỏ? – Bảo Trâm chặn trước cửa lớp, theo sau là hai đứa con gái mà nó chẳng biết là ai. Wind đúng là đang mệt mỏi, chẳng muốn tiếp chuyện, nó vòng xuống cửa sau. Bảo Trâm nói lớn như muốn để mọi người xung quanh nghe thấy – Nhớ đấy nhá, tối nay 8 giờ.

-Ok, ok. – Nó uể oải đáp. Nói rồi, nó bước nhanh vào trong lớp, ngồi phịch xuống ghế, nằm dài trên bàn. Vy lắc đầu.

-Lại đánh nhau à?

-Ừm…

-Mày bị bệnh rồi phải không? Nhắm đánh lại không?

-Được mà, không sao đâu! – Nó quay mặt qua, cười. Chỉ là cảm xoàng, đâu có gì đáng lo. Ngủ một giấc là lại ok ngay thôi.

Một góc sân trường…

-Alô. Em đã làm theo đúng lời chị rồi. Ừm, chắc chắn nó sẽ sập bẫy. – Bảo Trâm nói – Dạ nhớ chứ. Nhiệm vụ là làm cho nó không-thể-nhìn-mặt-Phong được nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play